Nam Tiểu Nhiễm hoảng loạn, lắc đầu liên tục: “Không, không, lời vừa rồi không phải do tôi nói. Túc Bạch.”
Cô ta run rẩy nói, nước mắt chảy xuống, hai tay giơ lên muốn nắm lấy ống tay áo của Túc Bạch, muốn giải thích rõ ràng cho hắn.
Nhưng Túc Bạch chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi đi đến trước mặt Nam Nhiễm, khom lưng, nhẹ nhàng bế cả người Nam Nhiễm lên, sau đó hôn nhẹ lên vết sẹo bên má trái của Nam Nhiễm.
Giọng điệu ôn hòa hơn thường ngày rất nhiều: “Sao lại chạy?”
Ánh mắt Nam Nhiễm phức tạp, cô duỗi tay đẩy Túc Bạch ra.
Trước đây, Túc Bạch là dạ minh châu cô thích nhất.
Hiện tại… ừm, cô sờ dạ minh châu đủ rồi, cô muốn dời lại mấy ngày.
Kết quả càng đẩy Túc Bạch càng dùng sức kéo cả người cô vào lòng ngực hắn, khoảng cách giữa hai người không một kẽ hở.
Nam Tiểu Nhiễm đứng phía sau, thấy dáng vẻ thân mật của hai người, sắc mặt tái nhợt, hai mắt ngập nước, cô ta cắn chặt môi, quay đầu bỏ chạy.
Chúc Băng vốn định cầm chân gà nướng qua cho Nam Nhiễm, khi thấy hai người đang ôm nhau bước chân lập tức dừng lại.
Sau đó, xoay người theo đường cũ trở về, lúc đi ngang qua chỗ Hoắc Tư còn thuận tay ném đùi gà cho hắn.
Hoắc Tư cầm lấy đùi gà, nhướng mày: “Có ý gì?”
Chúc Băng nhìn thoáng qua cái đùi gà kia, cũng không thể nói bởi vì dư ra nên mới đưa cho hắn.
Chúc Băng dời tầm mắt sang chỗ khác, mở miệng: “Lần trước anh cứu tôi, đây là để cảm ơn.”
Thật ra vết thương ở eo của Hoắc Tư vốn dĩ là của cô nhưng hắn lại chắn cho cô dao.
Hoắc Tư gặm đùi gà, cười cười: “Lời cảm ơn này của cô cũng quá tùy tiện rồi!” Đang nói thì Đường Minh đi tới thấp giọng thông báo: “Gia chủ, Kim Cao có gì đó hơi kỳ quái.”
“Hả?”
“Hiện tại hắn ta đang ở trong rừng cây tụ họp với một đám tang thi, kỳ lạ là đám tang thi kia lại không công kích hắn ta. Thậm chí còn rất nghe lời hắn ta.”
Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên. Hơn nữa sau khi xác nhận nhiều lần, chắc chắn rằng tang thi không công kích Kim Cao hắn mới tới báo cho Hoắc Tư.
Đây là dị năng của Đường Minh, dù đứng ở một chỗ cũng có thể nghe thấy âm thanh cách xa ngàn dặm, có thể nhìn thấy cảnh tượng ở ngàn dặm.
Chúc Băng nhìn Hoắc Tư: “Vết thương của anh đã ổn chưa?”
Hoắc Tư vén áo lên, nhìn sơ qua.
Vết thương ở bụng đã kết vảy, nhìn qua thì gần như lành hẳn.
Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy thần kỳ. Suy nghĩ cẩn thận thì có lẽ là nhờ vào chén nước Chúc Băng cho hắn uống ngày đó.
Hoắc Tư buông áo xuống: “‘Không sao.”
Chúc Băng gật đầu, lãnh đạm mở miệng: “Trước khi tới căn cứ B, có lẽ phải thử đối đầu với hắn ta một lần. Chọn ngày chi bằng hôm nay.”
Hoắc Tư gật đầu, hai mắt hơi híp lại: “Ừ.”
Hoắc Tư đứng dậy, đi về phía trước.
Hai người đi song song cùng tiến vào rừng cây.
Thời điểm bóng lưng hai người sắp biến mất sau tán cây, Chúc Băng dặn dò Đường Minh: “Nếu thấy hai người chúng tôi sắp chết thì nhanh chóng tìm Hàm Linh Phi đến.”
Đường Minh do dự.
Hoắc Tư nhàn nhạt: “Nghe lời cô ấy.”
Đường Minh đáp ứng: “Vâng.”
Hai người đi sâu vào trong rừng, Hoắc Tư vừa đi vừa cười: “Năm nay Chúc Băng tiểu thư bao nhiêu tuổi?”
“26.”
“À, tầm tuổi này trước khi mạt thế xảy ra cũng nên lấy chồng. Chúc Băng tiểu thư có vừa ý ai không?”
“Không.” Chúc Băng lạnh nhạt nói.
Hoắc Tư cười cười: “Nếu hai chúng ta chết ở đây, đời này Chúc Băng tiểu thư không còn cơ hội gặp người mình thích nữa. Thật đáng tiếc.”
Vẻ mặt Chúc Băng vô cảm, bóng lưng của hai người dần dần biến mất trong rừng cây.
Bên kia.
Nam Nhiễm lại trói Túc Bạch lại.
Túc Bạch không hề giãy giụa, tùy ý để cô trói mình lại.
Nam Nhiễm trói Túc Bạch vào một tảng đó nhỏ, không để hắn dán sát vào người mình.