Trăng lên đỉnh đầu, từng cơn gió lạnh thổi qua, đêm đã vào khuya.
Trong căn phòng nào đó ở công quán, lửa nóng dâng tràn không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Đồng chí Nam Nhiễm bị dạ minh châu làm cả đêm vốn còn nghĩ đêm qua cũng giống như bao đêm khác, cho đến sáng sớm hôm sau, khi Nam Nhiễm vừa tỉnh lại, trong đầu đã vang lên giọng nói nãi thanh nãi khí của Tiểu Hắc.
[đinh đinh, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành một chuyện tốt, tìm được tình yêu đích thực, rút ngắn khoảng cách mục tiêu thay đổi vị diện này.]
Nam Nhiễm tức giận xuống giường, vừa nghe thông báo khó hiểu của hệ thống vừa mặc quần áo vào.
Cô bước lảo đảo đến trước gương, bỗng nhiên, ánh mắt bị thứ gì đó hấp dẫn.
Nam Nhiễm nhìn chằm chằm bản thân trong gương.
Vốn dĩ xung quanh cô chỉ là hắc quang bao phủ, hiện tại ánh sáng màu đen kia đã phai nhạt không ít, dần dần chuyển sang màu xám đậm.
Là ảo giác?
Hay là nói Thân Đồ Mạc còn có tác dụng này?
Nếu cô… ngủ với hắn thêm vài lần thì cô sẽ giống hắn, sẽ phát ra ánh hào quang như dạ minh châu đúng không?
Ngay lập tức, cơn đau nhức ở eo của Nam Nhiễm biến mất, cảm giác khó chịu khi mới ngủ dậy cũng giảm bớt.
Đồng chí Nam Nhiễm chăm chú nhìn bản thân trong gương, liên tục ngó trái ngó phải vài lần.
Cô sắp biến thành một viên dạ minh châu rồi!
Nghĩ như thế, Nam Nhiễm lập tức xoay người, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, sau đó ra cửa xuống lầu.
Cô phải đi tìm Cửu Sơn.
Cái tên đen thui kia, chỉ cần đứng chung một chỗ với hắn ta là cô sẽ biết bản thân có phải bị hoa mắt hay không.
Nam Nhiễm âm thầm tính toán trong lòng.
Bất quá, còn chưa kịp xuống lầu, vừa mới ra khỏi cửa phòng Nam Nhiễm đã đụng phải Thân Đồ Mạc đang bưng bữa sáng lên lầu.
Thân Đồ Mạc thấy cô mới thức dậy đã có thể nhảy nhót, chạy tung tăng khắp nơi, trong mắt nhanh chóng hiện lên cảm xúc khó tả.
Bình thường thì không nói nhưng hôm nay anh lại cảm thấy cơ thể khỏe quá cũng là một vấn đề lớn.
Nam Nhiễm đứng ở đầu cầu thang, hai người cứ như thế đối mặt với nhau.
Hiếm khi Nam Nhiễm tỏ vẻ nghiêm túc, dáng vẻ như đỉnh núi nhỏ kia của cô đã xảy ra chuyện lớn, cô nói: “Em phải đi rồi!”
Không biết cái tên Cửu Sơn kia còn sống không, nếu còn chưa chết thì cô phải đến gặp hắn ta mới được.
Vừa nghĩ vừa định lướt qua Thân Đồ Mạc đi xuống lầu.
Đáng tiếc, chủ nhân của căn phòng này lại không cho cô đi, anh chỉ dùng hai bước đã chặn đứng đường đi của Nam Nhiễm, ép cô vào góc hành lang, trái phải đều không thể động đậy.
Thân Đồ Mạc duỗi tay, xé một miếng bánh mì nhỏ trong đĩa, sau đó nhàn nhạt nói: “Há mồm.”
Nam Nhiễm nghe theo, vừa mở miệng, anh đã nhét miếng bánh mì kia vào miệng cô.
Cũng vì miếng bánh mì này mà hiếm khi Nam Nhiễm bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Một miếng rồi một miếng, cứ thế cô bị Thân Đồ Mạc kéo xuống lầu, ngồi vào bàn ăn dài trong phòng.
Tốc độ dùng bữa của Nam Nhiễm rất nhanh, nói ăn là thật sự vùi đầu vào ăn, một chữ cũng không nói.
Đến khi ăn xong, mới ngẩng đầu lên đã phát hiện Thân Đồ Mạc đang nhìn mình.
Nam Nhiễm nhìn Thân Đồ Mạc rồi lại cúi đầu nhìn bữa sáng còn nguyên trước mặt anh. Cô giơ tay ra, với lấy cái đĩa kia rồi kéo nó đến trước mặt mình.
Hai mắt Thân Đồ Mạc thâm thúy, không biết đang suy tính chuyện gì.
Nửa ngày sau, anh mới có phản ứng, giọng nói lãnh đạm vang vọng khắp phòng khách: “Em không có chuyện gì muốn nói với anh?”
Ngữ điệu bình tình, không chút cảm xúc, giống như chỉ thuận miệng hỏi chơi mà thôi.
Ban đầu anh định nói muốn bái đường thành thân hay cái gì cũng đều theo ý cô nhưng thấy cô hoàn toàn không để ý đến chuyện này nên cuối cùng chỉ có thể buộc miệng hỏi như vậy.
Bất quá, dù anh có muốn chờ để bàn bạc chuyện đính ước với cô thì cũng không chờ được, bởi vì vị kia còn đang bận ăn.
Trong vài giây ngắn ngủi, hệ thống có hơi hoảng hốt, nó nghi ngờ không biết ký chủ có phải là cá heo tinh chuyển thế không?