Sao cô có thể ăn khỏe như thế chứ?
Thân Đồ Mạc hơi cau mày.
“Trong mắt em anh là gì? Là công cụ trên giường của em?”
Dáng vẻ lãnh đạm này của Nam Nhiễm đã thành công chọc giận thiếu tướng quân, một người từ trước đến giờ chưa từng để lộ buồn vui hỉ nộ ra mặt.
Nam Nhiễm vừa nghe anh nhắc đến hai từ trên giường, eo lại bắt đầu ê ẩm.
Hiếm khi cô nghiêm túc.
“Sau này anh có thể không làm công cụ trên giường không? Em không ngại.”
Hai mắt Thân Đồ Mạc giật giật: “Tuyệt đối không có ngày này.”
Nam Nhiễm nghe vậy, có chút bực mình, hậm hực ăn hai muỗng lớn.
Bạch Trạch đứng ở cửa giống như một cây cột, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Hắn ta cũng mới đứng ở đây được một lúc, không lâu lắm, ngay khi thiếu tướng quân đang hỏi bản thân có phải là công cụ không thì hắn ta mới bước vào.
Nhưng, không ngờ lại nghe được những lời mà bản thân không nên nghe.
Nam Nhiễm ăn no, lau miệng rồi đứng lên.
“Em ăn no rồi!” Nói xong, liền chuẩn bị rời đi nhưng thấy dáng vẻ của Thân Đồ Mạc không vui lắm thì có hơi ngẩn người.
Tuy rằng dù anh có vui hay không vui thì cũng chỉ có một nét mặt như nhau nhưng cô vẫn có thể cảm giác được.
Vì thế, Nam Nhiễm chép chép miệng, thốt lên một câu: “Anh là dạ minh châu, anh quyết định.”
Được rồi, ai bảo hắn là dạ minh châu đâu, cô ở trên giường cực khổ một chút cũng được.
Nghĩ như vậy, Nam Nhiễm lại nhịn không được tán thưởng bản thân một phen, cô đúng là tiểu khả ái vừa lương thiện vừa mềm lòng mà.
Hệ thống an an tĩnh tĩnh, không hề có ý định quấy rầy ký chủ tự luyến, vì nó biết chắc chắn ký chủ sẽ không sửa được cái tật xấu thích tự luyến này.
Nói xong, Nam Nhiễm cất bước ra ngoài, hai tay đút trong túi, dáng vẻ biếng nhác.
Bạch Trạch thấy vậy ôn hòa thông báo: “Thiếu tướng quân, Hoa Tình đến.”
Sau đó, chỉ thấy Hoa Tình đi từ ngoài vào phòng, biểu hiện của cô ta cho thấy dường như đây không phải là lần đầu tiên cô tới chỗ này.
Cô ta trực tiếp đi tới phòng khách, dừng lại cạnh bàn dài.
“Thiếu tướng quân.” Giọng nói cũng như người, vừa trong trẻo lại vừa trầm ổn, mới vang lên đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Nam Nhiễm đi tới cửa, nghe được Thân Đồ Mạc lãnh đạm hỏi: “Nghĩ kỹ rồi?”
Giọng nói của Hoa Tình từ bên trong truyền ra: “Đúng vậy. Tôi nguyện ý phối hợp nhưng tôi cũng có một điều kiện, tôi muốn thiếu tướng quân lấy tôi làm vợ.”
Lời này vừa vang lên, Nam Nhiễm vốn dĩ đang nghênh ngang một lòng một dạ muốn đi tìm cái tên Cửu Sơn đen thui kia để so sánh lập tức đứng lại.
Cô cúi đầu, đứng dưới ánh mặt trời, đắn đo chưa được ba giây đã xoay người trở lại phòng khách.
Nam Nhiễm đi thẳng đến bàn ăn, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, lưng dựa vào ghế, nghe hai người kia nói chuyện.
Cô lắc lắc đầu nhìn Hoa Tình.
Thân Đồ Mạc thấy Nam Nhiễm đột nhiên quay trở lại, tâm tình sốt ruột, nóng nảy ban nãy nhanh chóng biến mất.
Ánh mắt lạnh nhạt liếc về phía Nam Nhiễm rồi lại nhìn sang phía Hoa Tình, dường như đã hiểu ra cái gì đó.
Anh cụp mắt, lãnh đạm lên tiếng: “Muốn làm vợ của tôi?”
Hoa Tình mỉm cười, nói thẳng không chút cố kỵ: “Chỉ cần ngài cưới tôi, tôi bảo đảm thị trưởng sẽ đứng về phía ngài. Một khi đã hợp tác với thị trưởng thì việc đối phó với Cửu gia không còn là vấn đề nữa. Hơn nữa, tôi sẽ không quan tâm đến việc chồng tôi ở bên ngoài làm chuyện gì, ngài có quyền làm bất cứ việc gì ngài muốn. Nếu cần tham gia yến hội hay ứng phó những trường hợp tương tự như vậy, tôi tin bản thân nhất định sẽ không làm ngài mất mặt.”
Nói tới đây ánh mắt của cô ta như vô tình lại cố ý liếc Nam Nhiễm một cái.
Sau đó lại nghe cô ta nói: “Một phần tài sản của Hồng Đằng Bang đã bị Nam Nhiễm tiên sinh mang đi, phần còn lại thì bị ngài lấy đi. Nhưng thật ra vẫn còn một phần tài sản nữa chỉ có tôi biết để ở chỗ nào, những thứ đó cũng có thể coi như của hồi môn của tôi khi tôi gả vào Thân Đồ gia.”