“Leng keng!” Cuối cùng thanh kiếm cũng rơi xuống đất, chuôi kiếm mảnh và dài có đầy những hoa văn thô ráp, không biết đã trở nên ướt nhẹp từ lúc nào.
Còn Hạ Tử Dụ thì ngồi co ro trên long ỷ rồi thở dốc, dáng vẻ chật vật đến vô cùng.
Trái ngược với bộ dạng quần áo đủ không đủ che thân của Hạ Tử Dụ, Tần Kiến Tự vẫn còn mặc nguyên bộ áo giáp.
Mùi máu tanh tỏa ra không khí, Hạ Tử Dụ nắm chặt bàn tay rồi khẽ cất tiếng cầu xin.
Thân thể của quân vương mà lại bị làm nhục đến mức này, thế nhưng Hạ Tử Dụ lại chẳng thể khống chế bản thân không được phơi bày dáng vẻ này trước mắt Tần Kiến Tự.
“Tần Kiến Tự, tại sao…!lần nào ngài cũng…”
Y ngửa cổ lên, cố gắng giằng mạnh chiếc dây lưng trên hai cổ tay ra.
Tần Kiến Tự dùng tay còn lại để giữ eo y lại, khiến cho quần áo của Hạ Tử Dụ càng thêm mở rộng.
Bàn tay đã quen cầm đao kiếm cung tên nên có rất nhiều vết chai, Hạ Tử Dụ cất tiếng cầu xin và vùng vẫy, mặc cho chiếc đai lưng trên cổ tay siết chặt và để lại những dấu đỏ.
Y muốn giãy giụa để thoát ra nhưng lại càng lún sâu hơn.
“Tần Kiến Tự…!Tần Kiến Tự…”
Hạ Tử Dụ gọi tên hắn, mong hắn cảm thấy mềm lòng.
Cho đến khi y nhìn thấy hình bóng kiềm chế nhẫn nại của mình phản chiếu trong mắt Tần Kiến Tự, dáng vẻ y gọi tên hắn chẳng khác nào đang cầu hoan.
Tần Kiến Tự vẫn tỏ ra thờ ơ như cũ, đến cả bộ áo giáp trên người hắn cũng toát lên cảm giác lạnh lùng, chỉ có ngón tay xâm nhập vào bên trong là có độ ấm.
Thế nhưng ngón tay ấy chẳng khiến Hạ Tử Dụ cảm thấy vui mắt như khi hắn chơi cờ, Tần Kiến Tự chưa thật sự đâm vào Hạ Tử Dụ nhưng đã khiến y cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Trong chớp mắt, Hạ Tử Dụ cắn chặt môi dưới, ép mình phải nhịn lại tiếng khóc, y nhìn Tần Kiến Tự qua dòng nước ầng ậng trên mắt mình.
Có hơi xa lạ, không giống vị hoàng thúc đã từng nói rằng bệ hạ là người trong lòng của thần, cũng không giống một Tần Kiến Tự đã bóc củ ấu cho y, đưa y đi xem đèn trời.
Nhưng đây lại là dáng vẻ vốn có của Tần Kiến Tự, lúc ở đình viện trên hồ trong vương phủ, hắn cũng có dáng vẻ như thế này.
Long bào tuột xuống đất, Tần Kiến Tự bế Hạ Tử Dụ đi vào nơi nghỉ ngơi, để làm gì thì không cần nói cũng đoán được.
Mặt Hạ Tử Dụ đụng vào lớp áo giáp cứng, cảm thấy hơi đau.
Hạ Tử Dụ cũng chẳng muốn giải thích.
“Trẫm hận ngài.”
“Hận cũng là yêu.
Bệ hạ nên nghĩ cách làm thần vui vẻ đi.”
Hạ Tử Dụ bị ném lên giường, chưa kịp làm gì thì Tần Kiến Tự đã cởi áo giáp ra rồi đè lên y.
Bên ngoài cửa sổ, cây hoa lê chèn lên tán hải đường khiến cành hoa cong xuống, cánh hoa rơi rụng khắp nơi.
[1]
[1] Cây hoa lê chèn lên tán hải đường là một câu thơ dân gian, xuất phát từ Bạch Y Thường Nhị Thủ của Nguyên Chẩn, dùng để trêu chọc chồng già lấy vợ trẻ.
Cơn gió thổi qua khiến tán cây xao động, dường như Hạ Tử Dụ rơi vào một giấc mộng mơ màng khó mà tỉnh lại được, lại tựa như y đã rơi xuống vực thẳm.
Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, cuối cùng Tần Kiến Tự cũng lật người y lại.
– —
Hạ Tử Dụ thở dốc đầy nặng nề, mở đôi mắt mê man ra nhìn, sau đó lập tức nhíu mày lại.
Y nhìn thấy ngực của Tần Kiến Tự tràn đầy những vết đao chém rất dài, dường như vết thương đã bị nứt toác ra bởi vì hắn đã bôn ba nhiều ngày.
Trên cánh tay của hắn có một vết, trên hông và đùi cũng đầy những vết thương nông sâu khác nhau.
Những vết thương này do những loại binh khí khác nhau gây ra trong khoảng thời gian mấy tháng vừa rồi.
Lúc trước Tần Kiến Tự luôn mặc áo giáp, bây giờ hắn muốn y nhìn cho rõ ràng.
“Vì sao phải phong hậu?” Tần Kiến Tự lại hỏi.
Hắn liên tục chiến đấu ở nhiều nơi, xông vào sâu trong sa mạc chỉ vì muốn sớm được về kinh thành.
Hắn đã nghe lời Hạ Tử Dụ không để mình bị thương nặng, duy chỉ có vết thương trên ngực này, hắn cố tình để lại trong trận chiến cuối cùng.
Hắn muốn Hạ Tử Dụ nhìn thấy nó.
“Rốt cuộc thì có thứ gì bệ hạ muốn mà thần không thể cho?” Tần Kiến Tự vẫn ôm chặt lấy y nhưng không còn hung dữ như trước nữa.
Hắn co người lại, cụng trán vào ngực Hạ Tử Dụ, một tư thế toát lên vài phần thành kính: “Xin bệ hạ hãy trả lời thần.”
Hạ Tử Dụ rơi vào im lặng.
“…Trẫm muốn quyền lực của ngài, ngài có cho không?”
Cuối cùng y nâng tay lên xoa mái tóc của Tần Kiến Tự.
Mấy tháng không gặp, không ai trong số họ mong muốn thời khắc trùng phùng sẽ trở nên như thế này.
Hạ Tử Dụ luôn luôn trốn tránh, luôn tìm những cái cớ khác nhau để trì hoãn, thế nhưng giữa họ có một mâu thuẫn mãi mãi không thể nào xóa nhòa.
Hạ Tử Dụ muốn quân lâm thiên hạ.
Còn Tần Kiến Tự lại là quyền thần dưới tay y.
– —
“Hoặc là bệ hạ có thể dỗ ngọt thần để thần cho ngài.” Cuối cùng Tần Kiến Tự khẽ nói: “Một vở kịch giả dối cũng được, chỉ cần bệ hạ chịu diễn cả đời, thần cũng cam tâm tình nguyện.”
Hạ Tử Dụ lập tức cảm thấy cổ họng nghẹn lại, y quay đầu đi.
“Bệ hạ còn gì muốn nói không?”
Y cúi đầu xuống, đối diện với ánh mắt đầy ham muốn của Tần Kiến Tự.
Chưa chắc Tần Kiến Tự đã chịu từ bỏ quyền lực, nhưng bây giờ hai người đang thăm dò lẫn nhau, thăm dò vị trí của mình trong lòng người kia rồi từng bước thỏa hiệp và nhượng bộ.
“…Lúc trước Thái phó bị bệnh, ngài đang dẹp loạn phía Tây.”
“Ừm.”
“Trẫm chỉ có một thân một mình trên triều đình, trẫm thật sự không biết phải làm thế nào mới đúng.”
“Thần đã về rồi.” Tần Kiến Tự hôn lên ngực y, hơi thở nóng ấm của hắn phả ra.
Ngón tay Hạ Tử Dụ vuốt ve khuôn mặt hắn.
“Nhưng ngài quay về rồi thì sẽ tiếp tục tranh chấp với Tả tướng, còn trẫm lại muốn kết thúc cuộc chiến phe phái không ngừng nghỉ này.” Lúc này Bắc Tần là đồng minh nhưng cũng là kẻ địch, Hạ Tử Dụ thở dài, “Tần Kiến Tự, trẫm thật sự không có chút tình cảm nào với Công chúa Bắc Tần.”
“Ừ.”
“Ngài đối xử với trẫm tệ quá.”
Trong màn giường, Tần Kiến Tự lại dán sát vào mặt y rồi nhẹ nhàng hôn.
Hạ Tử Dụ đẩy đầu hắn ra, “Ngài đừng giở trò này nữa.
Vừa rồi ngài dùng chuôi kiếm để đối xử với trẫm như vậy, trẫm tuyệt đối không tha thứ cho ngài.”
Tần Kiến Tự lại bắt đầu di chuyển.
“Tần Kiến Tự, nếu ngài còn làm vậy, trẫm sẽ tuyên bố…”
Còn chưa dứt lời, Hạ Tử Dụ không thể nói hết câu được nữa, y nheo mắt lại rồi cất tiếng thở dốc.
Thằng cha này cố tình phớt lờ để bỏ qua chuyện này khiến cho y cũng không tiện tiếp tục nhắc lại.
“Tần Kiến Tự…”
Y đành phải nuốt cơn bực bội vào bụng.
Một lúc lâu sau, năm ngón tay bám chặt xuống giường của Hạ Tử Dụ dần buông ra, y nằm xụi lơ trên giường, vẫn còn rất bực với thái độ của Tần Kiến Tự.
Tần Kiến Tự sai cung tỳ đem thùng nước tắm tới để tắm rửa tay quần áo cho Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ không nói gì cả, để mặc cho hắn bế mình lên, cho dù vết thương của hắn có nứt toác ra rồi chảy máu ồng ộc xuống đất thì y cũng…
“Người đâu, gọi Ngự y.”
“Không cần.” Tần Kiến Tự từ chối.
Tần Kiến Tự lau rửa giúp y một cách cẩn thận.
Hạ Tử Dụ vẫn chưa hết bực, thế là Tần Kiến Tự tiếp tục lấy khăn bọc người y lại rồi bế về giường.
Hạ Tử Dụ im lặng nhìn hắn.
Thực ra từ lúc quay về Tần Kiến Tự vẫn chưa nhìn ngắm cho kỹ.
Hạ Tử Dụ của tuổi mười chín đã cao hơn một chút, nét non nớt trên khuôn mặt cũng đã bớt đi nhiều, mặt mũi ngày càng tuấn tú, cũng ngày càng có dáng vẻ của vị một đế vương trẻ tuổi.
“Bệ hạ trưởng thành rồi.” Tần Kiến Tự nhìn y một lát, thầm nghĩ đã là bậc đế vương thì tất nhiên đâu thể nào chỉ quan tâm tới mỗi chuyện ái tình.
Hạ Tử Dụ ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp lại: “Hoàng thúc cũng không già.”
Hạ Tử Dụ ngồi ở bên giường nhìn Tần Kiến Tự lau rửa qua loa rồi băng bó lại vết thương.
Y tiếp tục nhìn thằng cha ấy tiến đến trước mặt mình, cúi xuống rồi quỳ một chân, chiếc áo vừa thay sau khi tắm lại dính bụi dưới đất.
Là một Nhiếp chính vương đầy quyền lực trong tay, Tần Kiến Tự chưa bao giờ chân chính quỳ xuống trước mặt y như lúc này.
Ánh mắt Hạ Tử Dụ toát lên vẻ kinh ngạc.
“Bệ hạ,” Cuối cùng Tần Kiến Tự cũng lên tiếng, hắn ngước lên nhìn y bằng ánh mắt trầm lắng, “Chuyện lúc trước là lỗi của thần.”
Hạ Tử Dụ thở phào nhẹ nhõm, nếu Tần Kiến Tự thật sự phớt lờ chuyện này thì y đúng là không bao giờ có thể tha thứ cho hắn.
Nhưng mà y vẫn muốn hù dọa Tần Kiến Tự một chút: “Ngài xin lỗi quá muộn rồi.”
“Thần sẽ làm bệ hạ bớt giận.”
“Thế ngài chỉ quỳ ở đấy thì có tác dụng g…”
Lời còn chưa dứt, hai tay Tần Kiến Tự đã đặt lên đầu gối của Hạ Tử Dụ rồi khẽ tách ra, hắn cúi đầu xuống mà không hề do dự một chút nào.
Con ngươi của Hạ Tử Dụ co lại, đẩy đầu hắn ra theo phản xạ.
“Ngài định làm gì?”
“…Làm bệ hạ bớt giận.”
Tần Kiến Tự nắm lấy nơi đó.
Trong gương đồng, bóng dáng hắn phủ phục dưới chân của đế vương.
Vốn dĩ Hạ Tử Dụ định tỏ ra thờ ơ không quan tâm, thế nhưng dần dần không nhịn nổi nữa.
Sống lưng y run rẩy, cuối cùng phải đưa tay ra nắm lấy tóc của Tần Kiến Tự, hỏi hắn cần gì phải làm vậy.
“Tần Kiến Tự…”
Cảm giác tê dại dần leo lên dọc theo sống lưng, hai tay Hạ Tử Dụ chống lên giường, ưỡn khuôn ngực trắng nõn lên.
Giữa tiếng thở dốc kéo dài, y đối diện với ánh mắt của Tần Kiến Tự khi hắn ngước lên nhìn.
Hạ Tử Dụ biết trong hoàng cung có rất nhiều hoạn quan làm chuyện này để chủ nhân tiêu khiển, không ngờ Tần Kiến Tự cũng phục vụ y như vậy.
Ăn miếng trả miếng, đúng là công bằng không chê vào đâu được, bù đắp cho tất cả những sự nhục nhã lúc trước.
Không biết bao lâu trôi qua, Hạ Tử Dụ ngửa cổ lên, chậm rãi thả lỏng thân mình.
Tần Kiến Tự đúng là đã khiến y bớt giận hơn nhiều, thậm chí lúc này y còn thấy hơi áy náy.
Cuối cùng y ngồi ở bên giường, nhìn Tần Kiến Tự lặng lẽ rửa mặt.
“Hoàng thúc…”
“Ừ?”
Tần Kiến Tự mới rửa mặt xong nên vẫn còn ướt, giọt nước chảy xuống từ cằm hắn.
Hạ Tử Dụ chần chừ một lát rồi tiến đến gần, rụt rè đặt một nụ hôn lên môi hắn.
“Ngài có ổn không?”
“Thần không sao.”.