Trời lại nhá nhem tối, trong màn giường, Tần Kiến Tự gối lên đùi Hạ Tử Dụ.
Người ta nói Nhiếp chính vương có dung mạo vô cùng điển trai, sau khi hắn tắm xong và xõa tóc ra thì bớt đi vẻ lạnh lùng, tăng thêm một chút cảm giác lười nhác nhu hòa.
Hạ Tử Dụ vuốt mái tóc dài của hắn, ngón tay y cẩn thận lần theo những vết sẹo đã đóng vảy trên người Tần Kiến Tự.
Vuốt ve một lát, y cúi đầu xuống để hôn chúng.
Tần Kiến Tự hiếm khi vui vẻ như thế này, “Không đau đâu, bệ hạ không cần phải xót lòng như thế.”
“Chiến sự phía Tây đã ổn định chưa?”
“Rồi, thần dẫn quân đánh úp bất ngờ, toàn thắng trở về.”
Hạ Tử Dụ thở dài, suy cho cùng thì tình hình chiến sự vẫn rất nguy hiểm, “Trẫm có một chuyện muốn nói cho ngài biết.”
“Hm?”
“Cảnh Đoan là nam.” Y ngẫm nghĩ một lát, kể hết mọi chuyện ngày hôm qua cho hắn nghe, “Cảnh Đoan chỉ là hoàng hậu trên danh nghĩa mà thôi.
Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, hắn lại quay về Bắc Tần để tranh giành ngai vàng.”
“…Hoàng hậu.” Tần Kiến Tự siết chặt bàn tay, nhíu mày tỏ ra không vui.
Nay biết rằng Cảnh Đoan không phải là nữ, hắn càng thấy thù địch hơn.
“Đã bảo chỉ là hoàng hậu trên danh nghĩa thôi mà.”
“Hắn là hoàng hậu của bệ hạ.” Tần Kiến Tự nheo mắt lại, điều này không thể thay đổi được.
Thấy ánh mắt của người nào đó nổi lên sát khí, Hạ Tử Dụ bất đắc dĩ lấy tay che mắt hắn lại, “Công chúa Bắc Tần không thể chết ở kinh thành.”
“Hoàng hậu…!chết trên đường về là được đúng không.”
“Tần Kiến Tự!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng “7 Năm Ngứa”
3.
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
4.
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
=====================================
Tần Kiến Tự kéo đầu y xuống, “Bệ hạ tức giận gì chứ?”
“Giận ngài đấy, cứ ghen tuông linh tinh,” Hạ Tử Dụ cọ mũi vào mũi hắn, “Sao vậy Tần ái phi, dù cho nước rộng ngàn sông, trẫm chỉ cần một gáo no lòng mà thôi.
Còn ngài, trước kia trong phủ của ngài có bao nhiêu nam sủng, trẫm đã khi nào giận dỗi ngài chưa.”
“Chẳng phải bệ hạ đã đuổi hết nam sủng ra khỏi phủ rồi hay sao?”
“Đó là vì..” Hạ Tử Dụ khựng lại, không thể nói cho hắn biết y làm vậy là để cứu Sở Phi được.
Y hắng giọng rồi nói: “Nói chung là Công chúa Bắc Tần không thể chết được.
Lúc trước đã nói hắn là đồng minh của trẫm, người xinh đẹp như thế, chết cũng khá là đáng tiếc.”
Ánh mắt của Tần Kiến Tự nheo lại đầy nguy hiểm.
“Ngày mai ngài cứ gặp là biết, hắn là nam nhưng lại có tướng mạo như nữ giới, quả thật đúng là một bậc giai nhân hạng nhất, hắn xấp xỉ tuổi với trẫm mà da dẻ mịn màng trắng hơn cả tuyết.
Đương nhiên, trong mắt trẫm thì hoàng thúc vẫn luôn là…”
Tần Kiến Tự lật người lại rồi đè y xuống, hôn lên môi y một cách hung dữ.
Hạ Tử Dụ ôm lấy hắn rồi cười hì hì.
Lão già này thật là dễ bị trêu chọc.
– —
Ánh nến bên trong khung cửa sổ cháy mãi đến tận nửa đêm.
Mấy đêm không được ngủ ngon, bây giờ Tần Kiến Tự cuối cùng cũng được say giấc trên gối.
Hạ Tử Dụ leo lên người hắn, nhắm mắt lại rồi lim dim ngủ.
Cùng lúc này ở trong hậu cung, Cảnh Đoan mượn cớ dưỡng thương để không phải lộ mặt, hiện giờ hắn đang nhìn nha hoàn dâng thuốc lên.
Cảnh Đoan nhận lấy rồi uống cạn bát thuốc.
“Hoàng phu điện hạ đã nói rồi, Công chúa làm rất tốt.
Đây là phần thuốc giải của tháng này, chỉ cần Công chúa sinh long tự cho hoàng đế Nam Vũ,” Nha hoàn hờ hững nói: “…Nếu mọi chuyện không đúng như kế hoạch, chưa kể mẫu phi của Công chúa không giữ được tính mạng, ngay cả Công chúa cũng sẽ phải chịu hành hạ khi thuốc độc phát tác.”
“Hừ.” Cảnh Đoan hiểu rõ bọn chúng đang tính toán điều gì.
Nếu hắn thật sự có thể sinh ra long tự cho vị hoàng đế nhỏ ấy, đến lúc đó kiểu gì cũng giết mẹ giữ con, chính hắn cũng không sống nổi.
Vả lại nếu Hạ Tử Dụ vẫn không chịu hành động, sớm muộn gì người ngồi trên ngôi vị hoàng đế của Nam Vũ cũng là đứa bé mới được sinh ra.
Tiếc rằng đám người ở Bắc Tần không biết được, dưới háng Cảnh Đoan cũng có một cây gậy, muốn sinh con cũng chẳng thể sinh được.
“Đám thích khách hôm qua là do các ngươi phái đến phải không?”
“Nếu không làm vậy, Công chúa sao có thể đạt được sự tin tưởng của vị hoàng đế nhỏ ấy? Bây giờ đã ra chiếu chỉ phong hậu rồi.” Nha hoàn cười nói: “Công chúa và Quốc sư cứ tiếp tục giả vờ đối địch với nhau đi, bây giờ chỉ chờ đại lễ phong hậu nữa thôi.”
Cảnh Đoan đặt bát thuốc xuống bàn trang điểm, cúi xuống lườm nha hoàn, “Làm sao các ngươi chắc chắn được rằng hoàng đế Nam Vũ sẽ chỉ có duy nhất một đứa con trai?”
“Chuyện này thì Công chúa cứ yên tâm, Quốc sư đã phát hiện ra sơ hở của vị hoàng đế ấy rồi.”
“Là gì?”
Nha hoàn không nói nữa, dường như rất tự tin với việc đã nắm được thóp của Hạ Tử Dụ.
Cảnh Đoan vô cùng bực dọc, phẩy tay cho nha hoàn lui xuống.
Bây giờ bên người hắn toàn là tai mắt của hoàng phu, hắn chỉ là một quân cờ bị người khác nắm trong lòng bàn tay.
E rằng bây giờ Hạ Tử Dụ là người duy nhất có thể giúp hắn quay về Bắc Tần.
Tên ngốc ấy, đừng xảy ra chuyện gì đấy nhé.
– —
Cho đến ngày hôm sau, mặt trời lên đứng bóng.
Tần Kiến Tự ngồi sau án thư, bắt đầu xem xét lại những tấu chương mà Hạ Tử Dụ đã phê duyệt trong khoảng thời gian vừa qua, giống như là đang kiểm tra thành quả của y vậy.
Hạ Tử Dụ bắt chéo chân ngồi trên ghế sập đầy nhàn rỗi, y nhìn hắn với vẻ đắc chí.
“Đừng xem nữa, trẫm phê duyệt chuẩn chỉnh hết rồi.”
Bàn tay lật tấu chương của Tần Kiến Tự dừng lại, hắn bóp trán một cách bất đắc dĩ.
Ngoài mấy chữ viết sai ra thì quả thật không tìm ra lỗi nào.
Hắn đang định lên tiếng thì hoạn quan đi vào bẩm báo, nói rằng Cảnh Đoan Công chúa tới thăm bệ hạ.
Bỗng nhiên, ánh mắt của người nào đó trở nên sắc lẹm.
Hạ Tử Dụ vội vàng lăn xuống khỏi ghế sập rồi đứng phắt dậy, “Hắn tới đây làm gì, bảo hắn đi về đi…!Ngươi chẳng tinh ý chút nào cả, không thấy Nhiếp chính vương đang ở đây à?”
Tần Kiến Tự nghe vậy thì cười lạnh lùng.
Hoạn quan thấy mặt của Nhiếp chính vương trở nên u ám, lại nhìn sang dáng vẻ giấu đầu hở đuôi của bệ hạ, hắn vội vàng quỳ xuống, “Nô tài có tội.”
“Lui xuống đi!”
“Chà, mới sáng ngày ra mà bệ hạ ăn phải thuốc nổ rồi à.” Ở phía xa, có tiếng nói vọng vào từ cửa điện.
Đám hoạn quan vội vã cản lại, Cảnh Đoan tiếp tục bước vào trong.
Hạ Tử Dụ thầm nhủ thôi toi đời rồi, vội vàng đứng bên cạnh Tần Kiến Tự, muốn làm cho thằng cha này bớt giận.
Nhưng Cảnh Đoan và Tần Kiến Tự đã chạm mắt với nhau.
Cảnh Đoan nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá vị Nhiếp chính vương trong lời đồn này, quả thật là có tư thái của kẻ bề trên, mặt mày lạnh lùng toát lên khí thế sát phạt.
Hắn mỉm cười nói: “…Là Tần Vương gia đấy sao, Cảnh Đoan tham kiến Vương gia.”
Tần Kiến Tự chậm rãi lên tiếng, ánh mắt toát lên sát khí: “Hoàng hậu.”
“Bây giờ ta chưa gánh vác nổi cái danh hoàng hậu đâu.”
Tần Kiến Tự lạnh lùng nhìn hắn, vị Công chúa giả gái này quả thật giống y như lời miêu tả của Hạ Tử Dụ, một mỹ nhân hạng nhất.
Là nam giới cải trang thành nữ mà không bắt bẻ được bất cứ sai lầm nào, phối hợp với trang phục thêu tay tinh xảo của các tú nương trong cung, coi như xứng danh xinh đẹp động lòng người.
Xương cốt mỹ miều, nhan sắc tú lệ.
Tần Kiến Tự chậm rãi nhìn sang Hạ Tử Dụ đang mặc trang phục long bào màu đen, đế vương trẻ tuổi môi đỏ răng trắng, nếu thật sự cử hành đại lễ phong hậu thì trông hai người rất là xứng đôi.
Hạ Tử Dụ bị hắn nhìn thì toát mồ hôi hột, đang định mở mồm cười ha ha thì Tần Kiến Tự đã đưa tay ra ôm lấy eo y rồi kéo mạnh vào trong lòng.
Ngọc bội va vào thành bàn phát ra tiếng kêu leng keng, Hạ Tử Dụ bị đập đầu vào người hắn nên kêu đau, lập tức bị Tần Kiến Tự lườm cho cháy sém.
Hắn âm thầm véo mông Hạ Tử Dụ một cái.
“Đây là hoàng hậu của bệ hạ sao?”
“Không, không phải,” Hạ Tử Dụ tái mặt nhưng vẫn cố cười gượng, “Hoàng thúc nói gì vậy, đây là Công chúa của Bắc Tần…”
Cảnh Đoan tỏ ra thích thú, Vương gia liệt dương và hoàng đế nhỏ hội người hèn, thoạt nhìn đúng là cặp đôi một người tình nguyện đánh, một kẻ tình nguyện ăn đau.
Hắn đổ thêm dầu vào lửa, “Bệ hạ đúng là bất cẩn quá đi mất, lần trước thì ngã vào lòng thần thiếp, hôm nay tiếp tục ngã lên đùi Vương gia.”
“…” Nín mỏ vào đi.
Hạ Tử Dụ lườm Cảnh Đoan một cách hung dữ, y có miệng mà không thể giải thích.
“Ồ?” Bàn tay của Tần Kiến Tự bóp mạnh hơn, “Hóa ra khi thần không ở đây, bệ hạ đã bất cẩn đến vậy à?”
Hạ Tử Dụ bắt đầu run lên, y sờ lên cổ tay của Tần Kiến Tự, nhưng thằng cha này không chịu buông ra.
“Đau.” Y khẽ nói.
Lúc này Tần Kiến Tự mới chậm rãi buông lỏng tay ra, “Bệ hạ biết đau là tốt.”
Cảnh Đoan thấy vậy thì phì cười, “Cảnh Đoan tới đây là vì có chuyện quan trọng muốn nói riêng với bệ hạ…!Phiền Vương gia tạm lánh ra chỗ khác ạ.”
“Chuyện triều chính đều do thần quản lý,” Tần Kiến Tự thản nhiên nhìn Hạ Tử Dụ, “Bệ hạ, không biết là ấy chuyện gì mà thần lại không được nghe?”
Hạ Tử Dụ cứng người, vỗ vào mu bàn tay của hắn coi như an ủi.
Cảnh Đoan nhướng mày nói: “Bản công chúa muốn bàn với bệ hạ về chuyện khuê phòng, Vương gia vẫn muốn nghe à?”
“Công chúa là nam giới thì có chuyện khuê phòng gì mà bàn bạc nhỉ?”
Tần Kiến Tự ngẩng đầu lên nhìn với vẻ lạnh lùng, Cảnh Đoan đối diện với ánh mắt của hắn, mặt tái hẳn đi: “Sao ngươi lại biết?”
“Chuyện của bệ hạ, đương nhiên là bản vương cũng sẽ biết.” Tần Kiến Tự cuối cùng cũng gặp được một chuyện hài lòng, đó là Hạ Tử Dụ đã không giấu giếm hắn về Cảnh Đoan.
Tần Kiến Tự phản đòn thành công, còn Cảnh Đoan thì nhìn sang Hạ Tử Dụ, ánh mắt tỏ ra thăm dò và nghi ngờ, đan xen trong đó còn có cả sự phẫn nộ.
Hạ Tử Dụ đắc tội cả hai bên, y đành phải hắng giọng rồi nói: “Trẫm không thể giấu ngài ấy được.”
“Được lắm, hóa ra bệ hạ thân mật với Vương gia đến mức ấy.” Cảnh Đoan cười lạnh lùng, “Ban đầu ngài đâu có nói như vậy với bản công chúa.”
“Lúc ấy bệ hạ nói thế nào?” Tần Kiến Tự hỏi.
“Lúc đó bệ hạ nói rằng, Nhiếp chính vương bị liệt…”
“Không phải,” Hạ Tử Dụ ngắt lời hắn rồi cười khổ sở, “Tất cả là lỗi của trẫm.”
Tần Kiến Tự vẫn hỏi một cách kiên nhẫn, “Thần rất muốn nghe xem bệ hạ đã nói gì.”
“Bệ hạ nói là…”
“Trẫm nói hoàng thúc xuất chinh nhiều ngày, trẫm rất nhớ mong ngài.
Trẫm đã nói rồi mà: ngư trầm nhạn yểu thiên nhai lộ, thủy tín nhân gian biệt ly khổ.
Bây giờ hoàng thúc quay về rồi, trẫm vui còn không kịp.”
Hạ Tử Dụ không thể nhịn được nữa, y sao có thể để cho Tần Kiến Tự biết chuyện y đã lén nói rằng hắn bị liệt dương.
Y đành phải khẽ thì thầm đủ cho hai người nghe, “Trẫm biết lỗi rồi, bên giờ đang có người ngoài, hoàng thúc phải giữ thể diện cho trẫm chứ…”
Đại khái là hai chữ “người ngoài” này đã thành công lấy lòng Tần Kiến Tự, hắn không hỏi tiếp nữa.
Hạ Tử Dụ liếc nhìn Cảnh Đoan một cách đáng thương, ánh mắt tràn đầy ý định cầu xin.
“Hừ.” Cảnh Đoan quay đầu đi.
Hắn đã giữ bí mật này hơn hai mươi năm, bây giờ chẳng những bị người ta phát hiện ra mà còn bị đem đi kể cho người khác.
Nếu người đó không phải là hoàng đế Nam Vũ, hắn sẽ lột da xé xác kẻ làm lộ bí mật.
Cuối cùng thì Hạ Tử Dụ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ba người nói chuyện thêm một lát trong điện, Cảnh Đoan đứng dậy cáo từ, rốt cuộc hắn không nói tới đây vì chuyện gì.
– —
Hạ Tử Dụ đành phải dỗ dành Tần Kiến Tự, tách chân ra ngồi lên đùi hắn.
Y mặt dày giở mọi mánh ra, hôn cằm, cắn yết hầu, cọ má với hắn, xin Tần Kiến Tự đừng so đo tính toán gì nữa.
Y càng lúc càng chột dạ, còn Tần Kiến Tự thì càng lúc càng thấy nghi ngờ.
“Trẫm thề luôn, một là lật đổ Tả tướng, hai là liên minh với Bắc Tần, trợ giúp Cảnh Đoan bước lên ngai vàng.
Sau khi xong hai chuyện này thì trẫm sẽ không qua lại với hắn nữa.”
“Bệ hạ thật sự nắm rõ cục diện hiện tại của triều đình ư?” Cuối cùng Tần Kiến Tự bất đắc dĩ xoa trán, “Chưa chắc là Cảnh Đoan đã đối địch với Quốc sư Bắc Tần đâu, bệ hạ cứ giao cho thần xử lý đi.”
Hạ Tử Dụ dụi đầu vào ngực hắn, y đã hiểu ra hàm ý trong lời nói của Tần Kiến Tự.
– —
Nhưng Hạ Tử Dụ không biết rằng, tới buổi trưa, Tần Kiến Tự đã lấy cớ đến Quân Cơ Các để rời khỏi tẩm điện.
Một lúc sau, hắn lại thong thả tiến vào hậu cung.
Nhiếp chính vương đã muốn đi vào, đương nhiên là không ai dám ngăn cản.
“Nhiếp chính vương không biết thật à?” Trong điện, Cảnh Đoan chống tay lên đầu rồi cười nói: “Vậy thì để bản công chúa nói cho ngài biết.”.