Tiếng động cơ cũ kĩ vang lên ồn ào từ trong khoang thuyền, một loạt rung chấn nhẹ dưới chân làm Grim giật mình. Phía đuôi tàu bốc ra một làn hơi nước mỏng giữa những cánh quạt đã rỉ sét nhưng vẫn quay vòng đều đặn của tàu Victoria II. Đám hơi nước bị xé tan và cuốn vào khoảng không xanh mát, không để lại một dấu vết gì trong không khí, và con tàu được nâng lên khỏi mặt đất một cách chậm rãi.
Mặt đất đang dần thu hẹp lại, những hình người bé tí di động trên lớp cỏ xanh rờn dợn sóng theo từng đợt gió trước mắt cậu như một màn ảnh nhỏ, và Grim thích thú tựa vào lan can để nhìn rõ hơn. Một làn gió mạnh thốc vào gáy, thổi tung mái tóc bạc bù xù làm cậu giật mình lùi lại trước khi có tai nạn đáng tiếc nào xảy ra.
Có những điều nhân loại chưa được khám phá, chìm sâu dưới đáy biển, ẩn nấp trong lòng đất, và cao tít trên trời xanh. Bầu trời tựa như một dungeon khổng lồ với hàng trăm sinh vật chưa từng được ghi nhận trong lịch sử, là đặc quyền tìm hiểu chỉ dành riêng cho một số dòng tộc có khả năng chinh phục được khoảng không rộng lớn phía trên đầu. Một trong số những tài nguyên vẫn chưa được khai phá đó, là rồng. Tương tự như rồng ở dưới lòng đất, chúng cũng có những cách tự vệ tự nhiên của riêng mình để chống lại các thợ săn.
Nhân loại đã đuổi theo những con rồng hơn nửa thế kỉ qua, và như thế, săn rồng trở thành một nghề phổ biến dành cho những ai có máu phiêu lưu và biết yêu lấy bầu trời. Bây giờ, không còn nhiều tàu săn rồng hoạt động riêng lẻ nữa, đã có một hiệp hội quốc tế để những con tàu có thể ghi danh và đăng kí vào các cuộc trao đổi hàng hóa, đấu giá những sinh vật quý hiểm mà tàu mình săn được.
Grim, vẫn còn rất mơ hồ về thế giới này. Cậu chỉ mới vừa được kéo ra khỏi bóng tối của những khu chợ đen, tránh xa sàn nhà lạnh lẽo cùng những tiếng chửi rủa thô tục trong các giấc mơ của mình vừa hơn một tháng. Và cậu có rất nhiều điều để học, nhiều kiến thức để trau dồi, nhiều mối quan hệ để tiếp xúc với thế giới, để có thể tự mình đứng lên….
“Và để cậu trưởng thành, để có thể đối mặt và sống sót trong cái thế giới tàn nhẫn này.”
Tàu Victoria II đã lên tới độ cao thông thường, những tiếng động và rung chấn dưới chân cũng đã dừng lại. Grim vẫn còn thơ thẩn với khung cảnh bên dưới, khi mà những áng mây và hơi nước đang che khuất dần mặt đất, cậu đưa một bàn tay ra trước mặt, những ngón tay xanh xao xuyên qua lớp không khí mỏng, như vừa chạm vào một đám mây thực sự, mắt Grim mở to hơn một chút, cậu thích thú xoay những ngón tay trong không khí.
“Lần đầu cậu bay à?”
Grim giật mình, quay sang bên cạnh. Là Liya, trông cô bé như vừa bước ra từ một phòng xông hơi, và ngay bên cạnh, là Felix cũng mướt mồ hôi ôm lấy phần lan can bằng sắt trên boong để đón lấy chút gió mát, tóc cậu ta bết lại thành từng lọn màu nâu trên da mặt. Grim gật đầu nhẹ một cái, rồi ra hiệu rằng mình không trả lời được.
“Chẳng thấy khá hơn được tí nào cả…”
“”Bớt than vãn đi anh Felix…”
Grim nhìn hai người, trông như thể họ đã sẵn sàng cởi phăng luôn bộ quần áo để mát mẻ hơn vậy, và cậu nhìn lại mình. Tấm áo choàng salamander dày cộm, đã cháy xém ở góc, vài chỗ còn rách tơi tả. Lúc này Grim mới thấy nóng. Cậu gỡ cài áo ra, cuộn nó lại trong tay. Làn gió mát mẻ mơn man trên da thoải mái hơn hẳn những cơn gió mang hơi đất từ sâu dưới dungeon nhiều lần. Grim nhắm mắt lại, thoải mái tận hưởng chút thư giãn trong ngày của mình. Cuối cùng thì cậu vẫn còn là trẻ con mà? Liya đang nhón một chân lên, véo lấy tay của Felix, và một chuỗi ồn ào vang lên khắp boong thuyền theo sau đó.
“Em đang nhìn gì đấy?”
“Không gì cả.”
Zalfkiel, từ nãy đến giờ đã chăm chú qua sát Zero từ phía sau tờ báo. Em ấy có vẻ vẫn còn đang khó khăn với cánh tay của mình. Zalfkiel tự nhủ, và tự hỏi giá như mình tới sớm hơn một chút. Nhưng thế này cũng tốt, dường như em ấy đã có nhiều cảm xúc hơn trước đây, và cái cách em nói chuyện, cách em cười cũng đã thay đổi. Có lẽ cuộc sống em đã biến động nhiều sau lúc đó, và em đang thích nghi với nó.
“Trông thằng bé có vẻ vui.” Anh nhìn về phía bọn trẻ đang ầm ĩ.
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Zero gật đầu, trên tàu không có ghế hay bàn trà, nên cứ vậy mà ngồi trên boong rồi tựa vào thành tàu thôi. Zalfkiel vẫn mải mê với tờ báo, gió giật lớp giấy như muốn rách ra nhưng anh vẫn rất kiên nhẫn. Nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng suy cho cùng, anh đã quay lại được cuộc sống cũ, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng có điều, khi nào thì nó lại kết thúc?
Zalfkiel bất giác đặt tay lên mắt trái, da mặt tái nhợt. Một cơn đau nhói chậm rãi thoảng lên từ trong óc, nhắc nhở anh về những điều sẽ xảy ra trong tương lai. Nó vẫn chưa kết thúc. Nó vẫn còn đang ở đây, tiếp diễn. Cơ thể Zalfkiel khẽ run rẩy, những sợi tóc đen tuyền bị vò nát, rối rắm giữa những ngón tay xanh xao. Một chuỗi những sự kiện được lồng ghép liên tục, tạo thành một cuốn phim với những hình ảnh vặn vẹo, vô nghĩa.
“Enny, ngươi sao thế?”
Một bàn tay ấm nóng nắm lấy cổ tay anh, kéo anh ra khỏi cơn mơ lúc giữa trưa của mình.
“Chuyện gì thế?”
Zero đan những ngón tay của mình vào giữa những ngón tay lạnh ngắt của Zalfkiel, siết chặt.
Gió thổi lồng lộng, bầu trời xanh trong cao hơn bao giờ hết, những tầng mây xoay vòng, tạo thành một lộ trình xoắn ốc tuyệt đẹp. Tàu Victoria II đi xuôi theo chiều gió, tốc độ được cải thiện ít nhiều, thỉnh thoảng sàn tàu lại rung lên nhè nhẹ theo nhịp hoạt động của đầu máy. Những sợi tóc rối đen nhánh bay theo gió, nằm lộn xộn trên gương mặt đã toát đầy mồ hôi tái nhợt. Ma nhãn cũng tựa một lời nguyền cho chủ nhân của chúng, và việc sở hữu tận hai loại ma nhãn sẽ ảnh hưởng ít nhiều gì đến cơ thể trong thời gian dài.
“Không sao rồi, nhìn này…”
Zero vén những sợi tóc bay lung tung trong gió, chậm rãi chạm vào lớp da mặt mềm mại. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt của đồng tử màu vàng rực rỡ, kim chỉ phút trên mặt đồng hồ tự nhích sang một chút. Bàn tay em siết chặt hơn vào những ngón tay vẫn còn lạnh toát của Zalfkiel, em cười khẽ.
“…ta vẫn ở đây này, ngay đây, ngay tại đây này.”
Anh không trả lời, nhưng anh vẫn nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Chúng ta sẽ trở lại như trước đây nhé?”
Zalfkiel nói ra cái điều mà anh ấp ủ bấy lâu nay, dù điều đó đã vượt quá tầm của một Reaper, giống loài không có trái tim lẫn cảm xúc. Anh rút tay lại, kéo tóc phủ đi con mắt vàng kim còn lại, khẽ thở dài. Zero tựa vào thành tàu, đôi đồng tử đen tuyền thường ngày hướng lên bầu trời xanh vời vợi. Cảm giác lạnh lẽo từ tay Zalfkiel vẫn còn đọng lại.
“Tất nhiên là được.”
“Cảm ơn em.”
Keng. Keng. Keng.
Ba tiếng chuông vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Có lẽ chúng đến từ những cái loa của phòng chỉ huy, một dạng thông báo khẩn cho các thủy thủ. Hàng loạt tiếng bước chân vang lên khắp con tàu.
“Chuyện gì vậy Seign??” Felix hét vào cái hệ thống liên lạc khắp tàu, có vẻ như chúng dẫn âm thanh thẳng lên buồng lái.
“Đài quan sát phát hiện được một tín hiệu khẩn!”
“Tất cả ra boong mau!”
Tàu Victoria II chuyển hướng, hạ xuống một tầng mây. Con tàu hiện tại đang băng ngang một vịnh hồ lớn, mặt nước trong vắt. Cấc thủy thủ nhanh chóng mang dây thừng ra boong, chuyển ròng rọc về phía đầu tàu. Zalfkiel và Zero nhanh chóng rời khỏi chỗ của mình, bắt lấy Grim đang đứng lơ ngơ giữa đám thanh niên ồn ã.
Bên dưới hồ, một lá cờ đỏ rực với hai sọc trắng làm thành hình chữ thập đang phấp phới trên nóc một con tàu cũ kĩ giữa mặt nước vắng vẻ. Tín hiệu cầu cứu khẩn cấp. Victoria II dừng ở khoảng cách khá cao, cách mặt nước khoảng hai mươi mét.
“Chuẩn bị ròng rọc đi!”
“Rõ!”
Tiếng của Seign vang lên từ cái loa, và Niko, Vannabelle, Felix là những người được chọn xuống con tàu bên dưới bằng dây thừng để kiểm tra, tất cả những người còn lại chờ ở trên tàu.
“Đài quan sát vẫn ở đó chứ, Shirou?”
“Vâng.”
Seign nói vọng vào một cái loa khác, dẫn lên nóc của Victoria II, và giọng của Shirou vọng xuống đầy chắc chắn, cậu ta vẫn đang túc trực ở đó từ khi phát hiện ra tín hiệu từ con tàu kia.
Hơn mười phút trôi qua, nhưng vẫn không thấy tín hiệu gì từ ba người được cử xuống dưới. Bỗng một mái đầu nâu nâu xuất hiện trên sàn tàu cũ kĩ, nối tiếp là hai người còn lại. Một miếng gỗ mục sụp xuống ngay dưới chân Felix, Vannabelle khom người xuống để đỡ cậu ta lên, nhưng mắt cô gái trẻ vô tình nhìn thấy một khối đen đang di động trên bầu trời gần đó. Cô nheo mắt lại, rồi như nhận ra điều gì, Vannabelle thét lên cùng lúc với một giọng khác, cắt ngang lời nói của những người còn lại.
“Bọn này không tìm thấy gì cả!”- Felix chật vật leo lên lại boong tàu cũ.
“Có lẽ họ đã được cứu rồi!”- Niko vẫy tay ra hiệu với các thuỷ thủ ở phía trên để hạ ròng rọc xuống.
“Tốt-“
“Có một con tàu bay đang tiếp cận ta với vận tốc khá nhanh, bác Siegn!”
“Kéo bọn cháu lên nhanh đi!”
“Có chuyện gì vậy?”
Zero ra hiệu cho Zalfkiel, nhìn nhanh một cái rồi đi thẳng vè phía đuôi tàu. Anh liền đuổi theo, bản năng đang mách bảo anh một điều không hay sắp xảy tới. Con mắt trái bên dưới lớp tóc khẽ giật nhẹ một cái.
“Nhìn kìa.”
Zero chỉ tay về phía xa. Từ sau những đám mây, có một con tàu bay nhỏ dáng, đang rẽ gió tiến về phía Victoria II rất nhanh. Grim vừa chạy tới nơi, mắt cậu mở to nhìn về phía trước. Một nòng súng máy đen ngòm nằm trên đỉnh con tàu đó.
“Tăng tốc đi bác Siegn! Chúng ta phải rời khỏi đây! Cháu có cảm giác không lành về con tàu đó!”
Vannabelle và hai người kia đã được kéo lên, cô đang hét hết sức có thể vào cái loa dẫn vào buồng chỉ huy, gương mặt xinh như búp bê đầy giận dữ. Sự hoang mang của cô đã đúng.
Không tặc.
Tàu Victoria II nhanh chóng vượt lên cao, những cánh quạt cũ hoạt động hết công suất để nâng tàu lên khỏi các tầng mây. Nhưng con tàu bám đuôi kia có động cơ quá tốt. Nó đang đuổi đến gần hơn. Chỉ còn cách khoảng ba mươi mét. Mùi thuốc súng nồng nặc từ phía sau lưng cho thấy tất cả các thành viên trên tàu đã sẵn sàng chiến đấu.
Cảm giác hoài niệm ập tới lên người Zalfkiel. Có lẽ anh cũng giống như những đồng đội cũ, cũng không thể thoát khỏi bóng ma quá khứ của những trận chiến.
Nòng súng máy kia nhanh chóng hướng về phía các thủy thủ đang đứng trên boong. Như một chuỗi phản xạ tự nhiên, tất cả đều rút vào phía sau các tấm chắn sắt trên tàu. Nhưng cả ba vị khách của Victoria II vẫn còn thẫn thờ đứng trước họng súng. Zero khẽ chớp mắt.
“Grim!”
Loạt đạn đầu tiên xả tới. Tấm áo choàng màu huyết dụ tung lên theo gió.
Zero chống một tay, nhìn xuống bên dưới mình. Một động tác nữa, cả ba người lăn vào phía sau thành tàu, ai đó trong các thủy thủ nhanh tay khép cánh cửa sắt nặng nề lại, che chắn tất cả khỏi kẻ thù.
“Không sao chứ Grim?!”
Grim lắc đầu, nhưng tay vẫn ôm lấy nửa gương mặt phải. Một dòng dịch lỏng, đen chậm rãi thấm đẫm vào những sợi tóc bạc trắng. Con mắt màu thiên thanh mở to sợ hãi.
“Ai lấy đồ sơ cứu đi.”
Zero đứng dậy. Zalfkiel vứt tấm áo choàng thủng lỗ chỗ màu huyết dụ sang một bên. Anh xoay xoay cổ tay và cổ chân, thêm vài động tác gập mình khác chứng tỏ mình đã sẵn sàng cho tình huống này.
“Em định làm gì tiếp đây?”
“…”
Zero nhìn anh, ma nhãn của long tộc có ánh nhìn khiến người khác phải e dè trước nó. Nhưng anh có thể hiểu được thông điệp từ cái nhìn đấy.
Vannabelle nghiêng người phía cánh cửa sắt đang hé mở ra bên ngoài. Cô nâng nòng súng săn lên ngang vai, nhắm cẩn thận và bóp cò. Một tiếng nổ vang lên.
“!!!”
Cô nàng vội rụt đầu lại, trước khi mặt mình được đục vài lỗ trên đó. Súng săn thì không thể so với súng máy được. Cô nghiến răng, thay một đợt đạn mới, sẵn sàng bắn tiếp.
Con tàu kia đang ở vị trí khá thuận lợi cho cả hai bên giao tranh, nhưng…
“Ta bắn một phát, thì chúng sẽ trả lại bằng chục phát.” – Felix nói trong khi cầm trên tay cây thương sét cổ lổ sĩ chắc chắn không dùng trong trường hợp này được.
“Vô vọng rồi. Vũ khí của chúng ta không dùng để bắn mấy mục tiêu nhỏ được.” Vannabelle tựa sát người vào lớp kim loại, cố nhìn ra bên ngoài bằng khe cửa.
Zalfkiel sờ dọc lưỡi dao găm dưới áo, vũ khí của anh đã bị đưa vào kho, khóa kĩ ở đó. Nhưng ở khoảng cách này thì…
“Không thể cho họ biết chúng ta là mạo hiểm giả.”
Anh nhớ tới cuộc trò chuyện nhỏ lúc còn đang mặc cả với khách hàng cách đây không lâu với Zero. Thông thường thì người ngoài rất đa nghi với cái nghề mạo hiểm giả. Một tiếng nổ nữa vang lên.
“Này- đừng có đùa…”
Felix lắp bắp. Cậu hạ họng súng vẫn còn nhả khói của mình xuống.
Viên đạn bị chặn lại ngay trước mặt gã đứng sau cỗ súng máy.
“Chúng là mạo hiểm giả!”
“Khốn thật, chúng ta vẫn chưa có kế hoạch gì với khẩu súng kia, giờ lại thêm cái thứ ma pháp chết tiệt này nữa.”
Zalfkiel liếc nhìn phía sau mình. Anh không cần phải hỏi. Gương mặt khuất sau mái tóc bạc kia hẳn là đang rất bất ổn. Anh nhìn xuống. Grim đã được sơ cứu nhanh, nhưng máu có vẻ vẫn chưa ngừng chảy. Màu đen thẫm loang loáng dưới lớp vải băng hết nửa gương mặt, và cậu có vẻ vẫn còn bị sốc.
“Bác Siegn! Chúng có máy bay nhỏ!”
Zalfkiel nghiêng người, xương sống kêu rắc một tiếng. Anh đã sẵn sàng.
“Này, anh định đi đâu đó?” Liya gào với theo, tay vẫn cầm cuộn bông gòn trắng muốt. Cô bé trông rất lo lắng, và một phần sợ hãi vì tình huống mình đang mắc vào. Cô bé còn quá nhỏ tuổi.
“Tôi sẽ lên tàu của chúng.”
“Chăm sóc Grim hộ chúng tôi được không?”
“Tất nhiên là được, nhưng hai người định đi bằng đường nào cơ chứ?”
Felix búng cái vỏ đạn xuống sàn, chếc máy bay nhỏ kia đã cất cánh, một sợi dây kim loại nối nó với tàu chính bay ổn định trong gió.
“Đài quan sát, báo Shiroi xuống ngay đi. Chúng sẽ hạ cánh và xông vào đây bằng đường đó.”
Zalfkiel chen tới, nói vọng vào cái loa. Một giọng hét nho nhỏ vang lên từ rất xa.
“Xuống khỏi đó đi Shiroi!”
Felix ném một cái móc sắt tới chỗ Zalfkiel, loại móc dùng để di chuyển hàng hóa hạng nhẹ dùng khi trao đổi ngay trên không của các tàu buôn. Anh bắt lấy, gài nó vào thắt lưng.
“Cái đó sẽ có ích.”
“Cảm ơn.”
Cánh cửa đóng sầm lại. Đoàn thủy thủ vẫn căng thẳng trông chừng kẻ địch qua khe cửa, thỉnh thoảng Vannabelle lại bắn một viên đạn để cầm chừng.
Ngay dưới cầu thang dẫn lên đài quan sát, Shirou đang hối hả chạy xuống, mặt tái xanh. Trông cậu ta đẫm mồ hôi dù ở trên kia chắc chắn gió không hề yếu. Cậu chặn Zero lại ở giữa cầu thang, nhưng Shirou thấp hơn Zero gần một cái đầu.
“Chúng có súng!”
“Yên tâm đi.”
Zalfkiel vỗ vai cậu, anh cười. Bằng một cú đẩy, Shirou văng xuống tít dưới cầu thang, phát ra vài tiếng kêu đau đớn khi mình dập mặt xuống mặt sàn.
“Bọn tôi sẽ lo chuyện này. Các cậu cứ việc ngồi đợi ở dưới kia, và đừng có mà ló đầu ra nhé.”
Cánh cửa dẫn lên đài quan sát đóng sầm lại.
“Giờ thì…”
Zalfkiel nhìn thấy bóng lưng của Zero. Cánh tay em đang thả lỏng. Gió thổi tung những lọn tóc bạc trong không khí, chực chờ giật phăng người ta ra khoảng