Liên Quân Mobile - Cuộc Chiến Với Đế Chế Thây Ma - Phần 2

Chương 21: P2: Rắc rối tiếp nối rắc rối



Cuối cùng cả đám cũng về được lâu đài. Tôi lẩm bẩm:

– Phù … cuối cùng cũng về được lâu đài rồi.

– Wa! Đây là Lâu đài Khởi Nguyên sao? Mình chỉ thấy trong sách, chứ chưa thấy tận mắt bao giờ.

– Sao? Cháu nói gì? – Murad ngạc nhiên.

Roxi trả lời:

– Thì dù sao thì tk22, các thế lực đều bị lật đổ hết rồi còn gì.

– Ôi trời ơi … – Murad cảm thấy nản hết sức.

Ngay lúc đó, Thane và Astrid vô tình bước ra. Nhìn thấy Roxi, Astrid ngạc nhiên:

– Ủa? Con bé này là ai thế?

– À thì con bé này tụi tui … tìm thấy trong rừng ấy.

– Ôi chu choa tội nghiệp quá. Nó bị bỏ rơi à. – Astrid tiếp tục.

Tôi phải trả lời:

– Vâng.

– Cháu tên gì? – Thane hỏi.

– Dạ cháu tên Roxi.

Cùng lúc đó, Nakroth vừa đi làm nhiệm vụ về. Nhìn thấy nguyên đám đang đứng, Nakroth bắt chuyện:

– Ê! Sao mọi người lại ở đây vậy?

– À là Nakroth đấy hả? Murad tìm thấy một đứa bé bị bỏ rơi nên …

Roxi liền phản biện:

– Bỏ rơi cái gì! Cháu có cha mẹ đàng hoàng đấy.

– Hả? Cha mẹ cháu là ai? – Astrid hỏi.

Tôi, Murad và Flyrad run cầm cập, vì không thể để họ biết được Roxi đến từ tương lai được. Nhưng tôi lại không có cách nào để nhắc Roxi được. Cô ấy liền trả lời:

– Dạ bố cháu thì cháu không nhớ nhưng mẹ cháu thì cháu nhớ.

– Ai thế? – Astrid tiếp tục hỏi.

– Dạ mẹ cháu là Krixi ạ.

Nakroth nghe xong như sét đánh ngang tai. Nakroth ngồi gục xuống, nước mắt lăn dài. Murad đỡ Nakroth dậy, hỏi:

– Này này! Sao thế? Con cậu thì sao lại vậy?

– Không … không phải. Chỉ là … tôi …

Đằng sau đó, có hai người đang theo dõi. Đó là Lindis và thằng Hiếu. Thằng Hiếu nói:

– Chị Lindis! Chị có nghe không?

– Nghe. Chắc chắn, Krixi nɠɵạı ŧìиɦ rồi.

– Đúng. Nhưng, cô ấy nɠɵạı ŧìиɦ với ai thì là ẩn số lớn đấy.

Nakroth không lết nổi, Murad và Flyrad phải khiêng Nakroth về. Nakroth xỉu trên giường, còn Krixi thì đi đâu không biết.

Rồi mọi người đi ăn tối. Trong lúc ăn, tôi không tập trung được. Tôi bực mình, vì rắc rối gì mà cứ tiếp nối nhau. Mà tôi cứ nghĩ Krixi cũng ăn, nhưng cô ấy đi đâu mất rồi. Lindis hỏi tôi:

– Này nhóc.

– Sao chị?

– Nhóc đang có âm mưu gì đó đúng không?

Tôi giật mình:

– Chị nói gì kì vậy? Em thì đúng là hay lên âm mưu này nọ, nhưng mà …

(Tác giả: Hmm!)

– Thế nhóc nói thẳng đi: nhóc làm Krixi có …

– Thôi thôi hồi nói!

Nhưng thái độ của tôi làm mọi người ngạc nhiên. Tel”Annas ngồi gần đó liền hỏi:

– Nhóc làm Krixi có gì hả?

– Em … có có làm gì đâu …

– Khai thật đi! Nhóc đã làm gì?

Trước sức ép, tôi không đủ tâm trí ngồi ăn được nữa. Tôi đành bỏ chạy khỏi phòng ăn, và ra ngoài ban công hóng mát. Gió đúng mát thật, nhưng tôi không cảm nhận được nó. Mà tôi cũng để ý, lúc đó Yorn không có ở đó. Mà Krixi cũng đồng thời không có mặt ở đây. Có lẽ, Roxi là con của Krixi và Yorn thật rồi.

Chợt có ai đó bước ra. Tôi quay lại thì thấy Kriknak. Cậu ấy hỏi tôi:

– Này. Có chuyện gì mà ở đây thế?

– Không có gì đâu.

– Sao lại không có gì được. Cứ nói đi, tui giữ bí mật cho.

Tôi đành nói:

– Thú thật, Roxi là em gái của cậu đấy.

– What? Mẹ tớ có mang thai đâu mà có em gái. Cậu đùa à?

– Không! Cô ấy là em gái cậu thật.

Kriknak choáng váng, nói:

– Trời ơi … sao tự nhiên trên trời rơi xuống cho tui một đứa em gái vậy.

– Nhưng tui sợ …

– Sợ? Sợ cái gì cơ?

Tôi nói tiếp:

– Tui sợ nó không phải em gái ruột của cậu.

– Là sao?

– Tui đang nghi … nó là sản phẩm của Krixi và Yorn …

Vừa nói xong, Kriknak khóc ròng. Tôi hoảng quá, bèn dỗ nó theo kiểu dỗ con nít. Mà đúng thật là Kriknak là con nít mà, dỗ tí im liền. Kriknak hỏi:

– Không lẽ … mẹ tớ nɠɵạı ŧìиɦ?

– Có lẽ vậy. Nhưng mà có một truyền thuyết về cậu như thế này. Thật ra, người ta hay nói là cậu là “Gạo chưa nấu đã thành cơm.”.
– Thì đúng rồi. Mẹ tớ cũng hay nói vậy mà.

Tôi liền nhảy vào:

– Đó! Còn Roxi, tui e nó là “gạo để trong kho, chưa làm gì đã thành cơm rồi.”.

– Trời đất ơi …

– Bởi vậy, cậu có muốn đi tìm sự thật không?

– Sự thật về câu chuyện này ấy hả? Tớ sợ sẽ đau lòng lắm.

– Nhưng nếu biết được sự thật này, lòng tui cũng nhẹ hơn. Nói thật, tui cũng thích Krixi.

Kriknak ngạc nhiên:

– Cái gì cơ? Sao lại … sao cậu lại không cưới …

– Cái thằng khỉ này! Tui chưa đủ tuổi kết hôn rõ chưa!

– Ơ nhưng lúc mẹ tớ cưới bố tớ, thì mẹ tớ cũng chưa đủ tuổi …

Tôi bực quá, bèn đập mạnh xuống đất, nói:

– Bực quá! Đi tìm sự thật thôi.

– Được!

– Ê khoan! Giờ không biết hai người đó ở đâu sao đi.

– Ờ he. Thôi để mai đi. Tối nay cậu vô phòng tớ ngủ đi cho đỡ buồn.

(Sáng hôm sau)

Kriknak thức dậy rất sớm. Kriknak lay tôi:
– Này dậy dậy!

– Ơ trời ơi mới sáng sớm mà … cho tui ngủ tí đi.

– Còn chuyện của mẹ tớ tính sao?

Nghe tới Krixi, tôi dậy ngay tức khắc. Tôi hỏi:

– Đêm hôm qua cô ấy có về không?

– Không. Mà bố tớ cũng không về nữa.

– Trời ơi mệt thật chứ. Nếu có Nakroth ở đây thì …

Chợt ai đó nói:

– Có đây.

– A bố! – Kriknak mừng rỡ.

Nakroth lại chỗ hai đứa đang ngồi, rồi nói:

– Hôm qua, anh đi tìm Krixi. Và anh thấy Krixi đang đi với Yorn …

– What the hell! – Tôi và Kriknak giật mình.

– Hai người họ ngồi ở dưới gốc cây. Anh thì núp trong lùm theo dõi.

Tôi ngạc nhiên:

– Rồi thì sao?

– Đang ngồi, tự nhiên Yorn áp sát mặt Krixi …

– Sao chứ? – Tôi và Kriknak ngạc nhiên.

– Và rồi …

__________________  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.