Tôi liền chen ngang vào cuộc đánh nhau, nói lớn:
– Dừng lại!
– Mau tránh ra cho bọn ta!
Murad tk23 và Flyrad tk23 đá tôi văng ra. Hên là nhờ Flyrad mà tôi mới ở lại, chứ không thì chắc cũng lên trời rồi. Một người đứng gần đó nói:
– Tên này nhắc cũng gan to lắm. Dám chen ngang vào cuộc chiến này.
– Cái gì? – Tôi ngạc nhiên.
Murad liền nói:
– Chắc có lẽ trong tương lai, hai bố con ta cũng đánh nhau thế này, con nhỉ.
– Chắc vậy.
Cuộc chiến đó vẫn tiếp diễn. Cả ba người chỉ còn cách đứng đợi cho cuộc chiến kết thúc, rồi hỏi Murad. Mà cuộc chiến đó lâu kinh khủng. Đánh nhau mất cả nửa tiếng đồng hồ. Sau cuộc chiến ấy, Murad tk23 là người chiến thắng. Đám đông cũng đã giải tán. Chỉ còn Murad tk23 và Flyrad tk23 ở lại. Murad nhà ta hỏi:
– Ê ê cho hỏi cái.
– Murad quá khứ đấy hả? Tới đây có việc gì không? – Murad tk23 hỏi.
– Ờ thì cho hỏi … hiện tại cậu đang sống với ai vậy?
Flyrad tk23 ngạc nhiên:
– Gì? Chú đến từ quá khứ mà hỏi hả? Không lẽ … bố cưới mẹ muộn vậy à?
– Con nói gì vậy? Bố cưới mẹ lâu rồi mà. – Murad tk23 trả lời.
Murad tk23 lại nói tiếp:
– Hiện tại thì tôi sống chung với Butterfly.
Ba người cực kì sốc, vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Butterfly rõ ràng đã chết. Không có quá khứ thì sẽ không có tương lai. Tôi liền hỏi:
– Cho hỏi … Butterfly chết chưa …
Murad tk23 và Flyrad tk23 tát tôi một cái “bốp” rõ đau, rồi nói:
– Mày đùa! Cô ấy vẫn sống sờ sờ đây chứ đâu!
Tôi quay sang nói với Murad:
– Rõ ràng cô ấy chết rồi mà sao kì vậy anh?
– Ờ thì cái này anh cũng không biết nữa.
Flyrad nói thêm:
– Đúng là kì lạ thật.
Và sự kì lạ ấy được đẩy lên cao, khi Butterfly tk23 xuất hiện. Cả ba người ngạc nhiên cực độ, vì rõ ràng cô ấy đã chết. Có lẽ như cô ấy hiểu cả đám nghĩ gì, liền giải thích:
– Ba người thắc mắc tại sao tôi còn sống đúng không?
– Ờ ờ phải phải. Rõ ràng chính cô đã đâm chết cô ở quá khứ rồi còn gì.
– Nói thật tôi cũng không hiểu tại sao nữa.
“Ôi trời!”. Cả ba đứa muốn lạy Butterfly tk23, nhưng cũng đâu dám. Thôi thì dù sao thì sau đó, Murad tk23 cũng đã rủ nguyên đám vô nhà chơi.
(Athanor hiện tại – không phải tk23)
– Này này … cô còn sống không vậy?
Một giọng nói bí ẩn xuất hiện. Người đó liền tạo phép, khiến Butterfly đã có thể thở được, mặc dù hơi thở bị yếu. Dù sao Butterfly sau đó cũng nhanh chóng được mọi người tìm thấy và đem về cho Lauriel cứu chữa. Kriknak ngạc nhiên:
– Ái chà … với cái vết thương này mà vẫn còn sống được à?
– Nhưng thôi đi Kriknak. Cô ấy còn sống là mừng rồi. – Lauriel trả lời.
(Athanor tk23)
Cả đám vào chung cư. Không khỏi ngạc nhiên trước sự hiện đại của khoa học – kĩ thuật thời đại này, vì ta thậm chí không cần phải bước chân nữa. Hệ thống đường trượt bi đã ra đời. Chỉ cần đứng yên, nghiêng người về phía trước là cơ thể tự động dịch chuyển. Nhưng Murad, tôi và Flyrad không biết, chạy hồng hộc mệt bở hơi tai. Murad tk23 nói:
– Mấy đứa lạc hậu thế. Cứ đứng yên, nghiêng người về trước là được rồi.
– Ờ ờ hộc hộc … Vậy đỡ hơn rồi. – Tôi trả lời.
Chẳng mấy chốc, cả đám đã tới căn phòng của gia đình Murad trong tương lai. Flyrad và Murad bị lôi đầu ở lại, còn tôi thì trốn đi chơi.
*
Quả đúng là khu chung cư này rộng thật. Tôi đi lòng vòng quanh cái sân rộng ơi là rộng mà khám phá một số thứ. Chợt tôi nhìn thấy một người, dáng quen lắm. Tôi nhìn thấy mặt, vội nói to:
– A! Chẳng phải là anh Nakroth đây sao?
– Hở? Ai gọi tui vậy?
Tôi chạy lại. Nakroth tk23 hỏi:
– À là nhóc à? Nhóc tới đây làm gì thế?
– Dạ tại có chuyện kì lạ nên em mới tới đây …
– Chuyện kì lạ? – Nakroth tk23 ngạc nhiên.
Tôi liền nói:
– Thì là Butterfly trong quá khứ bị Butterfly ở đây gϊếŧ chết. Nhưng không hiểu sao Butterfly ở đây vẫn còn tồn tại.
– Trời ơi có vậy cũng thắc mắc. Thì cô ấy trong quá khứ vẫn chưa chết.
– Trời ạ …
Tôi cực sốc với chuyện này. Tôi lái câu chuyện sang hướng khác:
– Thế Krixi đâu? Anh còn sống chung với cô ấy chứ?
– Krixi hả … ư ư oa oa …
Tôi giật mình, vội nói:
– Này này có gì thế? Chuyện gì mà khóc như trẻ con thế?
– Thì tại vì … cô ấy …
– Sao? Cô ấy bỏ anh rồi à?
– Không không. Cô ấy vẫn ở chung với anh.
Tôi tự hỏi: “Tại sao Nakroth khóc?”. Nakroth tk23 nói tiếp:
– Chuyện là vầy … khoảng năm ngoái, cô ấy có thai. Và cô ấy đã sinh ra một đứa bé gái, đặt tên là Roxi.
– Hả? Vậy sao phải khóc?
– Anh khóc là vì … sau khi sinh xong, cô ấy tự nhiên nɠɵạı ŧìиɦ. Cô ấy đi với Yorn …
Nghe tới đây, tôi giận bắn người. Tôi không thể chấp nhận nổi việc này, nên đã nói:
– Vậy là anh nghi đứa con này không phải là con ruột của anh?
– Phải. Anh chắc chắn một trăm phần trăm.
– Chín mươi chín thôi. Trên đời này có gì tuyệt đối đâu.
Nakroth liền bảo:
– Nghe nói trong quá khứ, nhóc cũng làm thám tử mà. Vậy cho nên nhóc giúp anh với.
– Không cần phải giúp. Bây giờ em đã có thể phá được vụ này ngay tại đây.
– Sao?
Tôi nói:
– Cô ấy đặt đứa con của của cô ấy là Roxi đúng không?
– Phải.
– Anh có để ý tên của anh không?
– Tên anh? – Nakroth tk23 ngạc nhiên.
– Đúng vậy. Ta tách ra từng kí tự là “N, A, K, R, O, T, H”. Còn của Krixi là “K, R, I, X, I”.
Nakroth tk23 lại hỏi:
– Nhưng như thế thì sao?
– Anh có để ý Kriknak, đứa con đầu tiên của anh không?
– Thì sao?
– Cô ấy đã dùng ba chữ cái đầu tiên trong tên của cô ấy và tên của anh để đặt tên cho Kriknak. Cô ấy thêm chữ K ở giữa, vì chữ K là chữ cái duy nhất mà cả hai người đều có.
– Khoan khoan nhóc ơi. Hai anh chị cũng có chữ R mà.
– Nhưng chữ R đã sử dụng rồi.
Tôi nói tiếp:
– Còn Roxi, chắc cô ấy đã sử dụng hai chữ cái thứ tư và thứ năm của anh và cô ấy. R, O, X, I. Em nói đúng chứ?
– Trời ơi, nhóc đúng là thiên tài con mẹ nó rồi!
Nhưng tôi lại nói:
– Nhưng mà … vẫn chưa hẳn là tất cả đâu. Nếu thật sự Krixi nɠɵạı ŧìиɦ với Yorn, thì cũng là có thể đúng đấy.
– Sao chứ? – Nakroth tk23 ngạc nhiên.
– Vì thử xem. Nếu ta lấy chữ cái thứ 3 và 2 trong tên của Yorn, ghép với chữ cái thứ 4 và 3 trong tên của Krixi, ta sẽ được từ “Roxi”.
Nakroth tk23 lại hỏi:
– Nhưng tại sao lại phải để ngược?
– Có lẽ, cô ấy nɠɵạı ŧìиɦ thật rồi.
– Oa oa oa anh không chịu đâu …
“Trời ạ đàn ông gì mà mềm yếu quá.”. Tôi không biết nói gì hơn, đành bảo:
– Thôi thì chỉ còn một cách thôi. Quay về quá khứ. Anh đồng ý đưa Roxi cho em giữ một thời gian không?
– Được, nhưng cấm đụng chạm tới cơ thể nó đấy. Từ hồi mà nhóc làʍ ŧìиɦ với Krixi, ta nhớ mãi tới bây giờ đấy.
– Em có làm gì đâu.
Nakroth tk23 gọi Roxi lại. Roxi chạy lại một cách nhẹ nhàng, với đôi giày pa-tanh cực chất. Trên tay cô là một cái cuốc chim. Tôi nói:
– Con lạy …
– Nói gì vậy? Con bé nó thích sao ta cho nó vậy đấy.
– Được rồi.
Nakroth tk23 dặn dò Roxi một số thứ, rồi Roxi chạy lại chỗ tôi. Tôi và cô ấy trở về chung cư của gia đình Murad tk23.
Murad đã đứng chờ sẵn. Murad nói:
– Nhóc đi đâu thế? Con bé này là ai vậy?
– Là Roxi, con của Krixi. – Butterfly tk23 trả lời.
Flyrad liền nói:
– Chắc vậy rồi, vì hai chữ cuối giống nhau mà. Bố mẹ cũng đặt tên con như thế mà đúng không?
– Phải đấy. Chúng ta về thôi. – Murad nói.
Thế là cả đám trở về Athanor hiện tại. Không ngờ, trời đã chập chạng tối. Cả đám xách dép chạy về Lâu đài Khởi Nguyên, nhưng tối quá không thấy gì. Chợt Roxi bảo:
– Mọi người có cần tôi truyền ánh sáng không?
– Ánh sáng? – Cả bọn ngạc nhiên.
Roxi tạo ra một ngọn lửa. Lửa cháy trên cây cuốc chim của Roxi. Nhờ nó, mà cả đám về được tới Lâu đài …
_____________________