Nakroth lao tới đánh Hải. Hải né sang một bên, rồi rút thanh kiếm huyền thoại ra. Tôi rất ngạc nhiên với thanh kiếm này, vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Tôi hỏi:
– Ê ê thanh kiếm này ở đâu vậy?
– Đây là thanh katana, một khi tao đã cầm thì đếu ngán bố con thằng nào đâu.
Hải chém một nhát, nhưng Nakroth đã né sang một bên. Nakroth lao tới chém Hải. Hải lần này không thèm né, mà lấy thanh kiếm đỡ. Nakroth nói:
– Nhóc cũng hay lắm, nhưng chưa đủ trình độ để đánh bại ta đâu.
– Vậy sao, tao sẽ cho mày thấy … sức mạnh thật sự!
Hải bất ngờ nhảy lên, tung một nhát kiếm bổ vào đầu Nakroth. Nakroth lấy bảo đao đỡ, rồi quay ra phản công. Hải liên tiếp phải chống đỡ với những nhát đao của Nakroth, nhưng Hải không hề chịu thua. Hải sẵn sàng đánh bại Nakroth mỗi khi có cơ hội. Nakroth liên tiếp lao lên, nhưng vấp phải sự kháng cự mạnh mẽ của Hải, nên những đòn đánh không có tác dụng bao nhiêu. Bởi thế, chỉ sau một lúc, Nakroth đã thấm mệt. Hải cười nham hiểm:
– He he, ngươi yếu đến thế à?
– Đáng ghét …
Hải quyết định tấn công ngay, sau khi Nakrọth đã mệt mỏi. Với đòn đánh từ thanh kiếm katana của mình, Hải đã đánh bay Nakroth một đoạn khá xa. Hải giơ kiếm lên cao, nói to:
– Ha ha ha, ta đánh bại được Nakroth rồi!
“Bốp!”. Hải quay lại, nói to:
– Thằng nào thế?
– Hừ, nhóc muốn ăn đập nữa hả? – Krixi bực tức.
Hải quay lại nắm áo Krixi, rồi nói:
– Này nhá, lúc nãy tao nhường thôi, nếu tao mà nổi điên lên là không còn xác nhá.
– Cứ thử xem! – Krixi thách thức Hải. Hải quyết định lao vào. Krixi tung bão lá, làm Hải bay lên cao. Tôi nãy giờ đứng ngoài nhìn bực mình quá, liền lao vào đánh luôn. Nhưng quả thực, Hải là thánh rồi. Tôi và Krixi bị Hải đánh bẹp, nằm dưới đất. Hitoma và Kenji sợ quá, run cầm cập. Hải nói to:
– Hitoma, Kenji! Hai ngươi muốn chiến không?
– Dạ dạ tụi em … tụi em không dám đâu … – Hai người ôm nhau run cầm cập. Hải đứng lên ghế, và hét to:
– Ta là siêu cấp sát thủ! Ha ha ha!
Chợt đâu đó có tiếng gọi:
– Ai vừa nhắc đến chị đấy?
– Hả … đứa nào đấy? – Hải hỏi.
Tôi liền nói nhỏ:
– Ê mày, xuống đi! Siêu cấp sát thủ tới rồi kìa.
– Thằng nào vậy?
– Đó … – Tôi chỉ. Hải nhìn một lúc, rồi nói:
– Chuyện nhỏ. Tao đập nó bẹp dí liền.
Krixi liền nói:
– Này, cẩn thận đấy. Nhóc gần hết máu, mà gặp cô ấy là coi như xác định nhé.
– Chấp hết!
Butterfly liền nói:
– Ăn nói cho cẩn thận đấy. Tới lúc đó thì đừng có hối hận nghe chưa.
– Xì, tưởng như đánh tại ta dễ lắm vậy.
Tôi lẩm bẩm: “Hừ, thằng này ăn trúng cái gì rồi.”. Hải nhảy lên, bổ một nhát kiếm cực mạnh vào đầu Butterfly. Cô không chịu thua, đỡ đòn kiếm lại, rồi đột kích từ phía sau đâm Hải. Hải đã quá quen thuộc với cách đánh này của Butterfly, nên dễ dàng bắt bài được. Butterfly ngạc nhiên:
– Sao … sao có thể chứ?
– He he, ta quá quen rồi. Chết đi! – Hải quét một đường kiếm tròn. Butterfly ngồi xuống để né đường kiếm, thì lại một lần nữa dính phải bài của Hải. Hải dừng lại, đổi tư thế cầm kiếm sang đâm, rồi đâm một phát vào lưng Butterfly. Butterfly định lấy kiếm đỡ, thì Hải đã biết trước được điều đó. Hải lấy chân đè lên thanh kiếm, làm Butterfly không có cách nào đỡ. Cô chỉ có thể né sang một bên. Tôi không thể nào tin nổi thứ đang đứng trước mặt tôi.
Hải liền nói to:
– Được rồi, chấm dứt tại đây thôi.
Thanh kiếm của Hải đột nhiên nóng đỏ lên. Hải nói:
– Được rồi, bốc cháy nào!
– Oái oái đừng … khoan đã …
– Xem đây! – Hải quyết định đặt lên người Butterfly. Chỉ cần chạm nhẹ là xác định. Chợt … thanh kiếm của Hải tắt phụt. Hải ngạc nhiên:
– What the … cái éo gì thế nhở?
– Sao, nếu tăng tốc độ thì nó nguội nhanh lắm đúng không?
Cả đám quay lại thì thấy Flyrad. Cậu ta nói:
– Sao?
– Sao là sao?
– Bình thường một thanh sắt nóng đỏ cần khoảng năm tiếng để nguội, chưa kể nhiều yếu tố khác. Nghĩa là cần khoảng 18000 giây. Vừa rồi tôi đã tăng tốc lên cho qua 18000 giây, nghĩa là nguội rồi.
Hải liền cười nham hiểm. Flyrad hỏi:
– Ngươi … ngươi cười gì?
– Tuy ngươi đã cứu mẹ của ngươi kịp thời, nhưng hãy nhớ, nó sẽ là con dao hai lưỡi. Vì ngươi đã tăng tốc độ của thanh kiếm lên 18000 lần. Ví dụ, thanh kiếm cần 3 giây để bay đến chỗ ngươi, thì trong tình huống này, chỉ cần … cần … cần nhiêu mày?
Tôi liền trả lời:
– Cần khoảng 0,000167 giây.
– Cái gì? – Flyrad ngạc nhiên.
Hải phóng thanh kiếm về phía Flyrad. Với tốc độ như thế, Flyrad không có cách nào chặn lại được. Cậu ta còn không kịp làm phép để tăng tốc độ cho mình, chỉ còn cách hứng chịu thanh kiếm bay với tốc độ bàn thờ ấy.
“Phập!”. Thanh kiếm cắm vào tường. Cả đám ngơ ngác. Thì ra, Murad đã kịp thời xuất hiện, dùng tàn ảnh vực né đòn. Hải bực mình:
– Tức thật!
– Flyrad, con làm phép đi. – Murad vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu. Flyrad yểm phép, làm một giây bằng một ngàn năm. Thanh kiếm của Hải bắt đầu rỉ sét dần, rỉ sét dần …
________________