Cả nhà Thiên Yết và Bảo Bình sau bữa trưa thì về căn hộ Thiên Yết và Bảo Bình đang ở. Thiên Yết nói ba mẹ hãy nghỉ ngơi, còn cô bé và Bảo Bình thì lên lầu 7 tìm Cự Giải. Trong thanh máy, tâm trạng của Thiên Yết cũng giống như bản thân cô bé lúc đó, cứ dâng lên theo thời gian. Khi thang máy dừng lại, tim Thiên Yết bỗng đập thình thịch, hồi hộp một cách lạ thường. Ra khỏi thang máy, Thiên Yết và Bảo Bình bước đến căn hộ số 17. Cô bé với tay tới chiếc chuông cửa, nhẹ nhàng nhấn xuống.
Kính coong…
Một hồi chuông vang lên, trái tim Thiên Yết lại “thịch” một cái. Cô bé hồi hộp chờ đợi. Cánh cửa gỗ được mở ra một cách nhẹ nhàng, Xử Nữ mỉm cười thật tươi khi thấy Bảo Bình và Thiên Yết.
– Thầy Bảo Bình và Thiên Yết! Thật là khách quý, mời vào nhà!
– Cảm ơn cô!
– Cảm ơn chị!
Thiên Yết và Bảo Bình vào trong nhà, Xử Nữ mời cả hai ngồi xuống sofa còn mình thì đi pha trà và lấy một ít trái cây. Thiên Yết đã lên nhà Cự Giải vài lần, còn Bảo Bình thì lần đầu tiên đến nên có chút lạ lẫm, anh nhìn quanh căn hộ với vẻ thích thú.
Căn hộ của chị em Xử Nữ có màu hồng tím rất lãng mạn. Cửa sổ lớn được che lại bởi tấm rèm màu trắng tinh. Trên tường treo những bức ảnh của Xử Nữ và Cự Giải từ khi còn bé xíu đến lúc trưởng thành. Trên chiếc khung gỗ có rất nhiều thú bông, các đồ lưu niệm. Chú gấu Pooh to gần bằng người ngồi gọn trên chiếc ghế tựa gỗ. Có một bức ảnh to treo ở giữa bức tường giữa hai cửa phòng là ảnh chân dung của Cự Giải. Các đồ vật trong nhà đều mang màu trắng, trắng kem hoặc trắng bạc. Căn nhà mang lại cảm giác lãng mạn và ấm áp. Cách trang trí vô cùng tinh tế, nhẹ nhàng với nhiều món đồ độc đáo. Chẳng hạn như chiếc đồng hồ bằng nhôm treo trên tường kia, mỗi con số lại là một chiếc khung ảnh. Hay chậu hoa đào trên bàn thủy tinh ngay trước mặt được kết từ những hạt cườm lấp lánh. Bảo Bình khẽ gật đầu… Một ngôi nhà rất đẹp! Có cơ hội anh sẽ hỏi chị em Xử Nữ về cách trang trí độc đáo này.
– Xin lỗi vì đã để hai người phải chờ! – Xử Nữ bê khay trà và đĩa trái cây lên, sau khi đã rót trà cho cả ba, Xử Nữ liền hỏi – Thầy Bảo Bình và Thiên Yết đến đây có việc gì chăng?
– A… Cự Giải có nhà không chị? Em có chuyện muốn nói với cậu ấy! – Thiên Yết cứ thắc mắc nãy giờ vì không thấy Cự Giải.
– À, Cự Giải vừa đến công ty có chút việc rồi! – Xử Nữ nói.
– Xử Nữ, chúng tôi… cũng có chuyện muốn nói với cô! – Bảo Bình nói, giọng anh bỗng trở nên khá đề phòng.
– Vâng, tôi đang nghe đây!
Xử Nữ nhíu mày, bỗng dưng cô có một cảm giác bất an. Cảm giác ấy cứ xâm chiếm lấy tâm trí cô. Xử Nữ tập trung vào chuyện mà Bảo Bình sắp nói, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
– Trước hết, tôi muốn hỏi… Chuyện nhóm máu của cô và Cự Giải khác nhau, Cự Giải và cô không phải là chị em ruột sao? – Bảo Bình cẩn thận nói.
– Chuyện này… hai người không cần phải biết!
Mặt Xử Nữ trở nên trắng bệt, những giọt mồ hôi sau lưng cứ liên tiếp thấm dần ra áo. Chuyện Xử Nữ sợ nhất chính là chuyện này… thân thế của Cự Giải bị tiết lộ ra ngoài.
– Xử Nữ, em xin chị hãy nói thật… hức… chuyện này… hức… chuyện này rất quan trọng đối với em!
Thiên Yết bật khóc, cô bé đã hy vọng rất nhiều. Từ khi nhìn thấy trên lưng Cự Giải và Sư Tử có vết bớt, cô bé đã rất vui mừng. Người em gái song sinh thất lạc 18 năm cuối cùng cũng sắp tìm được.
– Tôi…
– Xử Nữ, xin cô hãy cho chúng tôi biết! Vì rất có khả năng Cự Giải chính là em gái song sinh của Thiên Yết!
Bảo Bình nói, anh hy vọng lý do này sẽ thuyết phục được Xử Nữ. Và có lẽ anh đã đúng, đôi mắt Xử Nữ chùng xuống, sau đó là ngỡ ngàng và đầy nghi hoặc.
– Không sai, Cự Giải chỉ là con nuôi của Phạm gia! – Xử Nữ nhíu mày – Nhưng hai người nói Cự Giải có thể là em gái song sinh của Thiên Yết… Chuyện này đúng là hoang đường!
– Xử Nữ, xin chị hãy tin em… Vì em và em gái em là sinh đôi khác trứng nên không giống nhau. Vả lại…
– Thiên Yết, em đã nhầm rồi! – Xử Nữ ngắt lời Thiên Yết – Cứ cho là vì sinh đôi khác trứng nên không giống nhau thì Cự Giải vẫn không thể nào là em gái em được!
– Ý cô là sao chứ?
Bảo Bình nhíu mày khó hiểu, Thiên Yết cũng chờ đợi lời giải thích từ Xử Nữ. Cả hai nhìn Xử Nữ trong lúc cô đang phân vân, ngập ngừng. Như là điều cô sắp nói ra rất khó nói.
– Thôi được rồi! Tôi vốn không muốn nói ra chuyện này! Nhưng tôi tin hai người cũng không phải là loại người nhiều chuyện… – Xử Nữ siết hai tay lại, nói tiếp – Cự Giải… là con gái của một người đàn bà bị nhân tình ruồng bỏ… Chính mẹ của con bé đã bán Cự Giải cho gia đình tôi! Giờ hai người đã hiểu chưa?
– Xử Nữ?
Rầm…
Choang…
Một giọng nói trong veo vang lên từ phía cánh cửa, ngay sau đó là tiếng đổ vỡ của thủy tinh. Mọi người quay đầu lại nhìn… Cự Giải đứng đó, cô bé nhìn trân trân người chị gái mà mình yêu quý nhất. Nước mắt không biết tự lúc nào đã chảy thành hai hàng lệ dài xuống đôi gò má bầu bĩnh. Dưới chân Cự Giải là một chiếc lọ hoa bằng thuỷ tinh mà cô bé vừa mua về, giờ đã vỡ tan tành. Cự Giải cứ nhìn Xử Nữ như vậy, không chớp mắt, không nói thêm gì cả. Hai bàn tay nhỏ bé siết chặt lại, như chờ đợi một lời giải thích. Xử Nữ mấp máy đôi môi xinh xắn.
– Cự Giải… em…
– Cự Giải? – Thiên Yết và Bảo Bình cũng thoát khỏi sự bàng hoàng.
– Những gì chị vừa nói… là thật?
Cự Giải hỏi rất nhỏ. Xử Nữ nhìn cô bé, mím môi lại thật chặt. Nước mắt cô trào ra như suối. Xem ra, bí mật 18 năm nay không thể che giấu được nữa rồi. Xử Nữ khẽ gật đầu.
– Phải!
Cự Giải nhắm mắt lại… Hai giọt nước mắt chảy dài trên má rồi nhỏ xuống nền nhà, tinh khiết như những viên pha lê, lấp lánh và trong sáng. Cự Giải đột ngột chạy đi, chạy đi như để trốn chạy sự thật, trốn chạy một sự thật nghiệt ngã và đau đớn.
– Cự Giải! Xử Nữ, sao chị không đuổi theo?
Thiên Yết như bừng tỉnh, cô quay sang Xử Nữ. Nhưng cũng vừa lúc đó, Xử Nữ đã ngất đi…
– Xử Nữ… Xử Nữ! Cô không sao chứ? Xử Nữ?
…
Bệnh viện Lâm Gia…
Xử Nữ tỉnh lại và người đầu tiên cô nhìn thấy là Thiên Bình. Khi Xử Nữ ngất đi, Thiên Yết và Bảo Bình đã ngay lập tức đưa cô vào bệnh viện. Thiên Yết đã lấy điện thoại của Xử Nữ và gọi cho Thiên Bình, thật may là Xử Nữ không cài mật khẩu. Vừa nhận được tin Xử Nữ nhập viện, Thiên Bình đã bỏ tất cả công việc mà chạy đến. Thiên Yết và Bảo Bình đã thuật lại mọi chuyện với Thiên Bình, hai người họ có việc nên đã đi trước. Thiên Bình thở dài, Cự Giải có lẽ shock lắm. Anh gọi Song Tử bảo cậu nhóc hãy đi tìm Cự Giải, tránh để cô bé làm điều dại dột. Còn anh thì ở lại chăm sóc Xử Nữ. Dù Xử Nữ đã tỉnh lại một lúc nhưng cô và anh chỉ im lặng. Thiên Bình biết, lúc này Xử Nữ cần ai đó ở bên nhưng đừng nói gì cả. Anh khẽ nắm lấy bàn tay cô, truyền cho cô hơi ấm của anh, truyền đi suy nghĩ của anh. Xử Nữ bỗng ngồi dậy và ôm chầm lấy anh.
– Thiên Bình, em phải làm sao đây?
– Xử Nữ, bình tĩnh đã em… Chuyện đâu còn có đó mà! – Thiên Bình một tay vỗ nhẹ vào lưng Xử Nữ để an ủi cô, một tay khẽ vuốt tóc cô.
– Làm sao mà em có thể bình tĩnh được? Hức…
– Xử Nữ, anh đã bảo Song Tử đi tìm Cự Giải rồi! Con bé sẽ không sao đâu mà! – Thiên Bình trấn an.
– Thiên Bình…
Thiên Bình vẫn kiên nhẫn vỗ nhẹ từng nhịp để trấn an Xử Nữ. Bí mật về thân thế của Cự Giải bị phơi bày không những làm cho Cự Giải bị tổn thương mà còn làm cho Xử Nữ rất lo lắng. Xử Nữ dạo gần đây đã quá lao lực nên cô mới bị ngất xỉu như vậy. Thiên Bình biết mình không thể trách Cự Giải, nhưng thật sự thì chuyện chăm sóc Cự Giải đã làm Xử Nữ quá mệt mỏi. Liệu rằng anh có nên ủng hộ chuyện Song Tử cưới Cự Giải để anh có thể sớm cưới Xử Nữ và chăm sóc cho cô? Cả bản thân anh cũng rất phân vân… Song Tử đã thích người khác. Nếu Song Tử cưới Cự Giải, sẽ làm khổ cả hai. Nhưng nếu Cự Giải chưa kết hôn, Xử Nữ sẽ vẫn không yên tâm mà lo lắng cho Cự Giải, và hạnh phúc của anh và cô lại càng trở nên mong manh. Anh phải làm sao đây?
…
– Chết tiệt! Cậu ta có thể trốn ở đâu được cơ chứ! – Song Tử rít lên, tức giận đập hai tay lên vô lăng.
Từ lúc nhận được điện thoại của Thiên Bình, Song Tử đã vội vàng lái xe đi khắp nơi tìm Cự Giải. Cự Giải là con gái, hơn nữa lại xinh đẹp và yếu đuối như vậy. Ở ngoài một mình chắc chắn rất nguy hiểm. Chưa kể giờ đã là chiều muộn rồi, chưa đầy một giờ nữa trời sẽ tối mất. Song Tử thật phát điên lên, gọi điện thì không nghe máy, nhắn tin thì không trả lời. Song Tử đã tìm ở các quán kem, café, rượu, bar,… mà Cự Giải thường lui tới nhưng không thấy bóng dáng của cô nhóc ở đâu cả. Cậu gần như đã đi khắp thành phố rồi. Song Tử xoa xoa thái dương, cố gắng tập trung suy nghĩ xem Cự Giải còn có thể đi đâu. Bỗng cặp mắt của Song Tử lóe lên, cậu nghĩ ra điều gì đó và quay đầu xe lại. Sao cậu lại không nghĩ đến nơi đó sớm hơn nhỉ?
Bãi biển mà Song Tử đã từng đưa Cự Giải đến…
Kéttttt…
Song Tử thắng xe lại khi nhìn thấy chiếc BMW màu trắng của Cự Giải đỗ gần tảng đá lớn. Cậu nhanh chóng xuống xe… Xe của Cự Giải trống không. Song Tử chạy quanh tìm cô bé. Khi cậu nhóc chạy đến tảng đá mà lúc trước cả hai ngồi ngắm biển thì thấy Cự Giải. Cự Giải đang nhìn về một điểm xa xăm nào đó ở tận chân trời. Song Tử có thể nhìn thấy dòng nước mắt trong suốt trên đôi má bầu bĩnh. Cậu nhóc chợt thấy một niềm cảm thông sâu sắc với Cự Giải. Suy nghĩ mắng cho Cự Giải một trận để giải tỏa sự bực mình dần tan đi.
– Cậu định trốn ở đây tới khi nào? – Giọng Song Tử vang lên.
– Song… Song Tử? – Cự Giải có chút ngạc nhiên khi thấy Song Tử.
– Trốn chạy không phải là một cách giải quyết vấn đề tốt đâu! – Song Tử ngồi xuống cạnh Cự Giải.
– Tớ phải làm gì đây? – Giọng Cự Giải thật buồn.
– Cự Giải, tớ biết là cậu rất shock! – Song Tử nói – Nhưng hãy nghĩ lại xem… Gia đình chị Xử Nữ đã cưu mang cậu, đưa cậu thoát ra khỏi cuộc sống địa ngục mà tớ chắc chắn sẽ xảy ra nếu cậu sống cùng mẹ ruột cậu, người đã nhẫn tâm bán cậu khi vừa mới sinh. Cự Giải, ba mẹ nuôi của cậu, chị Xử Nữ rất yêu thương cậu. Họ đã cho cậu học tập ở môi trường tốt nhất, cho cậu được phát triển tài năng của cậu. Và cậu hãy nhìn lại xem… Thành công của cậu hôm nay, tớ không phủ nhận thực lực của cậu nhưng nếu không có chị Xử Nữ thì làm sao cậu có thể nổi tiếng nhanh như vậy được?
– Tớ… tớ biết điều đó! – Cự Giải nói rất nhỏ – Nhưng tớ…
– Thôi mà Cự Giải! Chuyện đó đâu có ảnh hưởng gì tới tình cảm chị em của cậu và chị Xử Nữ đâu! – Song Tử mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Cự Giải, khẽ đưa tay lên lau dòng nước mắt đang chảy dài của cô bé – Nín đi, cậu khóc xấu lắm! Lớn rồi, đừng có khóc nữa chứ! Đồ mít ướt!
– Cậu… Cậu có xem thường tớ vì mẹ ruột của tớ không? – Cự Giải bỗng hỏi Song Tử.
Lần đầu tiên, Song Tử nhìn thấy Cự Giải như vậy. Câu hỏi của cô bé vừa hỏi, ý nghĩa không đơn giản như nội dung của nó. Song Tử suy nghĩ một lúc…
“Không lẽ Cự Giải cũng thích mình như lời Thiên Bình nói sao?”
– Không! Và không bao giờ! – Tiếng Song Tử vang lên như một tiếng chuông đánh thức tâm can của Cự Giải – Và giờ thì đến bệnh viện thôi! Xử Nữ đã ngất đi vì lao lực và lo cho cậu đấy!
– Cái gì?
Cự Giải vừa nghe Song Tử nói xong thì liền chạy đến xe, khởi động máy và chạy đến bệnh viện Lâm Gia. Song Tử lắc đầu, Cự Giải đúng là trẻ con. Cậu cũng nhanh chóng trở lại xe và đến bệnh viện thăm Xử Nữ. Chuyện tình cảm… Thôi thì để thời gian trả lời vậy!
…
– Chị!!
Cự Giải lao vào phòng bệnh của Xử Nữ như một làn sóng thần màu hồng và ôm chầm lấy Xử Nữ. Xử Nữ hơi bất ngờ nhưng cô rất vui vì Cự Giải đã trở về, cô cứ lo con bé sẽ làm điều gì dại dột chứ.
– Ngoan! Em đã chạy đi đâu vậy? Biết làm vậy chị lo lắng lắm không? – Xử Nữ khẽ vuốt tóc Cự Giải, nhẹ nhàng nói.
– Chị hai, em xin lỗi! Em xin lỗi! – Cự Giải khóc òa lên.
– Cự Giải, nín đi em!
Thiên Bình cũng vỗ vai Cự Giải rồi anh khẽ bước ra khỏi phòng, nhường không gian cho hai chị em. Chắc chắn là họ có rất nhiều điều muốn nói.
…
– Song Tử, em đã tìm được Cự Giải ở đâu vậy? – Thiên Bình hỏi.
– Ngoài bãi biển! – Song Tử hỡ hừng đáp – Cự Giải đã hỏi em có xem thường cậu ấy không…
Thiên Bình không nói thêm gì, chỉ im lặng nhìn vào phòng bệnh. Cự Giải và Xử Nữ đang nói rất nhiều, rất nhiều chuyện. Thiên Bình khẽ mỉm cười, Xử Nữ đã nhẹ nỗi lo về thân thế của Cự Giải. Càng ngày họ lại càng hiểu nhau hơn, và Thiên Bình mừng vì điều đó. Nhưng Thiên Yết phải chăng thật sự là chị gái của Cự Giải? Thiên Bình khẽ nhìn Song Tử, ánh mắt Song Tử đang chùng xuống. Thiên Bình biết Song Tử đang rất rối trí. Dù Cự Giải là con gái của gia tộc nào thì Song Tử vẫn phải cưới Cự Giải. Còn Cự Giải, cứ cho là Cự Giải có thích Song Tử đi chăng nữa nhưng liệu cô bé sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này hay không?
…
Nhân Mã vừa hoàn thành một bài hát mới, và cô tự thưởng cho mình một chai vang đỏ nồng nàn. Cô khẽ nâng ly rượu đưa lên miệng, rượu thật ngon, có chút vị cay cay và ngòn ngọt, mùi rượu thơm lừng. Là một tiểu thư quý tộc, Nhân Mã đã quá quen với việc thưởng thức những món ăn ngon, những loại rượu đắt tiền. Cuộc sống của Nhân Mã gắn liền với công việc, những buổi tiệc hoặc sự kiện sang trọng và rượu. Nhân Mã uống rượu mỗi ngày, nếm đủ loại rượu từ rẻ tiền đến đắt giá nhất. Uống một ngụm nhỏ, Nhân Mã nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống và với tay lấy gói thuốc lá màu bạc, rút ra một điếu và châm lửa. Nhân Mã rít một hơi dài, làn khói thuốc trắng hòa vào không gian, Nhân Mã khẽ nhắm mắt, tận hưởng cuộc sống xa hoa của cô.
Cạch…
Tiếng cửa mở cũng không làm Nhân Mã lưu tâm. Cô biết người đến là ai. Chỉ có Kim Ngưu mới có chìa khóa dự phòng của nhà cô. Và chỉ có anh mới đến vào giờ này.
– Nhân Mã, em lại uống rượu? – Kim Ngưu hét lên, đồng thời giật phăng điếu thuốc còn hơn nửa, cầm luôn đi chai rượu.
– Kim Ngưu… trả… trả lại cho em! – Nhân Mã thều thào nói.
– Đủ rồi! – Kim Ngưu cầm chặt hai vai Nhân Mã – Rốt cuộc em bị sao vậy hả?
– Kim Ngưu… tất cả tài sản của ba em… ông ta… ông đã để Ma Kết thừa kế! Tất cả… tất cả!
Nhân Mã hét lên, đẩy tất cả những thứ trên bàn xuống đất. Những âm thanh của sự đổ vỡ vang lên, đánh thức sự yếu đuối của Nhân Mã. Từng giọt nước mắt của cô lăn xuống. Hiếm khi cô ấy trở nên yếu đuối như vậy.
– Nhân Mã…
– Kim Ngưu… em cô đơn! Em rất cô đơn… em đã vô tình… nghe thấy ba em và người quản gia nói về việc lập di chúc. Tại sao chứ??? Tại sao không phải là em?
– Em không cô đơn đâu! Em còn âm nhạc… và có anh mà!
Kim Ngưu ôm lấy Nhân Mã, một tay giữ lấy gáy cô, một tay cầm lấy tay cô, từ từ cúi xuống. Anh muốn đặt một nụ hôn vào đôi môi đỏ mọng của Nhân Mã. Nhưng chỉ còn 1cm, 1 cm nữa thì Nhân Mã lại gục xuống… Cô đã ngủ. Kim Ngưu nhắm mắt lại, tay anh xiết lại thật chặt. Sự thất vọng xâm chiếm lấy trái tim anh. Lát sau, khuôn mặt anh từ từ giãn ra, Kim Ngưu bế xốc Nhân Mã lên rồi đưa cô vào phòng. Thật nhẹ nhàng đặt Nhân Mã lên giường, Kim Ngưu cẩn thận đắp chăn lại cho cô, khẽ vuốt mái tóc ngắn đỏ rực đầy cá tính, và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Tiểu Mã, đến bao giờ em mới chịu hiểu và đáp lại tình cảm anh?”
Trong lúc Nhân Mã say ngủ, Kim Ngưu tranh thủ dọn dẹp nhà cho cô. Anh quét nhà, lau nhà, rửa bát, giặt quần áo và xếp lại tủ rượu cho cô. Tám năm qua anh đã luôn ở bên cạnh cô, luôn yêu cô. Tám năm, một thời gian không hề ngắn. Anh đã dành gần 1/10 cuộc đời mình cho Nhân Mã. Đáng lẽ anh sẽ về Hàn Quốc khi vừa tốt nghiệp. Nhưng anh đã không làm thế, tất cả chỉ vì cô. Anh đã từ bỏ cơ hội trở thành một nhạc sĩ, chỉ để làm một chân quản lý nhỏ bé cho cô, một giáo viên tầm thường. Nhân Mã không yêu anh, anh biết. Nhân Mã yêu Song Tử, anh cũng biết. Nhưng anh không thể từ bỏ được. Vì anh yêu cô, yêu hơn cả bản thân mình. Anh muốn đem lại cho cô hạnh phúc, đem lại cho cô thứ mà cô muốn có. Kim Ngưu bất chợt thở dài… Vì cô, anh chấp nhận tất cả. Còn cô thì sao?
Sau khi dọn dẹp xong, anh lại quay xuống bếp nấu cho Nhân Mã ít cháo. Nếu anh không nấu, có lẽ cô sẽ lại ăn mỳ sống hoặc bánh snack để sống qua ngày mất.
…
Nhân Mã tỉnh dậy khi trời đã gần trưa, cô đưa tay lên, vỗ vỗ vào trán để giảm đi cơn đau đầu đáng ghét. Nhân Mã xuống giường, bước lại phía tủ tìm một bộ váy thoải mái. Cô quyết định chọn bộ váy màu xanh đậm và bước vào phòng tắm. Làn nước ấm chảy đều trên cơ thể, Nhân Mã lấy lại sự tỉnh táo. Mùi sữa tắm hương hoa oải hương làm Nhân Mã thấy dễ chịu, gội rửa sạch đi những mệt nhọc. Ra phòng khách với mái tóc ướt, Nhân Mã chán nản quay xuống bếp tìm thứ gì đó bỏ bụng. Cô mở tủ lạnh ra, trong đó là một tô cháo trứng gà. Nhân Mã nhíu mày nhìn note ngoài tô cháo.
“Hâm nóng lại rồi ăn nhé!”
Cô mím môi, anh luôn quan tâm đến cô như vậy, luôn tự tay làm cho cô những món ăn bổ dưỡng. Chỉ có Kim Ngưu mới biết được, món Nhân Mã thật sự thích ăn nhất là cháo trứng. Cô đem chiếc tô đặt vào lò vi sóng khoảng 3 phút và thưởng thức món cháo trứng yêu thích. Món cháo rất vừa miệng với cô. Đối với Nhân Mã, ngoài Kim Ngưu ra, không ai có thể làm cháo trứng ngon hơn anh.
“Em ước gì… mình có thể đáp lại lòng anh, Kim Ngưu!”
…
Thiên Yết và Bảo Bình đến thăm Sư Tử, cô bé gọt táo và trò chuyện với Sư Tử thật vui vẻ. Bảo Bình thỉnh thoảng lại pha trò chọc cười hai người. Ma Kết tuy im lặng, ra vẻ lạnh lùng nhưng thật sự cũng vui lắm. Lâu rồi mới thấy Sư Tử vui đến vậy.
– Sư Tử… thật ra, tớ có chuyện cần nói với cậu! – Giọng nói của Thiên Yết trở nên nghiêm túc lạ thường làm Sư Tử và Ma Kết rất ngạc nhiên.
– Cậu nói đi! – Sư Tử gật đầu, cô bé đã sẵn sàng cho một cuộc nói chuyện nghiêm túc – Tớ đang nghe đây!
– Sư Tử, trước hết tớ muốn hỏi cậu… Cậu thật sự không biết gì về ba mẹ của cậu sao?
– Ừm! – Sư Tử gật đầu khẳng định.
– Sư Tử, tôi biết chuyện này có vẻ khó tin… Nhưng có thể em chính là em gái song sinh của Thiên Yết đấy! – Bảo Bình cẩn trọng nói.
– Em gái song sinh? – Ma Kết nhíu mày khó hiểu – Không thể nào, Sư Tử và Thiên Yết đâu có điểm nào giống nhau.
– Không, vì tôi và em gái tôi là sinh đôi khác trứng nên không giống nhau. Em gái tôi bị bắt cóc từ lúc mới sinh, và trên lưng của con bé có một vết bớt màu đỏ. – Thiên Yết nói.
– Vết bớt màu đỏ?
Ma Kết không tin vào tai mình. Thật trùng hợp, cô em gái thất lạc của cậu cũng có vết bớt son trên lưng. Ma Kết nhíu mày lại thật chặt, vậy có lẽ Cự Giải chính là… em gái cậu.
– Vậy vết bớt của tớ… – Sư Tử nhìn Thiên Yết – Nhưng Cự Giải cũng có một vết bớt son trên lưng, sao cậu không nghĩ là cậu ấy?
– Chúng tôi cũng đã nghĩ đến khả năng này, nhưng để chắc chắn, tôi và Thiên Yết hy vọng em đồng ý làm xét nghiệm ADN. – Bảo Bình ra sức thuyết phục, anh nhận ra sự bối rối của Sư Tử cũng như sự khó nói của Thiên Yết.
– Tôi đồng ý! – Ma Kết nhìn Sư Tử, cậu thuyết phục – Sư Tử, đây là cơ hội để em tìm lại người thân. Em cứ thử đi, nếu em thật sự là con gái của Đoàn gia, mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp. Còn không thì cũng không mất gì cả.
– Sư Tử… – Thiên Yết nắm lấy tay Sư Tử.
– Được! Tớ đồng ý! – Sư Tử dùng tay còn lại, giật vài sợi tóc rồi đưa cho Thiên Yết – Nếu tớ không phải là em gái cậu, chúng ta vẫn là bạn chứ?
– Dĩ nhiên! Hứa nhé? – Thiên Yết giơ ngón út ra, mỉm cười.
– Hứa! – Sư Tử móc ngón út của mình vào ngón út của Thiên Yết và cười thật tươi.
…
Có những thứ là vô giá, và tình thân chính là một trong những thứ hiếm hoi đó. Tình bạn, tình yêu thì còn có thể đổi dời vì vật chất, còn tình thân thì không. Đã có những lúc, chính bản thân con người tự phủ nhận mọi tình cảm, thậm chí là lợi dụng nó để đạt được mục đích cá nhân. Nhưng sau tất cả, tình yêu thương sẽ lấp đầy trong khoảng trống của mỗi tâm hồn. Một nụ cười của người thân yêu nhất có thể bừng sáng lên cả cái thế giới tăm tối này. Dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, tình thương vẫn luôn hiện diện. Phải, tình bạn và tình yêu có thể sẽ đổi dời vì vật chất, vì những âm mưu toan tính. Nhưng có một số tình bạn, tình yêu, bất chấp tất cả, hy sinh và đánh đổi tất cả để bảo vệ nó. Đó là sự chân thành trong tình bạn, sự mãnh liệt trong tình yêu hay chỉ là sự chiếm đoạt và mù quáng? Không ai có thể giải thích được tình cảm, lý trí và trái tim luôn đối đầu nhau trong mọi tình huống. Hiếm có ai có thể dung hòa… hoặc không muốn dung hòa. Vì đôi lúc, chính sự dung hòa sẽ làm cho người đó đau khổ. Tình thân, tình bạn, tình yêu… những thứ tình cảm luôn ở quanh chúng ta, thân thuộc và gần gũi. Nhưng đôi lúc lại thật quá xa vời…
To be continued…