Song Sinh - Youngmin0221Y

Chương 23



– Tường Vi nhờ Vi chuyển lời với Quân là Phong chở Tường Vi về. Quân ko cần đợi.

– Vậy sao? Nó đi về cùng Phong àh?…

– Ừm!

– Sao mặt Quân xìu zạ?-Nhi thắc mắc

– Hả? Vậy sao? Chắc tại giờ 11h mấy rồi, nắng quá nên hơi mệt!

– Quân ko sao chứ?-Vi và Nhi đồng thanh

– Ko…ko sao!^^

“tin..tin…”-bỗng có tiếng kèn xe hối thúc và Vi vội nói:

– Vi phải về rồi. Quân cũng nên về nhà nghỉ đi nha.

– Hì, Quân biết rồi. Vi về đi. Bye!

– Bye Quân. Bye Nhi!

– Ừa, bye!-Nhi đáp rồi Vi bước lên chiếc xe hơi sang trọng của mình đi về. Tôi và Nhi đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe chạy thật xa rồi tôi cũng leo lên xe đạp nói:

– Thôi, Quân cũng về đây. Bye Nhi nha!

– Ý…khoan…khoan..đã…!-Nhi kéo yên sau của chiếc xe lại, giữ ko cho tôi đi

– Sao?

– Quân chở Nhi về ké đc ko?

– Người nhà của Nhi ko đến rước àh?

– Ừm.

– …Nhà của Nhi ở đâu?

– Ở Q5 áh Nhà Quân ở đâu? Có tiện đường hem zạ?

– Hình như ko. Nhà Quân ở Q12 lận!

– Ưʍ…m..hay là Nhi đi xe ôm về đi. Từ trường đi về cũng ko xa đâu.

– Nhưng…

– Nhưng sao?

– Nhi ko quen ngồi xe máy. Nhi từng bị tai nạn xe mém chít áh. Nên giờ vẫn còn ám ảnh. Ko dám đi xe máy!

– Vậy ai chở Nhi đến trường lúc sáng?

– Nhi đi taxi

– Quân chở Nhi về đc ko? Giờ này mà đón taxi lâu lắm. Nhi thì đói bụng muốn ngất rồi!

– đc rồi. Lên đi!-chỉ chờ tôi nói câu này, tôi vừa dứt lời thì Nhi đã ngồi lên xe rồi nói

– Hi, cúm ơn Quân

– Ko có gì!-tôi đáp rồi bắt đầu chạy đi theo hướng dẫn của Nhi. Ko biết là do cố tình hay vô ý mà Nhi ngồi rất sát tôi. Chỉ còn thiếu mỗi 1 cái choàng tay qua eo ôm tôi như 1 đôi tình nhân thôi. Rồi Nhi cũng có 1 cái cớ khá hay khi tôi vô tình vấp ổ gà khiến tay lái hơi loạn nên Nhi phải vịn tôi lại thật chắc. Qua khỏi ổ gà nhưng Nhi vẫn ko buông tay ra nên tôi đành lên tiếng:

– Nhi có thể bỏ Quân ra đc ko? Quân ko quen chạy xe thế này.

– Ah, xin lỗi!-Nhi nói rồi rút tay khỏi người tôi

– Ưʍ…gần đến nhà của Nhi chưa?-tôi lãng qua chuyện khác

– Gần đến rồi!

– Ừm. Ở nhà của Nhi có những ai?

– Có 1 mình Nhi với 1 người giúp việc!

– Sao?

– Hi, Nhi là con 1. Ko có anh em. Ba mẹ thì đều đi làm suốt, mỗi lần về nhà thì rất khuya nên Nhi ít gặp họ!

– …..!

– Quân sao zạ? Tự nhiên im lặng àh?

– Ko!…Quân thấy hơi lạ 1 chút thôi.

– Sao lạ?

– Vì Quân thấy Nhi là 1 người lanh lẹ và vui vẻ. Ko ngờ gia đình của Nhi thì….

– Hì..hì…! Ah, đến rồi!

– Ờ!-tôi vội thắng xe lại rồi xoay người nhìn Nhi bước xuống. Nhi tươi cười nói:

– Cám ơn Quân 1 lần nữa vì đã chở Nhi về nhà!

– Có gì đâu? Mình là bạn bè mà!

– Nói zậy nếu ko phải bạn bè thì ko chở àh?

– Hả? Ko phải. Ý Quân là…-tôi cứng họng

– Hì..hì..Nhi đùa thôi Thôi, Quân về đi. Nhi vào nhà nha!

– Ừm. Quân nhìn Nhi vào nhà rồi Quân về!

– Hi, vậy pipi, mai gặp!

– Ừm, pai. Mai gặp!

Tôi chào Nhi rồi Nhi quay lưng đi vào nhà. Chẹp…đến lúc đó thì tôi mới để ý đến căn nhà của Nhi. Cao 5 tấm mà lại to và đẹp nữa. Nhìn cũng biết là chủ nhà phải giàu lắm và Nhi lại chính là con gái độc nhất của chủ căn nhà. Hài.z.z…ko ngờ tôi lại đc làm bạn với 2 tiểu thư nhà giàu.

….Trở lại trường học. Lúc này, học sinh nào cũng đã ra về hết. Cổng trường đóng cửa im lìm và chỉ còn lại 1 người đến giờ này mới bắt đầu đi về. Tôi chạy xe đạp về theo đường cũ nên ngang qua trường và mới bắt gặp đc người đó. Nhìn dáng người rất quen nên tôi chạy gần đến và phải bất ngờ thắng cái két lại. Tôi kinh ngạc nói:

– Sao lại là mài?

– Ủa? Upa…!-nó cũng giật mình thốt lên theo thói quen rồi vội sửa lại: “Sao chị chưa về?”

– Lên xe đi rồi nói!

– …..!-nó leo lên xe ngồi theo lời tôi. Tôi đạp đi và bắt đầu hỏi

– Sao mài nói về cùng Phong? Nó đâu?

– ……!

– Có nghe tao hỏi ko?

– …Em ko có về với Phong!

– ….mài nói dối àh?

– Ừm.

– Sao phải nói dối?

– ….!

– Tao làm gì sai àh?

– Sao?

– Tao làm gì sai khiến mài giận àh? Sao mài ko gọi tao là upa như trước? Sao phải nói dối để tránh tao?

– Ko biết!

– …..!

– Em ko thích upa chơi thân với Vi và Nhi.-nó bỗng tựa người vào lưng tôi, vừa ôm tôi vừa nói

– …..!

– Em ko muốn thấy upa quan tâm đến người con gái nào khác ngoài em. Ko muốn nhường upa cho bất cứ ai. Em có ích kỉ ko? Có kì

lạ ko?

– …Nếu mài kì lạ thì tao cũng là người kì lạ!

– Upa kì lạ cái gì?

– Ưʍ…về cảm xúc!

– Cảm xúc?

– Mài ko cần hiểu đâu!

– Hi…vậy 2 đứa mình cùng kì lạ!

– Ờ…nhưng chắc tao kì lạ hơn cả mài!

– >.<

– Plè…-nó lè lưỡi với cái mặt vui trở lại như trước và tôi cũng vậy. Tôi cũng cười và cảm thấy nhẹ lòng. 

….Thế là 2 đứa tôi lại trở về như lúc trước, luôn vui vẻ và gắn bó. Về đến nhà, chào mẹ và ăn cơm xong, nó hớn hở nói:

– Upa có muốn uống cam vắt ko?

– Muốn

– Vậy tự ra chợ mua vài trái cam về làm uống đi. Sẵn làm cho em uống ké nữa!

– Ha..ha…nín luôn..

– Em đùa thôi. Đưa tiền đây, em đi mua về làm cho!

– Plè… Ko thèm! Ko uống nữa!-tôi nói giọng dỗi

– Ko uống nữa àh?

– Ko!-tôi dứt khoát

– Vậy thôi. Em đi mua uống 1 mình!

– Em ko cho upa uống ké đâu

– Thôi…khoan đã..

– Sao?

– Tiền nà, mua nhìu nhìu làm tao uống nữa!

– Giờ em lại ko muốn đi nữa!

– Ê, mài đừng quá đáng nha.

– Gì mà quá đáng? Hết muốn uống rồi! Upa muốn thì tự ra chợ mua đi.

– Mài biết rõ tao ko thích ra đó mà.

– Xí, ko thích gì? Sợ ra đó thì có!

– Ờ thì sợ. Tao sợ con chó becgiê ở đầu chợ đó đc ko? Sợ chó là có tội sao? Giờ mài muốn gì?

– upa biết mà!-nó cười đểu

– tiền nà, mài cầm đi mua đi. Coi như vì ly nước cam. Tao bao mài!

– upa thật nà “vĩ nại”-nó nói chọc tôi 1 cái rồi giựt tiền chạy đi vì sợ tôi sẽ đổi ý. Hiz…tức vì bị nó xỏ 1 cú nhưng chẳng đáp lại đc quả nào (—.—”)

…Ở chợ.

– Dì ơi, bán cho con 4 trái cam này đi.

– 4 trái 12 ngàn!

– Dạ! 12 ngàn nà!

– Cam đây. Mua về làm cho upa uống àh.

– Hi..hi..dzạ. Sao dì biết hay zạ?

– Thì mỗi lần con ra chợ toàn là mua cho upa upa thôi mà!-người bán hàng trêu

– Hì..hì..thôi, con xin phép!

– Ừm! Lần sau nhớ có mua gì thì ghé ủng hộ dì nha.

– Dzạ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.