– Xu biết chỗ nào ngắm hoàng hôn ko?
– Yu muốn ngắm mặt trời lặn àh?
– Ừa!
– Ưʍ…để Xu dắt Yu đến 1 nơi!-nói rồi Xu rồ ga mạnh hơn đi đến 1 nhà thờ. Cả 2 nắm tay nhau len lỏi qua những người đang ngồi nghe đạo để đến 1 cái cầu thang nhỏ rồi leo lên phía trên. Yu rất ngạc nhiên khi Xu lại nghĩ ra 1 nơi để ngắm hoàng hôn quá tuyệt. Nơi đó chính là tháp chuông của nhà thờ. Cả 2 ngồi tựa bên cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài. Bầu trời về chiều tối đang chuyển sang màu cam. Những áng mây đang tụ về phía mặt trời để che đi những tia nắng cuối cùng yếu ớt. Mặt trời đỏ rực như máu đang lặn xuống 1 cách chậm rãi, từ tốn cũng như chuyện buồn đang chầm chậm đến.
Nhìn ánh mắt buồn bã của Yu, Xu cảm thấy cảnh hoàng hôn trước mắt cũng buồn dù nó rất đẹp. Biết Yu đang buồn nhưng Xu lại ko dám hỏi nên Xu đành im lặng siết nhẹ tay Yu chờ đợi Yu nói. Và cuối cùng, Yu cũng chịu nói:
– Xu nè…
– Hử?
– Tụi mình chia tay đi!
Xu bất ngờ ko tin vào tai mình. Nín lặng 1 lúc mới nói đc 1 chữ “why?”. Ánh mắt Yu như trốn tránh, ko dám nhìn thẳng vào Xu, Yu cúi mặt xuống cố giữ giọng bình thường nói tiếp:
– Yu xin lỗi! Thời gian qua bên cạnh Xu rất vui vẻ. Yu cứ nghĩ đó là tình yêu nhưng…ko phải như vậy Xu àh. Yu…chỉ bị say nắng thôi. Cơn say nắng…đã qua rồi. Yu ko còn cảm giác gì với Xu hết nên tụi mình chia tay thôi. Yu ko muốn tiếp tục lừa dối Xu và lừa dối chính mình!
– ……!
Im lặng. 1 sự im lặng bỗng bao trùm xuống không gian đè nặng lên trái tim của 2 con người ko thể cãi lại nghịch cảnh 1 cách nặng nhọc. Ko để cho Xu đc nói gì, Yu tiếp tục:
– Xin lỗi Xu…Mong rằng tụi mình vẫn có thể làm bạn với nhau. Yu về trước. Bye!-Yu dứt lời rồi rời khỏi nhà thờ trong khi Xu vẫn còn đang hoang mang với những điều mình vừa nghe.
Đứng nhìn dáng của Yu đi vội vào dòng người rồi biến mất giống như mặt trời đã lặn hẳn. Nhưng ngày mai, mặt trời sẽ lại xuất hiện sưởi ấm trái đất…Còn Yu..Yu sẽ ko bao giờ sưởi ấm con tim của Xu nữa…Như là 1 người tử trận, kiệt sức, Xu quị xuống ngã lưng vào vách tường, 2 tay buông thả ra…khoé mắt bắt đầu xuất hiện những giọt đắng cay mắt. Bên dưới nhà thờ, mọi người nghe kinh xong thì 1 tu sĩ bước đến gốc cầu thang lên tháp chuông để kéo chuông. Tiếng chuông ngân lên như 1 nốt trầm âm vang cả nhà thờ và ngoài đường. Âm thanh nghe như 1 lời nói thì thầm của thiên thần đem mọi tội lỗi của con người bay đi chỉ riêng với Xu thì như 1 lời tuyên bố tất cả đã hết…
Hồi tưởng đến đây, Yu ngồi thu mình lại 1 góc bật khóc. Tóc đỏ đứng ngoài cửa chỉ biết im lặng cảm nhận nỗi đau của Yu. Chợt 1 bàn tay đặt nhẹ lên vai của tóc đỏ. Đó là thầy Lee. Thầy ra hiệu cùng tóc đỏ vào phòng mình nói chuyện.
– Ba đã đặt mua 3 vé máy bay. Tối nay chúng ta sẽ đi chuyến sớm nhất về Hàn Quốc!
– Sao lại về? Ông đã hứa với chị Yu chỉ cần chia tay với Xu là xong sao?
– Ba ko yên tâm. Để chị của con sớm quên đc tất cả thì cách duy nhất là đưa nó về Hàn Quốc!
– …Ông đã nói với chị Yu chưa?
– Chưa! Ba muốn con vào phòng an ủi nó rồi nói thay ba.
– Ba gạt con!-giọng Yu yếu ớt vọng ra từ trên cầu thang. Thầy Lee và tóc đỏ đều bất ngờ khi thấy Yu đã đứng ở đó từ bao giờ.
– Ba xin lỗi vì đã gạt con nhưng ba chỉ muốn tốt cho con!-thầy Lee giọng lo lắng cố gắng giải thích
– Con ko nghe! Con ko nghe!-Yu bịt 2 tay lại và chạy thẳng ra ngoài đường.
Dường như phải xa Xu là cướp đi mục đích sống của mình, Yu đã phải dằn vặt, đau khổ lắm mà giờ lại nghe đc chuyện phải về Hàn Quốc đã khiến Yu ko chịu đc nữa. Nhìn thấy Yu như ko còn bình tĩnh nữa, thầy Lee và tóc đỏ hết sức lo lắng chạy theo nhưng rồi 1 chiếc xe hơi đã vô tình lao vào Yu. Yu ngã xuống trong sự kinh hoàng của tóc đỏ, thầy Lee và cả người lái xe. Tiếng xe cấp cứu vang lên hối hả…Yu đc đưa lên xe và trong cơn mê sảng, Yu vẫn cố gắng gọi tên Xu…”Xu..ơi..!”
– Yu ơi! -tiếng Xu la lên hốt hoảng
– Có chuyện gì vậy Xu?-tôi và nó chạy vào phòng của Xu
– Hộc..hộc…mấy..mấy..giờ rồi..?-Xu vừa nói vừa thở đứt quãng như 1 người vừa thấy ác mộng
– 6h tối rồi!-nó trả lời
Reng…reng…tiếng đt của Xu bỗng rung lên. Xu cầm đt lên nghe rồi buông đt ra mặc cho nó rơi xuống có hư hay ko. Thấy gương mặt Xu biến sắc, tôi và nó liền hỏi:
– Ai vậy Xu?
– Yu gặp tai nạn rồi!
Kinh ngạc đến ko cần phải nói thêm với nhau lời nào. Cả 3 liền đón taxi đến thẳng bệnh viện.Tại trước cửa phòng cấp cứu, tóc đỏ và thầy Lee đều lo lắng đứng ngồi ko yên. Tôi đến bên họ và hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện trong khi nó cố gắng canh chừng Xu. Vì lúc này, Xu như 1 cánh chim lạc loài vậy. Nếu Yu có gì thì Xu sẽ làm chuyện điên rồ mất…
….Rồi đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Mọi người đều vội vã đến bên ông bác sĩ.
– Thưa bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?-thầy Lee lo lắng hỏi
– Mọi người hãy yên tâm. Bệnh nhân đã qua khỏi nguy hiểm. Nhưng tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân rất yếu nên cần phải nằm viện vài ngày để theo dõi.
– Dạ…cám ơn bác sĩ!-giọng thầy Lee nhẹ nhõm
– Ko có gì! Đó là bổn phận của chúng tôi. Xin phép!-ông bác sĩ nói rồi gật đầu chào bước đi.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra và Yu đc 2 cô y tá đẩy đi về phòng nằm. Tranh thủ lúc thầy Lee làm hồ sơ nhập viện cho Yu, tôi nói:
– Xu vào thăm Yu đi!Tụi này đứng bên ngoài chờ!
– Ừm!-Xu khẽ gật đầu rồi nhìn tóc đỏ xem phản ứng nhưng có lẽ tóc đỏ cũng hiểu nên ko phản đối.
Xu mở cửa bước vào phòng rồi nhẹ nhàng ngồi cạnh giường của Yu. Khẽ nắm tay Yu kề lên má của mình, ánh mắt Xu nhìn Yu đầy chua xót. Làm sao mà ko chua xót đc khi nhìn thấy người yêu của mình yếu ớt nằm trên giường bệnh như thế này? Thấy cảnh này, ko ai muốn bước vào phá vỡ cái giây phút đó…kể cả thầy Lee. Sau khi làm thủ tục nhập viện cho Yu xong, thầy trở lại và cũng chẳng bước vào thăm Yu. Có lẽ đứng nhìn họ từ bên ngoài qua khe cửa cũng đủ để thầy Lee cảm nhận đc sự quan trọng của đối phương với nhau và phải chăng thầy đang suy nghĩ lại chuyện của họ?
…Tại nhà của Tú Vi.
– Vi àh, đi chơi về mệt lắm sao con? Sao con ko xuống ăn cơm với ba mẹ?-mẹ của Vi dịu dàng hỏi
– Dạ…con thấy hơi mệt nên ko muốn ăn!
– Con thấy trong người thế nào?Mở cửa ra cho mẹ vào xem xem!-mẹ Vi có vẻ lo lắng
– Con ko sao đâu. Mẹ đừng lo. Mẹ và ba cứ ăn cơm trước đi. 1 chút con xuống ăn sau cũng đc!
– ….! Đc rồi. Vậy con nghỉ ngơi đi nha!
– Dạ!
Vi trả lời yên tâm khi mẹ đã bước xuống lầu. Lúc này, ở trong phòng, Vi mới bắt đầu nhăn nhó gương mặt. Nằm co người vì lạnh, Vi cố gắng trùm kín người mình lại nhưng dường như cái lạnh vẫn cứ xâm chiếm cơ thể của Vi. Ko thể chịu nổi nữa, Vi cố ngồi dậy mở cửa phòng lê từng bước chân run rẩy đi xuống gặp ba mẹ. Vừa thấy gương mặt của Vi tái xanh, ba mẹ của Vi liền hoảng hốt hỏi:
– Vi, con bị sao vậy?
– Con…con…thấy lạnh…lạnh…quá..!
– Trời ơi, người của con nóng quá vậy Vi?-mẹ của Vi lo lắng sau khi sờ trán của Vi
– Mau đưa nó đến bệnh viện khám bệnh xem thế nào? Cậu An, chuẩn bị xe mau đi!-ba của Vi hối người lái xe.
Thế là ba mẹ Vi vội đưa Vi đến bệnh viện. Sau khi đc khám và cho uống thuốc, tình trạng của Vi vẫn ko đỡ hơn. Cơ thể của Vi vẫn nóng như lửa còn bản thân Vi lại cảm thấy lạnh thấu xương. Nghi ngờ, bác sĩ đề nghị:
– 2 vị nên đưa cháu đến Trung tâm Truyền máu và Huyết học gấp đi!
– ….?!-ba mẹ Vi đều ko hiểu nhưng cũng làm theo ngay. Xe đưa Vi đến Trung tâm thì Vi liền đc đưa đi xét nghiệm. Sau khi xét nghiệm, Vi buộc phải vào viện với án treo của bệnh ung thư máu cấp tính.
Tạm yên tâm khi Vi đã đc tiêm thuốc ngủ đi trong phòng bệnh, ba mẹ Vi ngồi xuống nói chuyện với bác sĩ:
– Thưa bác sĩ, bệnh tình của con chúng tôi có thể chữa trị đc ko?-mẹ Vi lo sợ hỏi
– Chúng tôi có thể làm phẫu thuật ghép tuỷ cho cháu khỏi căn bệnh hiểm nghèo đó nhưng chi phí thì ko rẻ!
– Tiền bạc với chúng tôi ko quan trọng. Chủ yếu là con gái chúng tôi khoẻ mạnh!-ba Vi liền đáp
– Vậy…chỉ còn 1 vấn đề là người cho tủy. Phương pháp dị ghép đòi hỏi tuỷ người cho và người nhận phải tương thích 100% về hệ miễn dịch (HLA) vì vậy rất khó tìm!
– Lấy tủy của chúng tôi đi. Chúng tôi là ba mẹ của nó. Có lẽ chúng tôi thích hợp!-mẹ Vi vội nói
– …Vậy xin mời 2 vị đến phòng làm xét nghiệm thử.
– Vâng!
Ba mẹ Vi vội đi xét nghiệm và chờ đợi kết quả. Nhưng rồi khi đc nghe tin từ bác sĩ…họ ko khỏi kinh ngạc…
– Tủy của cả 2 vị đều ko hợp với cháu và…1 điều nữa có lẽ tôi ko nên thắc mắc nhưng 2 vị nói cháu là con của 2 vị…thế nhưng theo xét nghiệm cho thấy máu của cháu là thuộc nhóm máu O. Còn 2 vị là AB.
– Sao…sao lại thế đc?-mẹ Vi bàng hoàng
– Bác sĩ…bác sĩ có chắc chắn là xét nghiệm chính xác ko?-ba Vi cố gắng giữ bình tĩnh
– Tuy so về kĩ thuật hiện đại thì ở Việt Nam vẫn chưa hiện đại và tối tân như ở nước ngòai nhưng xét nghiệm thì chúng tôi đảm bảo ko có sai sót -bác sĩ chắc chắn
– ….!-ba Vi thất thần ko tin đc vào tai mình còn mẹ Vi thì quá sốc nên ngất đi ngay lúc đó.
….Sau cú sốc, mẹ Vi tỉnh lại trong 1 mớ cảm xúc rối bời ko diễn tả đc. Phải làm gì đây? Vi ko phải con ruột mình vậy thì con ruột của mình là ai? Tại sao lại có sự nhầm lẫn này mà suốt 15 năm qua mình ko hề phát hiện? Con ruột của mình…nó đã phải sống như thế nào? Hay là nó đã…? Còn Vi nữa…nó ko phải con ruột mình nhưng nó đã gọi mình là mẹ suốt 15 năm qua…Bây giờ nó bị căn bệnh hiểm nghèo đó, mình phải làm sao đây?
– Bà tỉnh lại rồi àh?-ba Vi bước vào phòng với 1 chai nước suối
– Ông…ông ơi…con Vi…nó…nó..thật sự ko phải con ruột của chúng ta sao?-mẹ Vi hỏi với hi vọng mình vừa nằm mơ
– ….!
– Sao ông ko nói gì? Ông im lặng như vậy là sao?
– Bà bình tĩnh lại đi. Bây giờ điều quan trọng là tìm người thích hợp cho tuỷ để cứu con Vi.
– ….!
– Bà đừng nghĩ ngợi nhiều. Mọi chuyện cứ để tôi lo. Bà hãy đến phòng bệnh coi chăm sóc con Vi đi. Đừng cho nó biết chuyện này. Cứ để chữa bệnh xong đã rồi tính. Bà hiểu ý tôi nói ko?-ba Vi nhấn mạnh
– Tôi hiểu rồi!-mẹ Vi cúi mặt buồn bã nhưng đã bình tĩnh lại, bà đứng dậy đi đến phòng thăm Vi.
..Reng..reng..
– Alô!
– Alô, thưa ông chủ, theo lời ông nói tôi đã lập tức điều tra chuyện về 15 năm trước. Kết quả là vào ngày 14.2 khi bà chủ sinh cô chủ ra thì trong bệnh viện có 1 người phụ nữ cũng hạ sinh 1 cặp sinh đôi. Có lẽ cô chủ thật sự đã bị nhầm với cặp sinh đôi đó.
– Vậy anh có điều tra đc địa chỉ nhà của người phụ nữ đó ko?
– Dạ thưa vẫn chưa tìm đc. Vì hình như sau khi sinh thì người phụ nữ đó chuyển nhà. Tôi chỉ có địa chỉ nhà cũ của người phụ nữ đó. Có lẽ phải đến hỏi thăm hàng xóm xem người phụ nữ đó đã chuyển đi đâu?
– Ừm..đc rồi. Cậu hãy mau chóng tìm cho đc bà ta thật nhanh.
– Vâng!
Tít..tít…tiếng điện thoại cúp vội. Ba Vi ngồi bệt xuống ghế ôm đầu. Có lẽ vì là người đàn ông nên ông ko đc yếu đuối hoảng hốt như vợ mình mà phải bình tĩnh giải quyết mọi việc. Nhưng sự thật về Vi quả thật là khiến ông bàng hoàng vì ông đã rất thương cô con gái ngoan hiền, xinh đẹp của mình…