– Cuối tuần này tui sẽ nghỉ học ở trường để trờ về Hàn Quốc.
– Ahn Jea về cùng thầy Lee àh?-Nhi hỏi
– Ừm!
– Vậy là thầy Lee quyết ko chấp nhận chuyện của Xu và chị Yu sao?-giọng nó hỏi buồn
– Ko…chỉ có tui và ông ấy về thôi.Chị Yu ở lại!
– Thật sao? -tôi mừng rỡ
– Sao Ahn Jea cứ kêu ba mình là ông ấy thế? Sao ko gọi là ba?-Nhi thắc mắc
– Tui…chưa quen!
– 2 cha con với nhau. Có gì thì cũng qua hết rồi. Ông đừng cố chấp trách thầy Lee nữa.-Phong lên tiếng
– …Sao hôm nay ko thấy Tú Vi vậy?-tóc đỏ đánh trống lãng
– Àh, hôm nay ba của Vi vào xin phép cho Vi nghỉ học vài tuần. Hình như Vi bị bệnh nặng lắm. Phải nhập viện nữa!-Nhi nhanh miệng đáp
– Vi bệnh àh? Có biết bệnh viện nào ko?-tôi và tóc đỏ đồng thanh rồi nhìn nhau. Ánh mắt tóc đỏ như đang thắc mắc “sao tôi lại quan tâm đến Vi như vậy trong khi tôi đã từ chối tình cảm của Vi?”. “Hài.z.z…tôi quan tâm Vi vì bạn bè thôi mà! “Định sẽ nói ra để giải thích thì Nhi liền tiếp:
– Hình như Vi nằm ở Trung tâm Truyền máu và Huyết học đó.
– Sao biết rõ thế?-Phong chóp mắt nhìn
– Tui đang học lớp thám tử mà lị
– Vậy chiều nay tụi mình đi thăm chị Yu rồi ghé xem Vi đi.-tôi đề nghị
– Ừa,đc đó.Vậy quyết định chiều nay 2h ở trước cổng trường nha.-Nhi hưởng ứng
– Ừm.-nó,tóc đỏ và Phong gật đầu
Rồi giờ ra chơi cũng kết thúc nhanh gọn trong 15p [trường qui định ra chơi 2 lần,mỗi lần 15p ] Mỗi đứa trở về lớp của mình tiếp tục buổi học. Chẳng biết trong lúc này, có đứa nào trong bọn có cảm giác giống tôi ko nhỉ? Đang ngồi học mà lòng lại thấy hơi nhói và đầu óc cứ miên man suy nghĩ 1 điều gì đó ko yên. Phải chăng sắp có chuyện chẳng lành?
….Trong lúc đó,tại chỗ làm của mẹ tôi.
– Chị Thanh ơi.-1 đồng nghiệp của mẹ gọi
– Ơi, gì vậy?
– Sếp gọi chị lên phòng kìa!
– Ờ, tôi đi ngay! Sao tự nhiên sếp lại gọi tôi nhỉ?
– Tôi cũng ko biết nữa!
– ….!-mẹ tôi im lặng bỏ ngang công việc đang làm đi lên phòng của sếp.
“Cốc..cốc..”
– Mời vào!
– Thưa..sếp gọi tôi?
– Àh, chị ngồi xuống đi.
– Vâng!-mẹ tôi ngồi xuống ghế và gật đầu chào khi thấy có 1 người nữa cũng đang ngồi-1 người đàn ông vest đen lịch sự, gương mặt hơi nghiêm. Rồi ông sếp bước đến ngồi xuống tươi cười nói:
– Giới thiệu với chị, đây là tổng giám đốc của tập đoàn Z. Là đối tác quan trọng sắp tới của chúng ta.
– Chào chị!
– Dạ, chào ông!
– Hì, 2 người cứ tự nhiên nói chuyện. Xin phép ông, tôi ra ngoài nhé!-ông sếp e dè nói với người đàn ông đó rồi bỏ đi. Lúc này, người đàn ông lấy ra 1 tập hồ sơ để trên bàn và nói:
– Đây là tất cả tư liệu tôi cho người điều tra đc về chị.
– Sao ông lại điều tra về tôi?:l
– Tôi xin lỗi vì đã tự ý tìm hiểu về đời tư của chị nhưng đây là chuyện quan trọng liên quan đến máu mủ nên tôi đành phải làm vậy.
– Máu mủ? Ông nói vậy nghĩa là sao?
– Tôi là ba của bé Tú Vi. Chắc chị biết nó chứ?
– Àh, có! Nó là bạn với con Quân và Tường Vi nhà tôi mà!
– …Nuôi nó suốt 15 năm trời và giờ tôi mới biết nó ko phải con ruột của tôi!
– …!
– Tôi nghĩ có lẽ lúc sinh thì gia đình tôi đã nhầm con với 1 trong 2 đứa con của gia đình chị.
– Dựa vào đâu mà ông nghĩ thế?
– Vào ngày tháng năm sinh cùng nơi sinh của Tú Vi và 2 đứa con của chị. Ngày 14.2 tại bệnh viện chỉ có vợ tôi và chị hạ sinh em bé. Số phòng sinh của cả 2 lại kế nhau nên xác suất suy đoán của tôi ko thể sai đc.
– ….!-mẹ tôi hơi hoảng và biến sắc vì ko thể tin đc điều này nhưng vẫn cố gắng ngồi bình tĩnh nghe tiếp
– Tôi mạo muội đến tận chỗ chị làm chỉ muốn nói với chị về chuyện này. Nếu lỡ thật đã nhầm con thì tôi mong đc trao đổi lại con ruột của mình và cũng vì còn 1 chuyện rất quan trong nữa cần phải nói. Đó là Tú Vi đang mắc căn bệnh hiểm nghèo. Nó đang nằm viện ở Trung tâm Truyền máu và Huyết học. Theo bác sĩ chuẩn đoán thì Vi bị ung thư máu cấp tính. Nó cần đc làm phẫu thuật ghép tuỷ ngay. Từng là cha của nó, tôi nguyện sẽ trả mọi chi phí giúp chị coi như đền bù lại công sức của chị đã nuôi dưỡng đứa con của chúng tôi.
– ….Tôi..tôi ko biết phải nói gì. Mọi chuyện có thật là như thế ko? Tôi..tôi phải làm sao đây?-mẹ tôi bối rối vì những gì ba Vi nói.
– Khi biết sự thật này, chính tôi và vợ tôi cũng ko thể tin đc nhưng rồi vẫn phải chấp nhận.
– ….Vậy Tú Vi, nó cũng biết chuyện này rồi sao?
– Chưa. Chúng tôi định chữa trị xong sẽ nói!
– Vậy…vậy tôi có thể vào thăm nó ngay bây giờ đc ko?
– Tất nhiên là đc chứ. Tú Vi là con của chị mà!
– ….!-mẹ tôi im lặng đôi mắt ngấn lệ. Có lẽ biết đc sự thật là 1 điều tốt nhưng cũng ko thể ko buồn vì tôi, nó đã ở bên mẹ vui vẻ như 1 gia đình hạnh phúc dù ko còn ba. Giờ đây 1 trong 2 đứa lại ko phải là con ruột của mẹ thì làm sao mà mẹ đỡ đc chữ ngờ này chứ?
…Tan học, tôi và nó về nhà như mọi ngày và vô tư bên nhau chờ đến 2h đi cùng đám của Nhi đến thăm chị Yu rồi ghé qua Vi mà ko hề biết số phận của mỗi đứa chúng tôi 1 lần nữa lại thay đổi. Trong khi tôi và nó vẫn còn ngây thơ nằm cạnh nhau ngủ trưa, tay nắm tay với 1 hạnh phúc nhỏ, 1 bí mật nhỏ của riêng 2 đứa thì tại bệnh viện nơi Vi đang nằm đau đớn với căn bệnh quái ác 1 mình. Mẹ tôi cùng ba Vi đến…
Từ khi nhập viện đến giờ Vi luôn trong tình trạng ngủ say vì khi tỉnh lại căn bệnh sẽ hành Vi khó chịu kinh khủng nên bác sĩ luôn phải tiêm thuốc ngủ cho Vi cùng thuốc giảm đau. Nhìn Vi thiếp đi trong bộ đồ bệnh nhân trắng tinh, nằm trên giường bệnh mà lòng mẹ tôi đầy chua xót. Dù đang bệnh, sắc mặt của Vi ko còn vẻ gì mạnh khoẻ nhưng Vi vẫn luôn toát ra cho mình 1 vẻ đẹp thanh tao của 1 tiểu thư. Phải nói làm sao đây? Cô công chúa bé nhỏ sắp phải đối mặt với bao nhiêu chuyện trái ngang!
Khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Vi, mẹ tôi trầm ngâm nhìn Vi 1 lúc rồi bước ra khỏi phòng cùng ba Vi. Cả 2 đi dạo dưới sân vườn của bệnh viện và tiếp tục cuộc trò chuyện.
– Khi nào thì Vi làm phẫu thuật? Cơ hội thành công là bao nhiêu?
– Điều này tôi cũng chưa biết vì vẫn chưa tìm đc tuỷ thích hợp cho Vi.
– ….Nếu như lời ông nói, Vi là con ruột của tôi thì liệu tuỷ của tôi có thích hợp ko?
– Có lẽ!
– Vậy…vậy…hãy để tôi cho tuỷ.
– Nếu vậy thì tốt rồi. Tôi sẽ nhờ bác sĩ kiểm tra rồi tiến hành phẫu thuật. Mong rằng Vi sẽ mau chóng khỏi bệnh!
– Vâng! Vậy thì mọi chuyện nhờ ông.
– Còn chuyện máu mủ…-ba Vi nói lắp lửng
– Chuyện đó…chuyện đó tôi vẫn chưa biết phải làm sao?
– Làm sao là làm sao?Chỉ cần xét nghiệm ADN thôi. Chỉ cần làm xét nghiệm thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.-ba Vi kềm chặt vai của mẹ tôi nói
– ….!-mẹ tôi ko nói gì chỉ biết đưa mắt nhìn về hướng khác. Thấy vẻ mặt trốn tránh của mẹ tôi, ba Vi lo lắng nói tiếp:
– Chúng ta đều là cha mẹ và phận làm cha mẹ thì có ai lại ko thương con mình? Tôi biết chị rất thương Quân và Tường Vi cũng như tôi rất thương Tú Vi. Nhưng Quân và Tường Vi, 1 trong 2 đứa là con ruột của tôi. Tôi mong nhận lại nó và bù đắp cho nó những thiếu thốn của thời gian qua. Tôi ko có ý xem thường chị nhưng tôi biết con tôi đã sống rất thiếu thốn về vật chất. Mong chị có thể hiểu cho tôi đc ko?
– Tôi hiểu. Tôi hiểu…tôi xin lỗi!Tôi..tôi..vẫn chưa dám tin hoàn toàn và ko biết phải chấp nhận làm sao?Xử sự làm sao cho đúng? Quân là 1 đứa mạnh mẽ như con trai, nó rất hiếu thảo và hiểu chuyện. Còn Tường Vi thì rất nghịch ngợm nhưng cũng là 1 đứa con ngoan. Tôi..tôi ko biết phải nói với chúng làm sao về sự thật này? Ko biết chúng có chấp nhận đc ko? Ko biết rồi đây đứa nào mới là con của ông?-tiếng mẹ nức nở như sắp ngất. Nghe mẹ tôi nói như vậy và nhìn bà yếu đuối thế kia, ba Vi cũng 1 phần cảm thông và dĩ nhiên ông cũng có tâm trạng tương tự như vậy khi nghĩ về Vi.