“Cuộc sốgn là một trò chơi định mệnh
Trò chơi ấy là cuộc đua giữa định mệnh và con người.
Người chiến thắng sẽ nắm được số phận của mình trong tay
Người thua sẽ phải chấp nhận số phận mà ông trời đã sắp đặt”
—————————————————————————————————
Thời gian trôi qua mới đây cũng đã mới đây cũng đã được 2 tháng. My thì cũng đã thích ứng được cuộc sống ở tập đoàn GK. 2 tháng trời chức vụ của My cũng tăng theo thời gian, My từ cô thứ kí của chủ tịch lên làm phó giám đốc. Lên chức công việc cũng nhiều hơn nhưng may mà lúc trước My từng làm thư kí cho Khánh nên công việc bây giờ nhiều hơn cũng không gây khó khăn cho My, dù cho cả đống hồ sơ, tài liệu chưa xử lý chất cao như núi thì My vẫn bình thường không than trời khóc đất gì cả.
– Phù cuối cùng cũng xong._ My đứng dậy vương vai, mấy ngày nay cô vùi đầu công việc và cái dự án mới mà Khánh cho quăng cho cô làm cô bỏ tất cả, từ chối lời mời đi chơi của Thiện mời cô luôn. Chỉ có công việc và công việc. Cô đang nghi ngờ liệu cô có bị Khánh lây bệnh cuồng công việc cho cô không nữa.
Cốc. . . . Cốc
2 tiếng gõ cửa vang lên, My nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế lấy phong thái của một vị phó giám đốc
– Vào đi._ Cô nghiêm giọng, cánh cửa mở ra tiếng giày cao gót vang lên.
– Diễm My em kí dùm chị hồ sơ này đi._ Ngọc Thư, thư kí của My.
My cầm bút lên kí vào hồ sơ đó xong thì nằm sấp xuống bàn
– Diễm My sao chị nhìn em mệt thế._ Thư rất tốt với My, xem My như em gái mình trước mặt người khác họ chức vị phân rõ gàng nhưng sau lưng là chị em tốt.
– Không sao, mai mà lúc trước em đi theo hai em và Thiên Khánh nên quen rồi._ My quơ quơ tay nhìn bộ dạng cô lộ rõ mệt mỏi.
Thư gật đầu rồi đi ra, My nằm trên bàn một hồi cái bụng kêu lên rầm rộ, cô cũng biết nó đòi gì. Cũng phải thôi sáng thức dậy là cô vào thẳng đây luôn không có ăn sáng nên nó reo chuông là bình thường thôi. My ôm bụng, giờ cũng là giờ ăn trưa cô nghĩ Khánh và qua phòng rủ Khánh.
My mở cửa bước vào.
– Thiên Khánh anh có . . ._ My bị khựng lại khi thấy người đàn ông ngoài 50 ngồi trên ghế sa long đó.
– Xin lỗi tôi đã quấy rầy._ Giọng My lãnh đạm xuống như một tảng băng vô cảm
– Hải Băng con đừng đi._ Người đàn ông đó gọi cô, cô dừng lại, môi nhếch lên 1 nụ cười kinh bỉ
– Xin lổi tôi là Diễm My không phải là Hải Băng gì đó của ông._ Thái độ của My bây giờ và lúc nãy vô cùng khác xa nhau.
Trả lời xong thì My cất bước.
– Con vẫn còn hận cha sao Hải Băng? Thật sự cha vẫn mong con sẽ về sống chung với cha và dì con. Cha rất nhớ con Hải Băng._ Câu nói ấy của ông như 1 sợi dây xích buột chân My đứng lại.
– Trở về sống chung với cha và dì?_ Cô quay lại hỏi ông.
Ông gật đầu
– hmm tôi sẽ . . .
Khoan đã!!!
Mình cần phải cân nhắc lại kỹ càng trước khi mình trở về sống chung với họ. Có thể đây là cơ hội tốt giành ình, có lẽ đây là cơ hội mà ông trời giúp mình.
Đó là những suy nghĩa trong đầu My khi nghe ông nói
– Suy nghĩ sau._ My ngắn gọn rồi cô đi tới cửa thì cánh cửa mở ra Khánh bứơc vào.
– Thiên Khánh anh vừa đi đâu vậy?_ Câu hỏi mang sự chất vấn và quan tâm, giọng điệu My lại thay đổi không còn lạnh lùng vô cảm như lúc nãy nữa.
– Anh vừa ra ngoài nghe điện thoại._ Khánh đáp lại lời My
– Anh ăn trưa chưa._ My lại hỏi anh
Có lẽ như 2 người họ đã quên ở đây có người thứ 3 là chủ tịch Trần nói chuyện với My lúc nãy.
Khánh lắc đầu thay câu trả lời
– Lát nữa anh sẽ ăn sau, giờ anh phải tiếp chủ tịch Trần._ Khánh luôn luôn đặt công việc lên hàng đầu và My cũng hiểu điều đó. Cô không nói gì và mở cửa về phòng làm việc của mình.
Khoảng 15 phút sau thì Khánh cũng bàn xong công việc, anh tính tiễn chủ tịch Trần ra về nhưng ông lại không chịu nên Khánh đành để ông đi. Anh xem lại đồng hồng thì cũng đã hết giờ nghỉ trưa. Anh thở dài và đi đâu đó lát trở lại phòng làm việc của My, chủ tịch Trần tới bây giờ vẫn chưa về ông nán lại ở một nơi nào đó quan sát vì ông muốn xem mối quan hệ của My và Khánh như thế nào.
Thấy Khánh bước vào My thật sự rất ngạc nhiên, cô cứ tưởng đã hết giờ nghỉ trưa nên anh sẽ không qua đây nhưng không ngờ như vậy. Tay Khánh đem thêm phần ăn nhẹ.
– Cùng ăn chứ?_ Khánh hỏi, My mỉm cười gật đầu.
Dạo gần đây không hiểu sao My ăn nhiều hơn trước, khôg biết có phải là do áp lực công việc hay là do khẩu vị cô tốt. Cô ăn rất ngon miệng, món nào cũng thế.
Chủ tịch Trần ở ngoài nhìn thấy cảnh này thì ông chợt cười nhẹ, thấy Khánh chăm sóc cho My như thế ông rất an tâm. Ông hiểu tính My, một khi thương ai thì My mới quan tâm họ và thân thiết với họ như thế. Mọi việc như thế cũng đã đủ giải đáp thắc mắc trong lòng ông rồi. Và không chần chừ gì nữa ông thầm chúc My hạnh phúc rồi ra về.
Tối.
– Mẹ ơi, hôm nay con gặp cha ở công ty. Cha kêu con về sống chung với cha va người đàn bà đó, con nên về không mẹ?_ My điện thoại kể ch bà nghe như đang tâm sự với bà.
– Con nghĩ sao?_ Bà hỏi ngược lại My
– Con cũng không biết nữa, giờ con mâu thuẫn lắm mẹ ơi. Nhiều lúc con rất muốn về còn nhiều lúc thì không?_ My nói hết những gì cô nghĩ ra, có lẽ mẹ cô là người cô không bao giờ nói dối được.
– Có phải con thật sự rất nhớ cha con và rất muốn tha thứ chon cha con nhưng khi con nghĩ tới việc sống chung với Khánh Ngọc chung một mái nhà và gọi cô ta bằng tiếng mẹ hay dì thì con không muốn về đúng không?_ Bà Diệm nói qua điện thoại làm cô ngây người, đúng là chỉ có bà biết cô đang nghĩ gì.
– Con. . . . _ My ngập ngừng
– Mẹ nghĩ con nên về và tha thứ cho cha con kể cả Khánh Ngọc luôn đi, thật sự chuyện đã qua nhiều năm rồi đừng mang trong mình hận thù nữa không tốt đâu con ạ._ Bà nhẹ giọng khuyên nhủ My, My im lặng lát sau mới trả lời
– Dạ, con biết rồi._ My nhẹ nhàng đáp và tắt điện thoại.
Trong bóng đêm tĩnh mịt và lạnh lẽo một đôi mắt trong suốt u buồn khi đang nghĩ về việc gì đó. Cô nhìn vào gương, chiếc gương phản chiếu hình ảnh cô lúc bây giờ
– Mai mình về đó sống rồi, ngôi nhà đã từng mang ình hạnh phúc của mái ấm gia đình nhưng nó cũng từng ình kí ức của niềm đầu. . . Khi về ấy mình không còn được tự do như bây giờ nữa. Mình phải đeo 1 cái mặt nạ giả dối như khi giao tiếp trong giới thượng lưu. _ Cô nhếch mép tự cười mình
Thực chất 5 năm qua kẻ 6 từ khi ba mẹ cô ly dị thì cô đã bắt đầu sống với chiếc mặt nạ này rồi. . . Một hình ảnh giống như cô hiện ra trong gương nói chuyện với cô nhưng không phát ra tiếng chỉ vang vọng trong đầu cô, nhìn thái độ của cô không mấy ngạc nhiên hình như đã quen chuyện này rồi. Nhưng tại sao gần đây cô có cảm giác như bản thân đã trở về con người trước đây? nhất là khi có Khánh, Khánh làm cho cô có cảm giác giống Khánh Băng đúng không?
Bóng dáng giống cô ấy nói chuyện với cô như 1 người quen
– Không! Thiên Khánh khác Khánh Băng, Thiên Khánh không phải người nhà họ Dương, Khánh Băng là cháu bà ta mình không thể so sánh họ, như vậy là không công bằng với Khánh _ My đáp lại người con gái giống mình trong gương
Rồi tiếng cười vang lên
Haha thôi được rồi Diễm My cô ngủ đi, để còn chuẩn bị sức cho việc tiếp theo nữa. Nên nhớ ngày mai trò chơi đã chính thức bắt đầu.
Vứt lời cô gái giống My đi biến mất đi và My cũng trở về giường ngủ
Zing BlogZing Blog