Tại Biệt thự Snow
Đúng với cái tên của nó Snow, nơi đây ngôi nhà được sơn một màu trắng sang trọng, xung quanh ngôi nhà là trồng những bông hoa hồng tinh khôi và hòa hợp với thiên nhiên.
Về đêm ngôi biệt thự này càng đẹp hơn bởi những ánh đèn màu vàng trong nhà làm cho nó thêm nguy nga sang trọng hơn
Tại phòng ngủ trong ngôi nhà.
Ở đây được sơn màu trắng một số nơi khác được xen kẽ màu hồng, có thể nói màu chủ đạo của ngôi nhà này là màu trắng nhưng pha chút sắc hồng. Bởi nữ chủ nhân ở đây là một người rất thích hoa hồng, những bông hoa hồng sau vườn cũng do chính tay bà trồng.
Bà là người làm nên vẻ đẹp nơi đây, lúc trước nơi đây rất đẹp, đẹp hơn cả bức tranh kiệt tác từ Pablo Ruiz Picasso nhưng giờ đã thay đổi bởi nữ chủ nhân cũ của nó đã ra đi thì những bông qua và màu sắc nơi đây cũng thay đổi dần khi nữ chủ nhân mới xuất hiện.
Về đêm những ánh đèn trong ngôi nhà tắt dần đi chỉ còn lại duy nhất ánh đèn trong phòng ngủ. Trong phòng, 1 người đàn ông trung niên đã ngoài 50 còn 1 ng phụ nữ cũng gần 40.
– Khánh Ngọc em có phiền khi anh dẫn con gái về sống chung không?_ Người đàn ông nói với bà
– Không nhưng anh làm em ngạc nhiên đấy, chẳng phải con gái anh rất hận em và anh sao?_ Bà thắc mắc
– Đúng là như thế nhưng lúc sáng anh đã gặp con bé, con bé nói sẽ suy nghĩ rồi cho anh biết._ Ông đứng bên cửa sở nhìn đám hoa hồng xung quanh nhà.
– Ừm em cũng mong con bé sẽ nhận lời anh nhưng sao trong lòng em có cảm giác bất an thế anh._ Bà Ngọc ôm ông Đức từ phía sau (già rồi cho xin đi =.=ll)
– Em yên tâm con bé sẽ rất nghe lời và rất ngoan._ Ông Đức trấn an bà, bà gật đầu
– Em có chuyện vui muốn báo cho anh biết._ Ba buông ông ra đi tới chiếc bàn kế bên giường ngủ, kéo ngăn bằn ra và lấy 1 tờ giấy đưa ông Đức, ông xem dòng chữ trong đó đôi mắt ông trợn lên
Cũng là trong phòng ngủ nhưng là của ngôi biệt thự khác, ở đây mọi người đã chìm vào giấc ngủ, có một cô gái đã ngủ say và bước chân đã bước vào giấc mơ, giấc mơ ấy là kí ức của cô về 5 năm trước, một kí ức chứa cả hạnh phúc và đau thương.
“Khi cô biết cha mình đã có thêm 1 người phụ nữ bên ngoài Hải Băng luôn lo lắng và u buồn nhưng cô vẫn giấu trong lòng và không nói ra, vì cô không muốn mẹ cô biết, nếu biết chuyện này mẹ cô sẽ rất buồn.
– Hải Băng dạo gần đây con sao vậy? 3 ngày nay con đã không ăn một cái gì dù mẹ đã nấu những món con thích nhất._ Thấy cô bỏ ăn mẹ cô lo lắng nên lên phòng hỏi thăm cô
– Không phải mẹ ơi tại sắp tới thi rồi nên con lo thôi mẹ không có gí đâu._ Cô nở nụ cười để trân an bà, nhưng nụ cười đó lại là một nụ cười đau khổ.
– Vậy sao? Nhưng mẹ nghi con đang giấu mẹ chuyện gì ấy._ Đúng là cô đang che giấu 1 sự thật đau lòng mà không dám cho ai biết.
Cô lè lưỡi lắc đầu cười với mẹ cô, bà xoa đầu cô.
– Tiểu Băng à, cha về rồi, em à anh về rồi đây._ Nụ cười trên môi Hải Băng đông cứng lại khi nghe giọng người đàn ông đó cùng với lời nói kia.
Từ dưới nhà vọng lên, môi mẹ cô nở nụ cười nhìn mẹ cô hạnh phúc và vui vẻ khi nghe giọng người đàn ông đó thì tim cô đau nhói hơn bao giờ hết. Bà đứng dậy đi ra khỏi phòng và khép cửa lại, Hải Băng mắt nhắm nhẹ lại, một giọt nước mắt khóe mi cô chảy dọc xuống mặt.
Dưới nhà
– Con sao thế em._ Người đàn ông khoảng 40 tuổi ấy hỏi bà
– Em không biết nữa, con bé nói là do việc học nên mới thế._ Bà chăm sóc ông, tháo carvat cho ông
Ông không đáp lại chỉ gật đầu.
Tối
Theo quy luật tâm lý tự nhiên ủa con người, một khi tâm trạng buồn hặoc đang sầu não thì họ thường tìm đến những công việc để mong có thể quên đi những chuyện đó và Hải Băng cũng nằm trong những tình trạng đó
Hải Băng ôm một cuón sách dày cộp học hết all vào trong đầu cho quên đi chuyện đau thương kia, quên đi hình ảnh của cha cô cùng người phụ nữ kia. Cô học, học và học mãi mới đấy đã gần hết 1 cuốn sách @@, cô từng nói Khánh laa2 kẻ cuồng công việfc nhưng nhìn lại lúc này cô cũng chẳng khác gì anh.
Két
Cánh cửa mở ra, người đàn ông bước vào
– Hải Băng, cha có mua quà cho con này._ Ông ngồi xuống, thấy ông lòng Băng nặng trĩu
Nhưng trong đầu cô, không có lựa chọn nào khác ngoài diễn kịch thôi.
– Dạ có qua hả cha._ Cô nở 1 nụ cười tươi rối, đó cũng chính là nụ cười giả dối mà cô gầy dựng nhưng qua mắt được ông một cách dễ dàng
Băng nói xong, ông đưa cho Băng một hộp quà hình chữ nhật màu xanh dương hơi lớn, nhìn hộp quà trong lòng Băng chẳng có gì là vui mừng cả nhưng cô lại cố tỏ ra ngạc nhiên thích thú. Cha cô nhìn như thế cứ tưởng là thiệt nên ông cũng rất vui. Cô nhận được quà thì liền đuổi khéo ông đi mượn lý do ôn thi để đuổi ông, nhưng ông không biết gì cả chỉ cười rồi còn nói “con bé này vừa được quà liền đuổi cha đi” cô không nói gì chỉ cười cho đến khi cánh cửa phòng cô vừa đóng lại nụ cười trên mội vụt tắt, những giọt nứơc mắt lã chã rơi xuống chiếc hộp hình chữ nhật màu xanh dương kia.
Cô mở nắp hộp ra xem thì bên trong là một đôi giày thể thao cũng màu xanh dương, nếu là lúc trước khi nhìn thấy nó cô sẽ vỡ òa trong hạnh phúc và ôm lấy nó mà ngủ nhưng bây giờ thì không. Giọt nước mắt của cô cứ thế rơi xuống đôi giày và nhìn một lúc rồi cô lấy nắp hộp đóng nó lại, cô đe tới tủ áo và cất nó vào. Bây giờ trong lòng cô không cần món gì cả, thứ cô cần nhất là mái ấm gia đình, cô cần gia đình cô trở về thời gian trước đây, trở về thời gian mà bất cứ ai nhìn vào đều phải ganh tị cái hạnh phúc mà gia đình cô đang có.
Kìm nén đau thương, cô quay lại việc học hành, dù cô học rất nhiều và rất nhanh nhưng thực tế trong đầu cô chẳng có hình ảnh nào ngoài hình ảnh cha cô và người phụ nữ kia, cô vẫn cứ nhét hết những kiến thức trong sách vào đầu và cuối cùng cũng được. Nhưng nhờ việc đó mà cô thi đạt được điểm cao.
Và không lâu sau Tú Anh ra nước ngoài vì cha mẹ Tú Anh kêu Tú Anh chuyển ra nước ngoài du học, Tú Anh đi chỉ còn lại mình cô. Hôm đó cô về nhà thấy cha mẹ cô cải nhau rất dữ dội, anh cô thì đi công tác ở nước ngoài đến giờ chưa về nên anh không hay biết ở nhà đang xảy ra việc gì cả.
Những lời lẽ mà cha cô nói mẹ cô rất là cai độc nhưng là kẻ thù chứ không phải người thân, với những lời cay đắng đó mẹ cô không kìm được đã tán vào mặt cha cô một cái, cô bịt miệng bật khóc cố không cho phát ra tiếng, 1 gia đình đang hạnh phúc êm ấm chỉ vì một người phụ nữ mà ra nông nỗi như thế. Nhưng cô quyết định sẽ không cho cha mẹ cô đi đến bước đường cùng trong hôn nhân này đâu.
Cô bước xuống hỏi “cha mẹ đang cải nhau” thấy cô họ ngừng lại, cô thấy mẹ làm cho cô không kìm được nước mắt mà bật khóc.
– Ca muốn ly hô mẹ, cha muốn bỏ con và anh hai. _ Mắt Băng rưng rưng ai nhìn thấy cũng đều đau lòng
– Hải Băng cha xin lỗi, thô con nín đi được rồi cha sai rồi, cha không bỏ mẹ con, con nữa, Ngọc Diễm cho anh xin lỗi, anh nông nổi, anh sai rồi._ Nhưng cũng nhờ giọt nước mắt của cô nhất thời làm thức tỉnh cha cô.
– Em cũng vì con chứ em không muốn cải nhau với anh nhưng anh phải ngừng ngay mối quan hệ với cô ta._ Bà Diễm lau nhanh nước mắt nói
Ông Đức gật đầu
. . . .
Zing Blog
Zing Blog