Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió

Chương 48: Chương 48



Suốt những ngày còn lại mùa hè năm lớp 10, cứ sáng đến là tôi lại đi cầu lông, đá bóng với mấy thằng trong khu, buổi chiều thì đèo con An đi lang thang đâu đó. Có hôm, giữa trưa nắng chang chang nó gọi tôi dậy, bắt tôi đèo lên Ba Đình. Đường hơi nóng bốc lên hầm hập, tôi đạp xe toát hết mồ hôi, kêu nóng loạn lên. Thế mà đến đó, nó lại dắt tay tôi ra chỗ mấy vòi phun nước, bảo tôi nheo mắt lại, nhìn vào đó. Con An hỏi:
– Kìa kia! Mày co thấy cầu vồng không hả Bi?
Tôi cốc cho nó cái vào đầu, làu bàu:
– Nóng quá nên đầu mày cũng hâm hấp theo hả? Cầu vồng gì, có mỗi mấy cái xanh đỏ tím vàng.
– Cầu vồng đấy!
– Tao thì chỉ thấy có đứa dở hơi, trưa nắng lôi tao ra đây chỉ để xem nắng bị khúc xạ.
Tôi quạu cọ, đèo nó về, đúng là hâm mà, tự nhiên rơi xuống hai đứa tâm thần, đường buổi trưa hè vắng tanh, ai cũng ở trong nhà trốn nóng, mình thì đi dễu nắng át. Con An cúi gằm mặt ra vẻ biết lỗi, lẵng nhẵng đi theo sau tôi. Đến Hồ Gươm, tôi dừng lại, bảo nó vào chỗ ghế đá ngồi nghỉ một lúc, sợ đi nắng nữa lại lăn ra ốm thì hết cả đến trường tập trung. Lúc dắt xe vào cạnh ghế đá, tôi thấy hình xe nhè nhẹ hơn, sao con An giảm cân đột ngột thế nhỉ? Quay ra sau thì chẳng thấy nó đâu cả. Tôi hốt hoảng đảo mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng chẳng thấy nó đâu cả. Rõ ràng vừa mới thấy léo nhéo sau lưng mình, thoắt cái đã biến mất. Tôi vội vàng đạp vòng quanh hồ, chú ý nhìn xem có nó đang chơi quanh đấy không. Nhưng tìm đến vòng thứ hai vẫn không thấy nó đâu, tôi bắt đầu sợ, có khi lúc nãy tôi đạp xe đi từ Ba Đình mà không để ý nó lên xe chưa cũng nên, tệ hơn nữa, nó có thể bị bắt cóc nữa. Trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng đủ thứ, nào là nó sẽ bị bỏ đói, đánh đập, bị bán sang Trung Quốc,… Tôi cố gắng tìm hết những chỗ quanh Hồ Gươm, liên tục chạy vòng quanh hồ, nhưng càng tìm tôi càng rối hết cả lên, cuối cùng, tôi bất lực đứng thở hồng hộc, mắt cố nhìn xung quanh, vớt vát chút hi vọng rằng có thể nhìn thấy nó đang chơi với mấy đứa trẻ quanh đấy. Rốt cục, con An vẫn không xuất hiện, tất cả là tại tôi, đáng lẽ tôi phải để ý đến nó chứ, tôi đã hứa là sẽ luôn bảo vệ nó, vậy mà…
Đột nhiên, có ai vỗ vỗ vào vai tôi, gọi:
– Lêu lêu! Hưng ngố ăn kem không?
Tôi giật mình quay lại, cái giọng đó, đúng là nó thật rồi. Nó cười toe, giơ que kem đưa ra cho tôi, bảo:
– Ăn đi cho đỡ nóng này. Khiếp, mày đứng một chỗ thôi mà sao ra lắm mồ hôi thế, nhìn như vừa tắm xong ý.

Giây phút đó, tôi vui tưởng chừng muốn nổ tung, hóa ra nó vẫn yên lành, chẳng bị bắt cóc, chẳng bị rớt lại gì cả. Chẳng hiểu sao tôi lại gắt lên:
– Mày đi đâu nãy giờ thế hả?
Nó ngơ ngác nhìn tôi, thấy tôi mặt đỏ phừng phửng, trợn trừng mắt lên, nó sợ sệt đáp:
– Tao…tao…tao thấy mày đi mệt nên lúc nãy nhảy xuống xe, vào Tràng Tiền mua kem mà.
Tôi quát:
– Thế thì mày phải nói một tiếng chứ! Mày biết nãy giờ tao tìm mày thế nào không? Mày biết tao lo thế nào không?
Nó lại cúi gằm mặt xuống, lí nhí:
– Ơ…tao…tao xin lỗi mà Hưng! Tao không cố ý. Tại…
Tôi không thèm nghe nữa, ra ghế đá ngồi phịch xuống, hậm hức nhìn ra hồ. Con An đứng bên cạnh, im thin thít. Lúc sau, nó rụt rè thò tay vào chọc chọc lưng tôi xong rụt tay ra luôn như sợ trêu phải cọp. Tôi hỏi:
– Gì thế?
Một que kem chocolate chìa ra trước mặt tôi, nó thì đứng tít đằng xa, nhoài người dí cây kem vào như sợ tôi ăn thịt nó vậy. Tôi cố nhịn cười, cầm lấy que kem ăn ngon lành. Nó thấy tôi ăn, chắc không làm gì nó nên nem nép ngồi cạnh mép ghế. Lúc sau, đợi tôi ăn xong, nó cứ nhích, nhích, thi thoảng lại len lén nhích thêm một tý lại gần chỗ tôi. Thấy tôi ngồi im, lơ đễnh nhìn ra mặt hồ, nó chúi người ngó tôi rồi co người lại luôn, nhìn cứ hâm hâm ngố ngố kiểu gì ý. Hai đứa yên lặng rất lâu, con An rụt rè hỏi:
– Bi ơi!
– Gì hả?
– Tao xin lỗi!
– Ừ!
– Sao nhìn mày sợ thế!
– Sợ gì mà sợ?
– Mày hết giận tao chưa?
– Rồi!
– Thật không?

– Thật!
Nó chìa ngón tay ra, kêu tôi ngoắc tay làm tin, nói:
– Thật nhé! Thề nhé!
Tôi không nhịn được nữa, ôm bụng cười rũ rượi. Con An thì ngơ ra đấy, nhìn tôi chằm chặp. Cái mặt nó biến đổi dần dần, ban đầu là ngơ ngác, rồi nghênh nghênh đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng thì nó xụ mặt ra, véo tôi liên tiếp, bắt đi về. Ngồi sau tôi, nó lại bắt đầu hát líu lo, suốt ngày hát không biết chán là gì. Đột nhiên nó im im, tôi cười, trêu:
– Sao tự nhiên ngoan thế? Cắn phải lưỡi rồi hả?
Nó hỏi:
– Lúc nãy mà đi tìm tao ở đâu vậy?
– Thì phi hộc bơ vài vòng quanh hồ, mắt đảo như rang lạc, sợ thót tim vì tưởng mày bị bắt cóc.
– Tao xin lỗi mà!
– Ơ thì tao cũng có nói gì đâu!
– ………..
Lát sau, con An ngập ngừng hỏi:
– Mày lo cho tao thế à?
– Tao không lo ày thì lo cho ai? Lo cho con ất ơ nào ngoài kia hả?
Nó im lặng không nói gì. Tôi cũng im lặng. Chợt con An ôm níu nhẹ vạt áo tôi, lại bắt đầu trò đập mặt vào lưng , nhại đi nhại lại:

– Hưng ngố! Hưng ngố! Ngố ơi là ngố…..
Suốt dọc đường đi, nó cứ đập mặt vào lưng tôi liên tục. Về đến trước cổng nhà nó, tôi kéo nó lại hỏi:
– Búp Bông! Sao suốt ngày mày gọi tao là ngố thế?
Nó chun mũi rồi cười cười:
– Chán mày lắm! Mày chẳng biết gì cả, đồ ngố!
Xong nó chạy tót vào nhà, gọi với lại:
– Mai sang đón tao đi tập trung nhé!
Tôi đáp:
– Ừ, 7h tao sang nhé!
Đi về, ngẫm nghĩ lại tôi mới cảm thấy nụ cười này của nó có gì đó khang khác, không giống cái điệu cười tinh nghịch mọi ngày, tôi cố suy nghĩ mà không tài nào hiểu nổi ý nó. Để rồi giờ đây, khi tôi đã lớn hơn, suy nghĩ từng trải hơn, tôi đã hiểu nụ cười ám ảnh tôi suốt những năm tháng qua. Nhưng giá như hồi đó tôi hiểu. Vẫn lại là giá như…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.