Tập tành mấy bữa nữa thì thằng Dũng với thằng Niễn rủ tôi đi câu đêm, nhưng cũng từ chuyến câu đêm đó mà sinh ra lắm chuyện tai quái vô cùng, lần đầu tiên tôi biết thế nào là đối mặt với cái chết. Chuyện xui xẻo trong hè tôi đã kể rồi nên cũng không muốn nhắc lại nữa. Thú thực tôi là thằng sợ chết vô cùng, ban đầu tôi cứ nghĩ đến giờ phút cận kề cái chết thì nó kinh khủng lắm, đáng sợ lắm. Nhưng hình như dây thần kinh tôi có vấn đề hay sao mà tôi không hề cảm nhận được “nỗi sợ” đó, chỉ thấy sờ sợ như vừa làm vỡ bình hoa cổ của bố chứ tuyệt nhiên tôi không có cảm giác sắp lọt vào tay tử thần. Cơ mà khốn thật, lúc cần sợ thì không sợ, mãi đến khi về Hà Nội rồi, lúc yên vị ở nhà, nghĩ lại chuyện cũ tôi mới rùng mình, sợ đến mức thành ốm luôn, vật vã hai ngày tôi mới đỡ đỡ chút. Vừa khỏi ốm, tôi vội nhìn lên lịch, hôm nay là mùng 4- 7, vậy là mình trễ hẹn với con An rồi. Tôi tức tốc phóng sang nhà nó, chậm một ngày chắc không sao đâu nhỉ? Nhưng cũng khó nói lắm, bọn con gái rõ thất thường, chẳng biết nó có dỗi không nữa.
Vừa đi tới khúc rẽ vào nhà nó, đã thấy con ngẫn đang ngồi nghịch cát với lũ trẻ con. Tôi dừng xe, nó vẫn không hay biết gì, lúi húi cầm cái xẻng con xúc cát. Tôi búng vào chỏm tóc nó, nó quay người lại, cau có bĩu môi:
– Ai đấy?
Trông thấy tôi, nó đứng bật dậy, hai tay kéo má tôi, cười nắc nẻ:
– Đây rồi! Hưng ngố trốn cả hè, giờ mới sang gặp tao. Sao hôm nay mày mới ra đây?
Tôi đáp:
– Ờ thì…ở quên tao chơi nhiều nên ra ngoài này bị ốm mất hai hôm. Khỏi ốm cái là tao sang đây luôn mà.
Nó nhíu mày dò xét, nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi:
– Có thật không đấy? Hay là mày tăm tia được em nào rồi!
Tôi lắc đầu lia lịa:
– Đâu mà! Mày bị dở hơi hả?
Nó ôm má, nghển cổ lên, mắt chớp chớp ra vẻ mơ mộng, nói:
– Ủ ôi! Người con gái đợi chờ nơi quê nhà, chờ chàng vinh quy bái tổ. Lãng mãn thế nhỉ?
Tôi tức mình kéo tay nó, hai tay áp vào má nó day day, lằm lè:
– Á à! Đã thế ày nát mặt. Tao nặn mặt mày thành cái bánh bao thiu, không ai thèm để ý nữa.
Nó kêu oai oái:
– Nàoooooooooo! Bỏ ra, hỏng hết cả mặt xinh mặt đẹp của tao!
Con An giằng tay tôi ra được, chạy thoăn thoắt ra xa, ngoái cổ lại nhơn nhơn. Tôi thì vẫn đau đầu gối không chạy nhanh được, cứ bước chậm ra chỗ nó, cố đi thẳng để nó không nhận ra. Nó dừng lại, nhìn tôi rồi hỏi:
– Chân mày làm sao thế?
– Đâu, có sao đâu! Mắt mày vữa à?
Nó khăng khăng nói:
– Đúng mà! Mày dám xắn quần lên không?
– Để mày soi hàng tao hả?
– Nhìn mày trời nóng thế này mà mặc quần dài là tao nghi rồi. Làm sao chân lại thế? Đưa đây tao xem nào!
Biết không giấu nổi nữa, tôi ngồi xuống cạnh thềm nhà, cho nó xem vết thương ở đầu gối. Con An vừa trông thấy thì che miệng lại hốt hoảng, quay sang lay lay tôi liên tục:
– Làm sao lại đến mức này? Đứa nào đánh mày à? Nói đi…tao…tao…tao đánh nó ày!
Tôi phì cười, vỗ cái vào đầu nó, bảo:
– Hổ báo thế! Tao chỉ bị ngã thôi, nhưng vô ý thế là nó loét ra vậy.
Nó xụ mặt ra, trách:
– Đi đứng mắt toàn ngước ngắm con nào nên ngã chứ gì. Thế có đau không?
– Không, nhưng mà lên da non ngứa lắm.
– Chít mày chưa, ày chừa!
Tôi bật cười, nhìn nó cứ ngây ngô, tồ tẹt như đứa trẻ con vậy. Lớn đùng rồi còn nghịch cát, suốt ngày đi chơi với bọn trẻ con. Lúc nào nó cũng hồn nhiên, trong sáng như tia nắng nhỏ, tôi chỉ ước giá như nó cứ trẻ con mãi, để tôi có thể bảo vệ nó. Tôi sợ…sợ một ngày kia….con An lớn rồi, nó sẽ không cần đến tôi nữa, không cần Hưng ngố suốt ngày trêu chọc, bẹo má nó nữa. Tôi ích kỉ thật, nhưng tôi là thế, tôi chỉ muốn giữ Búp Bông cho riêng mình, nhưng giữ riêng kiểu gì khi mà cả hai có là gì của nhau đâu. Bạn bè ư ?…còn thân hơn thế. Tri kỷ ư ?…nghe sao lạ quá…chẳng lẽ lại là ai đó của nhau…tôi cũng chẳng rõ nữa. Cuộc sống lắm lúc khiến ta như thằng mù, có những thứ hiển hiện ngay trước mặt mà ta không thấy được, cứ mải mê tìm kiếm ở nơi xa vời, để rồi khi nhận ra điều mình cần vốn ở ngay bên cạnh mình thì đã quá muộn, quá muộn ột câu nói, một lời hứa hay đơn giản chỉ là một cái gật đầu thôi.
Tôi và nó thong dong đi trên con đường đất lắt léo quanh co. Không biết làm thế nào mà nó lại dò được chỗ này. Con An ngồi sau tí ta tí tởn, hát líu lo, chốc chốc lại chỉ đường cho tôi. Không ngờ giữa thủ đô lại có cái ngõ lắt léo, quanh co thế này, đi vòng vèo mãi, nó chỉ tôi vào một cái sân gần khu tập thể cũ. Trong sân có mấy cái ghế đá, nhưng hay nhất là trong này không có ánh nắng chiếu vào, tránh được cái nóng gay gắt của hè tháng 7. Hay nhất là trong này lại có cây ổi găng nữa, đúng là chỗ nào có cái ăn thì nó mò được ngay. Hai đứa vào cái ghế dưới gốc cây để ngồi. Tôi hỏi nó:
– Mày tìm ra chỗ này lúc nào thế?
– Hôm qua, tao chờ không thấy mày đâu nên tao đi ra ngoài chơi. Nhưng tao bị đuổi vào đây nên mới tìm ra.
Tôi hốt hoảng:
– Mày làm gì mà bị đuổi?
Nó cười hì hì, ngượng nghịu đáp:
– Tao…tao bị chó đuổi! Hì
Tôi đăm chiêu, vuốt cằm:
– Tao nhớ là chó nó không mấy khi gây sự đâu. Chắc mày dành ăn với nó chứ gì!
Con An thét lên, thụi cho tôi mấy cái:
– Aaaaaa! Con chó, tao giết mày!!!!
Tôi cười hềnh hệch, đưa tay ra đỡ, bỗng khuỷu tay tay động mạnh vào thân cây, cái cây rung nhẹ lên. Đột nhiên con An ôm đầu ré lên:
– A uiii!
Tôi ngơ ngác, nhìn xung quanh thấy quả ổi chín nằm lăn lóc dưới đất thì mới hiểu. Hóa ra quả ổi đã sắp rụng, lại bị tôi rung thêm nên rơi thẳng xuống đầu nó. Tôi xuýt xoa:
– An ơi! Có sao không! Tao…tao…xin lỗi!
Nó rơm rớm nước mắt không đáp, vẫn ôm đầu. Tôi tá hỏa, chạy ra trước mặt nó, lay lay thử, vẫn không thấy nó phản ứng gì. Thôi chết…có khi lại làm sao thì hỏng bét, quả ổi găng to thế nó tương vào đầu chắc đau lắm. Mình vô ý quá. Gọi mãi nó vẫn không thưa, cứ ôm đầu, mắt ngấn lệ mà không khóc. Tôi hốt hoảng lay nó, rối cả lên:
– Mày làm sao đấy An! Trả lời tao xem nào, đừng có đùa. An ơi!
Nó gắt lên:
– Thằng dở hơi! Lải nhải điếc cả tai.
– Mày vẫn tỉnh hả?
– Không tỉnh thì ngủ à! Tại mày đấy, ôi cái đầu thông minh của tao!
Tôi thở phào, đùa nó:
– Tý nữa thì tao tưởng mày thành ngơ ngẩn. Đang định giết luôn bịt đầu mối.
– Tao biết mà, mày xấu lắm. Nếu thật thì mày chôn luôn à!
Tôi cố nhịn cười, tỉnh bơ đáp:
– Ừ!
– Thế mày định giết kiểu gì? Cho một nhát á?
– Tất nhiên rồi.
– Xong rồi mày phủi tay, yên tâm đi về nhà?
– Không! Tao phải chôn mày trước đã.
– Mày làm thật hả?
– Ơ thế mày nghĩ là giả à?
Nó nghe đến thế bỗng tái mặt, bắt đầu mếu mếu, quay ngoắt đi không thèm nói chuyện nữa. Tôi tủm tỉm cười, trèo lên cây ổi hái xuống hai quả chín nhất trong tầm, chân đau nên không dám trèo thêm. Nhưng cây ổi dẻo quá thì phải, tôi dẫm lên tưởng ngon ăn rồi, đang tụt xuống thì rơi đánh bịch, chỉ kịp hét toáng lên:
– Ôi cái đệch!
Nghe tiếng động, con An quay ra, thấy tôi nằm lăn cu chiêng trên mặt đất, nó vội kéo tôi dậy, phủi quần áo hộ tôi, bảo:
– Mày trèo lúc nào mà nhanh thế? Chân cẳng đã què rồi còn cố! Sướng chưa, mày mà không gãy tay gãy chân!
Tôi cười gượng gạo, đưa quả ổi ra, nói:
– Nhưng tao túm kịp hai quả nhé! Tao đền ày này, ăn vào cho nó hết sưng ổi trên đầu đi.
Nó dìu tôi ngồi vào ghế, tôi lau sơ hai quả ổi vào áo, đưa cho nó một quả, còn quả tôi cầm thì thản nhiên đưa lên mồm gặm rau ráu. Nhìn sang thấy con An vẫn chưa ăn, tôi đùa:
– Không ăn nhanh tao ăn mất đấy!
– Nhưng ăn kiểu gì? Mày có mang dao không?
– Dao tao có mang, nhưng giấu đi để dành tý nữa chọc tiết mày rồi, không đem ra đâu.
Nó cau có, đánh cho tôi một phát, kêu:
– Con lợn này! Không đùa đâu, lấy dao ra đi!
Tôi làm bộ ngạc nhiên, hỏi:
– Chưa ăn xong đã muốn chết! Mày nóng ruột đến thế à. Cứ từ tốn đi rồi làm ma no, cuộc sống vĩnh hẳng có thể chờ thêm vài phút.
Nó xụ mặt ra, mắt long lên nhìn tôi. Tôi làm như không, đưa quả ổi lên, ngoác mồm ra cắn miếng rõ to, cố nhai thành tiếng trước mặt nó. Con An bất đắc dĩ đưa quả ổi lên, ngắm nghĩa mãi, ha há miệng ra, bắt chước cắn giống tôi. Nhưng nó không há to miệng được, đành cắn miếng bé tí, nhấm nhách ăn từng chút một. Trông nó cầm quả ổi bằng cả hai tay, chốc lại đưa lên miệng gặm gặm, chẳng khác gì con hamster. Hai cái má phúng phính rung rinh lên, chỉ muốn bẹo cho cái. Giờ tôi mới có cơ hội nhìn nó kĩ. Hình như hôm nay nó ăn mặc có phần hơi sexy, quần short rõ ngắn, khoe cặp đùi trắng nõn, lại còn mặc áo kiểu sơ mi mỏng tang nữa chứ, nhìn lộ hết cả. Nhìn nó trắng như cục bột, khuôn mặt thanh tú mang nét gì đó ngây thơ, trong sáng. Tôi tự hỏi: “Sao nó xinh xắn, dễ thương thế mà không đi chụp ảnh mẫu cho báo nhỉ?” Ngồi cạnh nó mà nóng hết cả người, tôi cố quay đi hướng khác, nhưng lại vẫn cứ liếc trộm sang nó. Bỗng con An quắc mắt, chun mũi hỏi tôi:
– Mày ngó nghiêng cái gì đấy? Thằng biến thái!
Tôi giật mình, đáp:
– Tao xem mày ăn hết chưa để hái thêm….à nhầm… ột nhát!
Nó hứ một tiếng, không thèm đáp trả, vung vẩy chân ngồi ăn nốt quả ổi. Tôi hỏi:
– Đi Hàng Châu có vui không?
Nó nghênh nghênh đầu, nói:
– Cũng được! Có cảnh đẹp này, vải lụa này, có đồ ăn ngon nữa, nhưng tao không thích ở đấy!
Tôi cười hỏi:
– Ngốc! Người ta có câu: “Tiên giới có Thiên đàng. Hạ giới có Tô, Hàng”. Có cơ hội sang đó mà còn chê!
Nó đáp:
– Nhưng tao không thích ở đấy!
– Sao lại không thích?
Con An ngập ngừng, mặt nó bỗng đỏ hồng lên, ngập ngừng đáp:
– Vì…vì…ở đó…ở đó không có mày dẫn tao đi chơi, không có mày ở đấy để tao trêu. Tao toàn phải đi với anh tao, lão ý thấy gái thì sà vào bắt chuyện, bắn tiếng Trung liên thoắng, bỏ mặc tao bơ vơ ở đấy, mấy lần suýt thì lạc!
Xong nó im bặt, không nói nữa. Tôi cũng không nói gì, hồi lâu sau, tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai đứa:
– Này! Sao ở nhà mọi người gọi mày là Búp Bông thế?
Nó thản nhiên:
– Tao bé nhất nhà, với lại hồi trước tao bé xíu, mãi không lớn nên bố mẹ tao gọi luôn là Búp, ông Tủn ông thêm Bông vào nên gọi luôn cho vần.
Tôi mỉm cười, nhắc đi nhắc lại:
– Búp Bông! Búp Bông! Búp Bông! Nghe cứ ngồ ngộ thế nào ý nhỉ. Thế mày biết ở nhà gọi tao là gì không?
Nó lắc lắc đầu, rồi nhoài người ra cạnh tôi, hỏi:
– Là gì thếếếế? Nói đi mày.
– Là Bi!
– Sao gọi là Bi?
Tôi ngượng nghịu gãi đầu, đáp:
– Tại hồi nhỏ tao béo tròn như viên bi, nên bố mẹ, ông bà tao gọi thế!
Nó trố mắt nhìn, bất chợt cười phá lên:
– Mày béo á! Không thể tin được. Thế sao giờ mày như cây sậy thế này?
Tôi quạu lên:
– Này này! Tao người chuẩn nhé, cơ bắp cuồn cuộn này!
Nói đoạn, tôi xắn tay áo, gồng bắp tay lên, nhìn cứng phải biết. Con An chăm chú nhìn, đột nhiên nó lấy tay chặt cho phát vào bắp tôi, kêu:
– Cơ bắp này! Tinh tướng!
Tôi ôm tay kêu ầm lên, nó thì cười khúc khích, đúng là vui vẻ trên nỗi đau khổ của người khác mà. Đợi tôi hết kêu la, nó bảo:
– Hưng ơi! Từ giờ trở đi tao gọi mày là Bi, còn mày gọi tao là Búp Bông nhé!
Tôi cười:
– Ừ
– Thề nhé, ngoắc tay này!
Nói đoạn, nó chìa ngón út bé tý ra, tôi ngoắc ngón út mình vào ngón út nó, lắc lắc, nói:
– Ừ thề nhé Búp Bông!