Chương 24
Ðúng năm giờ chiều, tất cả đều có mặt. Chỉ thiếu mỗi Răng Chuột.
Bắp Rang cảm khái:
– Chính Răng Chuột là đứa đưa ra sáng kiến ăn mừng. Nhưng khi đi ăn mừng thì không có nó.
Câu nói của Bắp Rang khiến cả bọn bỗng dưng buồn năm phút.
Kiếng Cận chép miệng:
– Biết làm sao được! Chẳng lẽ bắt Răng Chuột bỏ dạy?
– Yên tâm đi! – Tóc Ngắn phẩy tay – Bản cô nương đây đã hứa không quên phần của nó mà.
Hột Mít ngó quanh:
– Giờ đi đâu?
Một lần nữa, Hột Mít mắc sai lầm.
Cho nên một lần nữa, mỗi đứa chỉ tay về một hướng.
Bảnh Trai lắc đầu:
– Lộn xộn quá!
Hột Mít hất mặt về phía nhân vật chính của buổi tiệc:
– Thôi, giao cho Bắp Rang toàn quyền định đoạt.
Giải pháp Hột Mít đưa ra mười phần hợp lý, hai mươi phần hợp tình.
Nhưng vẫn không yên. Những cái miệng liền chuyển qua lôi kéo:
– Xôi đi, Bắp Rang!
– Kem đi, Bắp Rang!
– Chè đi, Bắp Rang!
Bắp Rang lắc ghi-đông xe:
– Không kem không xôi không chè gì hết! Ði theo tôi!
– Ði đâu?
Bắp Rang ỡm ờ:
– Ðến một nơi nào đó!
Bảnh Trai nhún vai:
– Một nơi nào đó là một nơi nào? Nhà hàng New World chăng?
Bảnh Trai chọc quê. Nhưng Bắp Rang vẫn thản nhiên:
– Ðúng rồi. Chúng ta sẽ đến một thế giới mới. Một thế giới không ai biết trước.
Hạt Tiêu nhăn nhó:
– Ðến đâu thì nói đại cho rồi, bày đặt văn hoa nghe mệt quá!
– Ừ! – Kiếng Cận sốt ruột hùa theo – Bắp Rang nói rõ ra đi!
– Tôi có biết gì hơn các bạn mà rõ với chẳng rõ! – Bắp Rang cười – Như thế này này! Bây giờ chúng ta sẽ đi qua mười con đường bất kỳ. Tới con đường thứ mười, chúng ta lần lượt đếm các tiệm ăn tiệm uống hai bên đường. Ðến đúng tiệm thứ mười, chúng ta tấp vào, không cần biết tiệm đó bán thứ gì, đồng ý không?
Cả bọn vỗ tay:
– Ðồng ý, đồng ý!
– Hay đấy!
– Một sáng kiến không đến nỗi tệ!
Chỉ có Tóc Ngắn là lo lắng:
– Nhỡ đó là tiệm cơm chay thì sao?
– Thì chúng ta sẽ ăn mừng bằng cơm chay.
Bắp Rang tỉnh bơ đáp. Và nó chấm dứt cuộc thảo luận bằng cách mím môi nhấn mạnh bàn đạp.
Tiệm thứ mười trên con đường thứ mười là tiệm bún bò Huế.
Như vậy, điều Tóc Ngắn lo lắng đã không xảy ra.
Chỉ xảy ra điều nó không hề lo lắng.
Khi cả bọn vừa ngồi vào bàn, loay hoay kéo ghế, một tiếp viên nhà hàng cầm tờ thực đơn và một chồng khăn lạnh tiến lại:
– Các anh chị…
Thằng nhãi chỉ nói được có ba tiếng rồi đứng sững.
Cả bọn ngước lên. Lập tức tám cái miệng há hốc. Và mười sáu con mắt lập tức trợn tròn: Răng Chuột!
Không đứa nào nghĩ thằng Răng Chuột lại xuất hiện ở đây. Lại trong một bộ dạng như thế.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ đến mức hai bên cứ trố mắt ra nhìn nhau, không thốt được tiếng nào.
Mãi một lúc, thằng Răng Chuột mới choàng tỉnh. Nó mím môi đặt chồng khăn lạnh xuống bàn.
Bắp Rang thở ra:
– Thì ra mày làm ở đây!
Ria Mép kéo chiếc ghế bên cạnh:
– Mày ngồi xuống đây đi!
– Không được! – Răng Chuột bối rối ngoảnh đầu vô trong – Tao phải làm việc.
Bảnh Trai níu vai Răng Chuột:
– Thì ngồi chơi chút xíu thôi.
Tóc Ngắn chớp mắt:
– Thế sao bạn bảo là bạn đi dạy kèm?
Răng Chuột ngượng ngập:
– Tôi phải nói thế.
– Chẳng việc gì phải giấu bạn bè, Răng Chuột à! – Bạn dịu dàng nói – Mẹ mình nghe chuyện bạn đi làm kiếm tiền nuôi em, mẹ mình khen bạn lắm đấy. Mẹ mình bảo bạn giỏi hơn tụi mình nhiều.
Răng Chuột có vẻ cảm động. Nó khụt khịt mũi liên tục.
– Ðừng khịt mũi nữa! – Ria Mép vỗ vai Răng Chuột – Tóc Bím nói đúng. Lẽ ra mày không nên giấu tụi tao!
– Thực ra tao không giấu tụi mày! – Răng Chuột cắn môi – Tao chỉ muốn giấu em gái tao.
– Nghe Răng Chuột nói vậy, không đứa nào hỏi nữa. Vì đứa nào cũng hiểu: Nếu biết anh mình đi bưng bê mỗi buổi chiều để kiếm tiền nuôi mình, có thể Cọng Rơm sẽ không chịu đựng nổi.
Bây giờ thì Kiếng Cận mới vỡ lẽ tại sao hôm trước Răng Chuột dặn nó đừng cho Cọng Rơm biết chuyện anh trai mình đi dạy kèm. Răng Chuột tưởng nó đã biết được sự thật đằng sau chuyện này.
– Các bạn ngồi chơi nghe!
Răng Chuột nói nhanh và vội vã đứng lên quay trở vô trong. Dáng điệu hấp tấp của cho biết nó vẫn còn lúng túng lắm.
Kiếng Cận nói lớn:
– Lát nữa thế nào bạn cũng ra ngồi với tụi này đấy!
– Ðược rồi! Tôi sẽ xin phép bà chủ!
Hôm đó, cuối cùng Răng Chuột cũng đã ngồi vào bàn.
Nghĩa là cuối cùng buổi tiệc ăn mừng thằng Bắp Rang đã không thiếu một ai.
Nhưng dẫu sao cũng khó có thể kết luận đó là một buổi tiệc vui.