Chương 25
Cho đến tận sáng hôm sau, cái sự không vui đó vẫn còn bộc lộ rất rõ trên nét mặt thằng Răng Chuột.
Vào lớp, gặp bạn bè nó vẫn nhe răng chuột ra cười. Nhưng cái sự cười của nó rất ư là gượng gạo.
Kiếng Cận nói nhỏ bên tai bạn:
– Nó cười méo xẹo hà.
Bạn chớp mắt:
– Làm sao giờ?
– Mình không biết.
Răng Chuột gượng gạo làm cả bọn gượng gạo theo.
Dĩ nhiên, bạn là người gượng gạo nhất. Vì bạn ngồi ngay cạnh Răng Chuột.
Ngồi cạnh thì không thể không bắt chuyện. Trong khi Răng Chuột tuyệt nhiên không muốn hé môi.
Bạn hỏi:
– Bạn học bài bữa nay chưa?
– Rồi.
– Thuộc hết không?
– Không.
– Sao thế?
– Ừ.
Bạn hỏi ba câu, Răng Chuột trả lời đúng ba tiếng.
Bạn kể lại với tụi bạn, giọng muốn khóc.
– Răng Chuột sao sao ấy! Nó không muốn trò chuyện với mình.
Hạt Tiêu nhún vai:
– Nó không trò chuyện với tất cả mọi người thì đúng hơn.
Ðứa nào cũng thấy Hạt Tiêu nói đúng. Cho nên đứa nào cũng mặt ủ mày ê.
Chiều hôm qua, sau khi ra khỏi quán, Hột Mít đã cẩn thận căn dặn từng người: Ngày mai gặp Răng Chuột phải nói cười bình thường. Phải xem như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng nay, tụi bạn đã làm đúng như thế.
Khổ nỗi, cái gì càng cố làm ra vẻ bình thuờng thì càng trông mất bình thường ghê gớm. Càng xem như không có gì xảy ra thì có cảm giác đang xảy ra cả khối chuyện.
Trò chuyện với Răng Chuột, chẳng đứa nào nhắc gì đến chuyện hôm qua nhưng nhìn vào mắt tụi bạn, Răng Chuột thấy rõ hình ảnh của cuộc gặp gỡ bất ngờ đó đang lởn vởn trong tâm trí của người đối diện.
Vì vậy mà bạn bè càng tỏ ra tế nhị, thằng Răng Chuột càng xa lánh.
Suốt ba ngày liên tiếp, xách cặp giùm bạn xuống đến chân cầu thang xong, Răng Chuột lầm lũi ra bãi gửi, xách xe dông thẳng một mạch, không nấn ná đùa giỡn như mọi lần.
Bạn bè gọi í ới không được, quay sang trách móc.
– Thằng kỳ ghê! – Bảnh Trai nói.
Tóc Ngắn tức tối:
– Tụi mình đâu có bị ghẻ!
Kiếng Cận bên Răng Chuột:
– Nếu là mình, mình cũng xử thế thôi!
Hột Mít nhìn Ria Mép:
– Có cách gì không Ria Mép?
Ria Mép ngửa mặt lên trời:
– Nhờ một người.
Hột Mít liếc Hạt Tiêu:
– Mặt Mụn nữa hở?
– Không! – Ria Mép lắc đầu – Lần này phải nhờ Bắp Rang.
– Bắp Rang? – Hột Mít ngạc nhiên.
– Ðúng thế! Vì Bắp Rang là thần tượng của hai anh em nó. Thần tượng nói gì mà người hâm mộ chẳng nghe!
– Mày lầm to rồi, Ria Mép! – Bắp Rang cười méo xệch – Chính vì vậy mà thằng Răng Chuột càng không muốn nói chuyện với tao!
Sáng kiến của Ria Mép làm cả bọn tươi mặt lên.
Nhưng câu nói của Bắp Rang lại khiến cả bọn xịu mặt xuống.
Lần này, xịu là xịu luôn. Vì đứa nào cũng thấy: Thằng Bắp Rang nói đúng quá!
Trước sau, bạn tịnh không nói một câu nào. Nhưng tối đó, bạn thủ thỉ tâm sự với mẹ bạn:
– Mẹ ơi, bạn Răng Chuột ở lớp con…
Mẹ bạn chăm chú nghe xong câu chuyện. Rồi thở dài:
– Tụi con sai rồi.
– Sai?
Mẹ bạn nhìn vào đôi mắt tròn xoe của bạn, gật đầu:
– Ðúng vậy. Lẽ ra khi gặp bạn Răng Chuột, tụi con không nên lờ đi những gì tụi con đã thấy ở quán ăn hôm trước.
– Tại sao thế hở mẹ?
– Vì bạn Răng Chuột thừa hiểu: Khi người ta cố không nhắc tới điều gì chính là lúc người ta đang nghĩ về điều đó nhiều nhất.
– Thế tụi con phải làm sao?
Mẹ bạn hít vào một hơi:
– Phải đàng hoàng đối diện với sự thật. Phải hỏi thăm công việc của bạn. Phải thường xuyên ghé quán chơi. Khi đó, bạn Răng Chuột sẽ cảm thấy bạn bè nhìn việc làm thêm của mình như nhìn một công việc bình thường.
– Con hiểu rồi! – Bạn reo lên – Còn khi tụi con vẫn tránh né, tức là tụi con vẫn xem đó là chuyện không bình thường, mẹ há?
Mẹ bạn mỉm cười:
– Con nói đúng rồi.
Lên lớp, bạn đem lời khuyên của mẹ bạn kể với cả bọn.
Hột Mít tấm tắc:
– Mẹ Tóc Bím nói đúng quá!
Bắp Rang vung tay:
– Thử coi!
Rồi nó hùng dũng tiến tới chỗ thằng Răng Chuột ngồi:
– Ê, chiều nay mày có đi làm không hở mày?
– Làm gì? – Răng Chuột ngơ ngác hỏi lại, không nghĩ thằng Bắp Rang lại đá động đến đề tài mấy hôm nay ai cũng tránh nhắc tới.
Bắp Rang cười hề hề:
– Thì làm tiếp viên ở quán ăn chứ làm gì.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Răng Chuột, Bắp Rang ngồi phịch xuống bên cạnh, thản nhiên hỏi tiếp:
– Mày làm chỗ đó lâu chưa?
Răng Chuột dè dặt đáp:
– Bốn tháng rồi.
– Lương khá không hở mày?
Bắp Rang lại hỏi, giọng thân mật như thể nó sắp xin vô làm chung với Răng Chuột.
Thái độ của Bắp Rang giúp Răng Chuột dần dần bình tĩnh. Nó liếm môi:
– Khoảng bốn trăm ngàn.
– Một tháng bốn trăm ngàn? – Tiếng kêu của Ria Mép vang lên từ phía sau – Như vậy gần bằng lương mẹ tao bán cửa hàng rồi còn gì!
Răng Chuột lỏn lẻn:
– Nhiều gì đâu?
– Thế là nhiều rồi! – Tiếng Hạt Tiêu trầm trồ.
– Phải đó! – Kiếng Cận tiếp lời – Tụi này làm gì kiếm được chừng đó tiền mỗi tháng.
Bạn cười khì khì:
– Tụi này nhất nhất chuyện gì cũng ngửa tay xin tiền ba mẹ.
Có tiếng Tóc Ngắn hít hà:
– Tự tay mình làm ra tiền, thích thật!
Răng Chuột sung sướng:
– Dĩ nhiên rồi.
Từng đứa một, cả bọn lần lượt tiến đến sau lưng Răng Chuột.
Từng đứa một, cả bọn lần lượt lên tiếng góp chuyện.
Bị Bắp Rang đưa đẩy, Răng Chuột mải chuyện, chẳng để ý gì. Nó thấy bạn bè hỏi thăm chuyện làm ăn của nó sao mà tự nhiên quá. Cho nên, cũng tự nhiên, nó thấy khoảng cách giữa nó và các bạn bỗng chốc bị xóa nhòa.
Răng Chuột không còn mắc cỡ. Răng Chuột đã bỏ mặc cảm lại sau lưng. Và Răng Chuột nhe răng chuột, hào hứng đáp lời bạn bè.
Cuộc trò chuyện cứ thế diễn ra sôi nổi. Chỉ đến khi ngoái cổ lại, thấy tám gương mặt xúm xít sau lưng mình tự hồi nào, Răng Chuột mới ngỡ ngàng kêu lên:
– Tụi mày làm gì thế hử?