– Sao em ngốc thế?
Vân Quân gõ bút vào đầu Quân Kì, bài toán làm đi làm lại 5 lần vẫn sai, bực mình chết Vân Quân.
– Cô hung dữ quá em không lấy cô đâu.
– Em…
– Vợ đánh chồng, chẳng ra thể thống gì cả.
Quân Kì ngáp một cái rồi nằm lên đùi Vân Quân, lấy tay mình đan vào tay Vân Quân.
– Giờ là em đang giở chứng gì đây?
– Em bị một bệnh đến giờ vẫn không chữa được, có thể chết bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt của Vân Quân bỗng nhiên trắng bệch lo lắng.
– Em bị bệnh gì?
– Em bị bệnh yêu cô, em sẽ chết khi thấy được bộ dạng động tình của cô
– Vậy…sofa càng nhiều thì tỉ lệ chết càng thấp, dù gì em đang có ích cho xã hội nên cô muốn em sống lâu thêm tí, tối nay đừng vào phòng.
Vân Quân đẩy cái con người đang rất không đứng đắn ra, đi thẳng vào phòng ngủ.
– Em mà thả thính kiểu đó có hàng khối người chết đấy, sao cô không trân trọng những gì mình đang có vậy?
– Vậy đi mà thả thính chúng nó đi, thêm 3 ngày, sofa đủ 10 ngày hãy vào ngủ.
– …*ánh mắt mất niềm tin vào cuộc sống*
– Đồ thê nô công nhà em.
– Đồ…lưu manh thụ nhà cô.
Quân Kì ngã người ra sofa, nghĩ về hiện tại. Ơn của Thiên Trúc chẳng biết khi nào mới trả được, nếu hôm đó cậu ấy không tới kịp thì cũng không có được ngày hôm nay.
*Reng*
– Thê nô công, Lý Quân Kì nghe!!!
[ Đi uống không? Hôm nay buồn quá ]
– Gì vậy ba? Mới 14 tuổi, uống gì?
[ Bia trái cây, uống có vị thôi chứ không say ]
– Cũng được, ở đâu?
[ Trước cửa nhà mày nè ]
Quân Kì mở cửa ban công, thầy Thiên Trúc đang ngồi ở ghế đá, ngay nhà mình nhìn xuống có thể thấy được.
– Chuyện gì mà nhìn mày thảm vậy?
– Tao lúc nãy vừa nhắn tin cũng cô Lâm Lâm.
– Rồi sao nữa?
– Cô ấy bảo, người yêu cô ấy không thích nên kêu tao đừng nhắn nữa.
– Đâu đưa tao xem.
– Đây.
Thiên Trúc móc điện thoại ra đưa cho Quân Kì xem, Quân Kì cười.
– Cái thứ lậm gái, cô chọc mày ghen đấy, tao cua gái nhiều nhìn là biết rồi.
– Chọc ghen? Mày nói làm như cô để ý tao.
– Thì đúng mà, tao có nói mày thích cô cho cô nghe.
– Mày…
– Tao đi nước ngoài, cũng nên làm gì đó có phước chút.
– Choá, làm tao như vừa rớt xuống vực thẳm không?
– Giờ tao chỉ cho, mua bia thiệt uống cho sỉn, xong tao gọi cô qua, trêи đường cô đưa mày về, tự biết nói gì ha.
– Để giáo viên biết mày uống bia?
– Có gì đâu, cứ thử đi.
Thế là Quân Kì chuốc say Thiên Trúc, cả người Thiên Trúc uống vào, da trắng, mà đỏ rực, nhìn cực kì cực kì cưng.
– Chú chủ quán giúp con, gọi nói với người này những gì con ghi trong giấy. Con trả thêm.
– Được được.
Chủ quán lấy điện thoại Thiên Trúc ra gọi.
– Cô là bạn gái của chủ số điện thoại phải không? Tôi thấy số điện thoại này cậu ấy lưu hình trái tim và để trong mục quan trọng, giờ cô đến đón cậu ấy được không, cứ ngồi lải nhải gì mà Lâm Lâm, có nói thế nào cũng không chịu về.
[ Chú đưa địa chỉ cho cháu ]
– Quán I số Love đường U.
Tắt điện thoại Lâm Lâm vội khoác áo khoác đến địa chỉ người chủ quán vừa đưa. Thấy Thiên Trúc chỉ ngồi một mình, một ly, một chén cùng cả đống lon bia.
– Cô về đi, cô tới làm gì, người yêu cô có thích đâu.
– Đứa ngốc này, nói thế cũng tin, rồi còn…
– Em ngốc, em ngốc mới thích cô, không, đúng hơn là thích người đã có chủ.
– Đi về, cứ lảm nhảm lảm nhảm.
– Bạn trai cô không thích mà, đừng có phiền em uống.
– Tôi chưa có bạn trai được chưa? Chỉ muốn chọc em một tí thôi.
– Ưʍ…
Thiên Trúc siết lấy eo Lâm Lâm, đưa môi mình chạm môi Lâm Lâm.
– Này thì chọc em, phạt cô.
Chưa kịp xử Thiên Trúc, đã thấy tên tiểu tử này loạng choạng đi ra ngoài đường, không nhanh không chậm xe cũng hung lại. Đành bỏ chuyện mất mặt này qua môt bên, lôi tên này lên xe cái đã. Đạo diễn vở kịch đứng từ chỗ nấu đồ ăn, ngó ra, thấy mọi chuyện diễn theo kế hoạch liền tủm tỉm cười, trả tiền cho chủ quán rồi đi về.
– Nhà em ở đâu?
– Nhà em ở…nhà cô ấy.
– Em…
Hết cách Lâm Lâm chỉ còn cách đưa Thiên Trúc về nhà mình trước vậy, thả thân thể 14 tuổi xuống ghế sofa.
– Tiểu tử nhà em, 14 tuổi đầu, mượn rượu tỏ tình, em tỉnh dậy coi cô xử em thế nào.
Dù giận, ngại hay gì đi nữa, Lâm Lâm vẫn phải lo cho Thiên Trúc vì một phần cũng do cô cố tình chọc Thiên Trúc mới có chuyện này. Lấy khăn thắm nước lau người cho Thiên Trúc, chỉnh nhiệt độ máy điều hoà phòng khách vừa phải rồi vào phòng làm tiếp công việc.
– Bị sofa 10 ngày vẫn có tâm trạng ra ngoài?
– Em đi cứu vị tiểu huynh đệ thôi.
– Vậy hả? Nghĩa hiệp quá, bài tập toán không xong, mai cô coi cô Lâm Lâm xử em thế nào.
– Cô Lâm Lâm chắc đang nhọc lắm, không có thời gian kiểm tập em đâu.
– Em…vừa đi làm gì người ta nữa, cái người trăng hoa như em sao tôi có thể chấp nhận?
– Em có làm gì cô cũng chấp nhận rồi, lưu manh thụ lúc giận dữ thật khả ái a~
Quân Kì bị Vân Quân dí vòng vòng trong nhà, một lớn một nhỏ đùa giỡn, nhà hàng xom thức giấc.