– Không được phép khóc, nhìn bộ dạng đáng thương nhu nhược này của cô, chắc hẳn mỗi lần đều bắt được trái tim đàn ông hả? Hoa lê đái vũ, mơ tưởng hão huyền quyến rũ đàn ông?- Anh đứng dậy đi về phía cô, ghì cằm cô bằng tay, phun ra lời nói châm chọc cô. Mỗi lời nói của anh, thực sự như đinh đóng chắc vào lòng cô. . . Suốt đời này cũng sẽ chẳng quên !!!
– Anh. . .nói oan em- Trong tròng mắt của cô tràn ngập một tầng hơi nước, trong lòng tràn đầy bi thương.
Anh lại nhếch miệng cười, vang lên giọng nói mỉa mai, khiến cô khắc cốt ghi tâm: ” Oan uổng cô, thực sự oan uổng cho cô? Tối qua cô làm gì mà lại nhanh chóng quên đến như vậy sao!?
Trong lòng cô nhanh chóng có dự cảm chẳng lành. . . . . . Hồi tưởng lại trên đường mình đến nơi này. . . Từ khi sáng nay thức dậy đã là ở trong khách sạn, nhưng thực không có cảm giác đau đớn, khi trên đường lại nhận được những hành động chỉ chỏ, những lời mỉa mai của người khác, vậy mà lúc đó cô không biết gì, chỉ coi đó là do lòng hiếu kì của họ. Cùng với biểu tượng lúc này của anh, cô thực không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà toàn dân thiên hạ đều chỉ trích cô !?
Nụ cười trên khóe môi anh từ từ lan ra. Ánh mắt vẫn lạnh lẽo như vậy, nhưng thực sự. . . nhìn cô như người xa lạ!
– Chúng ta sẽ hủy hôn – Giọng nói âm trầm, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Nói rồi xoay người về phía bàn làm việc, lấy một tờ báo, tung về phía của cô.
Nổi bật ngay trên nền tờ báo là hình ảnh cô là Diệp Lộ Viễn, dáng vẻ cực kì mờ ám. . .
Nhìn mình trong bức ảnh mà cô vẫn không thể xác định, photoshop, đúng vậy, là photoshop!!!
– Anh không phải nói là lúc nào cũng hứa sẽ tin tưởng em sao, cho dù gian truân đến đâu cơ mà!- Cô đau buồn, không kìm được mà hét lên.
– Chấm dứt rồi.- Nói rồi anh nhếch một nụ cười lạnh.
– Nếu. . .em nói rằng em mang thai con của anh thì sao?- Trong ánh mắt cô lộ rõ vẻ uất ức.
– Cô nói sao?- Tròng mắt anh nhanh chóng có sự kích động không hề nhẹ, ánh mắt như đại dương nổi sóng !
– Em nói, em mang thai của anh. . .
Anh bước nhanh về phía cô, ánh mắt nhanh chóng lấy lại sự lạnh lẽo, nhìn cô, rồi đột nhiên cười lớn: ” Của tôi hay cái thằng mà cô ngủ hôm trước, con của ai, còn chưa xác định được!”
Xoay người đi về phía cửa sổ, anh lạnh nhạt nói: “Mời Lăng tiểu thư ra khỏi tập đoàn Vương thị tôi.”
Sau khi nói ra những lời này, lòng anh thực đau như cắt!
Anh đau một, cô đau mười! Tự gượng cười, cô phải ra đi thôi, giữ lại chút danh dự cuối cùng. . .
Rảo bước, cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng mặc cho nước mắt tuôn rơi như mưa trên mặt.
Tình yêu đầu tiên của cô, cô đã nghĩ đây thực là một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng sao, cô lại yêu đương thật lòng. . . Tình yêu đầu của cô, kết thúc như thế này ư?
Sau mối tình này, em chỉ lãi mỗi một đứa con!!!
_________________________________________________________________________________
Ra khỏi phòng tổng giám đốc, cô chạy vào phòng vệ sinh, tự rửa hết nước mắt trên mặt, như rửa đi những nỗi đau mà cô phải chịu đựng. . .
Từ giờ, cô lại là cô của trước kia, không vướng bận vào tình yêu nữa!!!
“Rengg. . .Renggg”
– Dạ, con nghe thưa cha.
– Về nước mau lập tức Lệ nhi, con thực làm cho ta thất vọng.
– Co..Con xin lỗi cha.
– Thôi được rồi, có gì về đây hãy nói chuyện, hôn ước này đã bị hủy bỏ, ta sẽ tìm một cuộc hôn nhân thương mại khác có lợi cho Lăng thị, hãy cho ta biết ý kiến của con?
– Vâng thưa cha.- Cô cắn môi trả lời. Sau sự việc lần này, giá cổ phiếu của tập đoàn cô sẽ rớt giá. Nhưng cô sẽ cố gắng lấy lại giá cổ phiếu cân bằng như lúc ban đầu.. . . .
Bấm một số điện thoại, cô nhẹ nhàng đặt lên tai:
– Hướng Lãnh Nhi, mình muốn gặp cậu.
– Được thôi, quán cafe mọi lần nhé.
– Ừ. . .
Cô nói rồi nhanh chóng đi tới quán cafe. . .Trong lòng bị một tảng đá nặng buộc lấy, chắc đến nỗi cô không thể tháo nó ra được!!!
__________________________________________________________________________________
……………………Quán cafe……………………..
– Sao vậy, có chuyện gì à?- Nghe thấy giọng nói đứt quãng của cô mà Lãnh nhi không khỏi lo lắng, có chuyện xảy ra rồi!?
– Không có chuyện gì đâu.- Cô gượng cười, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể để cho Lãnh Nhi không lo.
– Thực sự có chuyện gì?- Cô càng nói thì Lãnh Nhi càng lo hơn.
Bất lực thở dài, cô kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cô bạn của mình. . . Lãnh Nhi vừa nghe, miệng mồm chữ A, mắt chữ O, ngạc nhiên hết mức. Cô thì vừa nói mà nước mắt cứ như sắp trào ra, nhưng lại chỉ nghe thấy trong tiếng nấc. . .
– Tên hỗn đản đó, để mình xử hắn cho!!- Vừa nghe xong Lãnh Nhi đã bừng bừng tức giận, bạn thân cô không bao giờ làm những chuyện như vậy. Đã thế, sinh ra Lãnh Nhi đã máu nóng, không khỏi tức giận thay bạn thân.
– Bình tĩnh, mình muốn rời khỏi nơi này.- giọng nói của cô nghiêm túc, không chút gợn sóng. . .
– Rời khỏi đây? Đi giải sầu mà đi thời gian dài à?
– Rời khỏi đây thời gian dài. Mỗi nơi trong thành phố này là biết bao những kỉ niệm, mỗi lần đi qua là kỉ niệm ùa về, không khỏi cảm thấy đau buồn.- Trong lời nói của cô tràn đầy mệt mỏi.
– Cũng được, đi đi, quên hết chuyện buồn. . . Mà cậu quyết định sẽ đi đâu?- Lãnh Nhi không khỏi thở dài một hơi. . .
– Mình sẽ trở về Anh quốc trong ngày hôm nay, bây giờ sẽ đi chuẩn bị hành lí.
– Vậy mình sẽ chờ cậu ở sân bay.
– Ừ. . .
_____________________________________________________________________________
Sau khi thu dọn đồ đạc, cô lại nở một nụ cười bất đắc dĩ, rời khỏi nơi đã một năm chung sống với người mình yêu thương, nơi có bao nhiêu kỉ niệm, quả thực khó!!!
Cô cũng muốn ở lại lắm chứ, nhưng ở lại nơi này, nỗi đau khắc cốt ghi tâm kia luôn đi cùng cô, hơn nữa trong mỗi đêm khuya sẽ đều mơ về một ác mộng. Đứa bé mặc áo trắng không ngừng trách mắng cô, mỗi lần tỉnh dậy đều thấy bịn rịn mồ hôi, run cầm cập cuộn trăn trên giường. . .
Cô cũng không dám nhớ tới người đàn ông kia, từng ánh mắt, từng cử chỉ lạnh lẽo, từng lời nói sỉ nhục, như những thanh kiếm xuyên thủng cô, đau thực sự rất đau. . .
Cô đi ra xe, lặng lẽ đi ra phía sân bay. . .
Nhìn thấy Lãnh Nhi, cô không khỏi nở một nụ cười. Cô- ra đi sẽ để lại nụ cười, thay bằng những giọt nước mắt đau thương. Nhìn nụ cười gượng gạo trên gương mặt bạn tốt, Lãnh Nhi không khỏi than phiền trong lòng, thấy cảm thương cô, từ trước đến nay, coi cô như chị em ruột thịt trong nhà. . .
– Hoàng Lệ, thời gian không còn nhiều, lên đường xuôi gió.- Nhìn cô, Lãnh Nhi cũng đủ biết đó là nụ cười chỉ để cho những người ở lại an tâm. Còn chia ly, khi nào mà chẳng có đau khổ? Cô không muốn lải nhải thêm nữa, nếu không lại không kìm được mà rơi nước mắt, như vậy Lệ nhi đâu có yên tâm?
– Tạm biệt- Hoàng Lệ ôm Lãnh Nhi rồi kéo va-li đến cửa soát vé.
Bao nhiêu lời chúc của Lãnh Nhi chuẩn bị đều bay đi hết, chỉ kết thúc bằng một chữ: Bảo trọng.
Đi lên trên máy bay rồi, nhìn toàn cảnh thành phố Bắc Kinh phồn vinh hoa lệ này, không kìm được rơi nước mắt.
Tạm biệt, chắc chẳng có khi nào tôi quay trở lại đây nữa đâu !!