Ngày mai chính là ngày cuối cùng của đại hội võ lâm.
Khúc Cửu Nhất vô cùng coi trọng ngày mai, cố ý chạy tới phòng ngủ mà Khúc Thu Thủy dùng để giam giữ Tạ Tụ tỏ vẻ bản thân rất hồi hộp.
Tạ Tụ:…
“Ngày mai là ngày cuối cùng của đại hội võ lâm.
Trước kia, không phải em nói càng tới thời điểm mấu chốt về sau càng phải cẩn thận sao?” Tạ Tụ bây giờ giả vờ đồng ý phối hợp với Tôn An trị nội thương cho Khúc Thu Thủy, tuy không bị quản thúc nhưng vẫn phải ở trong tòa nhà không được ra ngoài.
Đương nhiên, nội lực y cũng bị phong bế.
Ít nhất, bên ngoài là phong bế.
Nhưng Khúc Cửu Nhất biết, nhóc Tạ Tụ này nắm rõ huyệt đạo gân mạch cơ thể người như lòng bàn tay.
Cho dù bị phong bế trong một khoảng thời gian ngắn, qua không lâu sau hắn hoàn toàn có thể thoát được gông xiềng, ngược lại cũng chẳng cần y tự đi giải vây giúp Tạ Tụ.
“Về lý là vậy nhưng đạo lý có lớn tới đâu cũng chẳng thể ngăn ta tới đây ngủ với huynh được” Khúc Cửu Nhất công khai nằm trên giường Tạ Tụ, nghiêng người, cười tủm tỉm nhìn Tạ Tụ, “Hơn nữa, hôm nay ta xem chuyện xưa đủ rồi, vẫn nên để thời gian còn lại cho lão Tam và Tuyết Tiêu Tiêu bọn họ đi, người làm ác bà bà như ta không cần phải làm lúc này.
Ta rời đi rồi họ mới thả lỏng hơn chút”
Tạ Tụ rất cạn lời nhìn Khúc Cửu Nhất, “Cửu Nhất, mỗi khi em cười như vậy, hôm sau chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra cả”
Hệt như một con mèo mới đi ăn trộm cá vậy, bây giờ đang liếm móng vuột của mình, trông không hề có ý gì tốt cả.
Khúc Cửu Nhất bị Tạ Tụ nói cứng họng, “Sao bây giờ huynh cũng học được cách giành trả lời rồi? Ta cũng chẳng còn gì để nói rồi”
“Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, là em bình thường nói trước mặt ta quá nhiều” Tạ Tụ nghiêm túc trả lời.
Ngoài một số câu khó hiểu ra, một ít lời kỳ quái của Khúc Cửu Nhất chỉ cần nghe đủ nhiều rồi kết hợp với ngữ cảnh lúc y nói thì ít nhiều cũng sẽ đoán ra được nội dung.
Trí nhớ của Tạ Tụ còn rất tốt.
Chờ tới khi hắn bắt đầu hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của Khúc Cửu Nhất, rồi lại tự hỏi Khúc Cửu Nhất những lời trước kia từng nói với hắn thì có thể nghe ra được rất nhiều thứ.
Cửu Nhất nói gì mà kịch bản, hẳn là quy luật, cũng có hơi giống với một số thoại bản và chuyện xưa.
Ví dụ trong những thoại bản đó có những câu chuyện xưa như là thư sinh nửa đêm ở trong cổ miếu rồi gặp được yêu tinh gì đó, sau khi bảng vàng đề tên rồi sẽ cưới một nữ tử quan lớn vân vân.
Kịch bản võ hiệp trong miệng Khúc Cửu Nhất gần như là vậy.
Nếu có một chuyện tương tự thì rất nhiều chuyện cũng có thể giải quyết được dễ dàng.
“Chỉ cần huynh hắc hóa xong không nhằm vào ta thì tất cả đều dễ nói” Nội tâm Khúc Cửu Nhất phức tạp, chỉ có thể gượng cười nhìn Tạ Tụ.
Tạ Tụ sao để bao nhiêu đồ tốt thế không học lại học được bao nhiêu thứ xấu.
Quả nhiên là học cái xấu càng khiến người khác học nhanh hơn à.
“Hắc hóa?” Tạ Tụ cũng chẳng phải lần đầu tiên nghe được cái từ này, chẳng qua giải thích theo mặt chữ thì hắn cũng đại khái hiểu được ý của nó, “Ta nghĩ, cho dù ta hắc hóa cũng chẳng chạy thoát được kịch bản mà em nói”
“Nếu thực sự làm theo kịch bản thì bây giờ hẳn huynh bị ta ngủ một lần rồi đấy” Khúc Cửu Nhất nhìn cái giường trống trơn của mình, tức thì thấy bi ai.
“Ta sẽ tranh thủ phá hỏng kịch bản của em” Tạ Tụ nhịn không được đi tới gần, nhìn Khúc Cửu Nhất cười cười.
Nhìn mỹ nhân dưới ngọn đèn quả thực càng nhìn càng thấy đẹp.
Khúc Cửu Nhất thấy Tạ Tụ tới gần, không khỏi thấy mãn nguyện trong lòng.
Chẳng lẽ Tạ thuần thuần nghĩ thông suốt rồi, muốn cùng tới Vu Sơn với y sao? Điều này cũng chẳng phải không thể, dù sao Tạ Tụ cũng đã thấy được cuộc sống hoang dâm vô độ thối nát của Khúc Thu Thủy rồi, trong lòng chắc chắn cũng sẽ có chút suy nghĩ.
Mắt thấy Tạ Tụ càng ngày càng tới gần mình, sau đó áp người dần xuống người Khúc Cửu Nhất đang nằm thẳng.
Xương quai xanh của Tạ Tụ đẹp quá.
Khúc Cửu Nhất thầm nghĩ.
Mỹ nhân quả nhiên tới móng chân cũng đẹp.
Ánh mắt của Tạ Tụ đột nhiên va phái ánh mắt của Khúc Cửu Nhất.
Hệt như một con suối trong vắt nhìn được tới đáy, nhìn qua vừa mượt mà vừa quyến rũ.
Là muốn hôn mình, muốn hôn mình!
Có thể!
Tạ thuần thuần bị Khúc Thu Thủy dạy hư rồi.
Hư hay, hư tài lắm, hư thích quá.
Khúc Cửu Nhất âm thầm chờ mong.
“Tuy rằng võ công của Cửu Nhất em cao cường nhưng đêm khuya sương xuống, em vẫn cần phải đắp chân” Một sợi tóc của Tạ Tụ quệt qua mặt Khúc Cửu Nhất, có hơi ngứa.
Sau đó, trên người Khúc Cửu Nhất được đắp một cái chăn rất chi là dày.
“Tạ Tụ!” Khúc Cửu Nhất vươn móng vuốt, bắt được tóc của Tạ Tụ, “Không hôn lúc này còn lúc nào nữa?”
Tạ Tụ cảm nhận được tóc mình hơi bị kéo xuống, cũng thấy hơi buồn cười.
Vì thế, thuận đà Khúc Cửu Nhất kéo hắn xuống, hắn cúi đầu, hôn lên môi Khúc Cửu Nhất, “Ngày mai em còn một trận ác liệt phải đánh, đứng náo, nghỉ ngơi sớm một chút”
Mỹ nhân ăn nói dịu dàng vậy ai mà chịu được?
Hơn nữa, chẳng biết Tạ Tụ ăn gì, miệng rất ngọt.
Khúc Cửu Nhất đắp chăn, cùng với mùi vị ngọt ngoài còn lưu lại trên môi, dần dần tiến vào mộng đẹp, đi sâu vào giấc ngủ.
Tạ Tụ cầm lấy một quyển y thư, ở bên cạnh lẳng lặng nhìn y.
Hai thân ảnh dần trở nên mơ hồ.
Bên này Khúc Cửu Nhất đã vào giấc nhưng càng nhiều ngươi chẳng thể nhắm được mắt.
Ít nhất Trần Thủy của Hồng Liên đạo không ngủ được.
“Thôi, nói hắn nghỉ ngơi đi, đừng để chuyện thắng bại nhất thời này ở trong lòng.
Lê Hoa sát chỉ cần hắn vững vàng thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ chẳng có vấn đề gì cả”
Tuy nói là vậy nhưng Trần Thủy biết, tâm phúc này của mình phế mất nửa rồi.
Vừa mới tiến giai thành tông sư đã gặp phải chuyện như này rồi ngã quỵ, sau này sao có thể bước tiếp được?
“Thiếu chủ…!Toái Ngọc Cung thế tới rào rạt.
Còn cả Tạ Anh kia nữa, rõ ràng cũng giúp Toái Ngọc Cung” Thuộc hạ nhịn không nổi nói.
“Tạ Anh là muội muội của Tạ Tụ, trước khi nàng ta chính thức đối đầu với Khúc Cửu Nhất, chắc chắn sẽ nghiêng về Tạ Tụ.
Việc này, ta sớm đã đoán được” Trần Thủy lắc đầu nhưng chẳng để ý tới chuyện này lắm, “Đúng rồi, Trịnh Trí Gia kia có thực sự mời được người không?”
Trịnh Trí gia xuất thân hoàng cung, am hiểu nhất là mượn tay đánh người.
Bây giờ thấy Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo đấu tới ngươi sống ta chết, không biết vui sướng thế nào đâu, vội vàng xem diễn còn chẳng kịp ấy.
Nhưng khuyết điểm lớn nhất của Kim Phong tiêu cục là không có tông sư.
Nói cách khác, bọn họ làm ban tổ chức đại hội võ lâm vốn chẳng có thế lực cường đại trấn áp.
Bởi vậy, Trịnh Trí Gia vẫn luôn phái người tìm kiếm những tông sư đã quy ẩn núi rừng, hy vọng họ có thể rời núi, lấp lại lỗ hổng vũ lực cho Kim Phong tiêu cục.
Cũng chẳng biết Trịnh Trí Gia có thực sự có may mắn ấy hay không hay là triều đình thực sự cho hắn mượn sức người rất lớn mà Trịnh Trí Gia thực sự tìm được một cao nhân!
Trăm năm này, giang hồ có duy nhất một vị đại tông sư lại được người của Trịnh Trí Gia ở Thiên Sơn tìm được.
“Thiếu chủ, vị đại tông sư ấy thực sự lợi hại như vậy?”
“Đâu chỉ lợi hại, gần như đã chẳng thể coi là người rồi mà phải gọi là thần tiên cõi này” Trần Thủy khẽ cười, “Nhiều năm trước, ta cũng may mắn gặp được vị đại tông sư ấy mấy lần, nếu không có ông ấy chỉ điểm cho ta, sao ta có thể bước vào cảnh giới tông sư sớm như vậy? Lão nhân gia thích nhất là những hậu bối trẻ tuổi đầy hứa hẹn”
Trần Thủy chẳng nói tiếp, nói thêm nữa thì lại là việc riêng tư của hắn.
Hắn cũng từng phái người đi tìm vị đại tông sư này chỉ là…!Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
“Thiếu chủ, chúng ta giành lấy cơ hội tìm được người trước triều đình không phải càng tốt sao? Suy cho cùng, vị đại tông sư này cũng là người trong giang hồ”
“Tới cảnh giới này của lão nhân gia ấy thì chẳng cần biết là giang hồ hay triều đình nữa”
“Thiếu chủ, ta nghe nói, vị đại tông sư này còn có một tôn nữ…”
Thuộc hạ còn chưa nói xong, cơ thể đã bị một cỗ nội lực chấn bay ra ngoài, ngã ra đất, chớp mắt đã chẳng còn động đậy được nữa.
Những thuộc hạ khác sợ run bần bật.
Trần Thủy liếc xéo bọn thuộc hạ, giọng bình tĩnh, “Ta không muốn thấy hắn nữa, cũng chẳng muốn nghe các ngươi nói chuyện về đại tông sư này nữa.
Ta đã sớm biết sự tồn tại của người này nhưng không muốn nhắc tới, càng chẳng muốn người khác nhắc tới, hiểu chưa? Các ngươi nếu không có việc gì thì quay về nghỉ ngơi đi, đừng ở trước mặt ta nói mấy câu không đứng đắn gì”
Bọn thuộc hạ vừa nghe giọng này của Trần Thủy sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, “Thiếu chủ bớt giận, thuộc hạ sẽ rời đi ngay”
Trần Thủy bình thường không nổi giận nhưng nếu hắn nổi giận, người bình thường không chịu nổi.
Các thuộc hạ rời đi với tốc độ nhanh nhất, không hề dám chậm trễ, thuận tiện cũng kéo luôn cả thi thể đồng bạn đáng thương không biết nói câu nào đụng chạm tới thiếu chủ.
Rất mau, trong phòng cũng chỉ còn dư lại mình Trần Thủy.
Qua hồi lâu, Trần Thủy mới chậm rãi lấy một khối ngọc bội từ trong lòng ra, ánh mắt cũng chất chứa nhung nhớ.
“Tiểu Nhu, muội yên tâm, ta chắc chắn sẽ cứu được muội” Ánh mắt Trần Thủy dần kiên định, “Chuyện gia gia muội không làm được, ta chắc chắn có thể làm được”
…………………………………………….
Hàn Thừa Nặc lặng lẽ đi theo sau đám người Trịnh Trí Gia.
Tuy vậy, hắn cũng chẳng dám tới quá gần, tránh để bị họ phát hiện.
A Anh tỷ nói, Trịnh Trị Gia để quyền lực vào tay nàng cũng chỉ là để nàng trở thành bia ngắm bên ngoài, nhất định ngấm ngầm có động tác khác.
Nhưng Trịnh Trí Gia này rất cáo già, giảo hoạt, vẫn không có động tĩnh gì lớn.
Thật vất vả hôm nay Trịnh Trí Gia mới có dị động, Hàn Thừa Nặc liền để lại mật ngữ cho Tạ Anh xong đi theo sau Trịnh Trí Gia, theo đuôi hết một đường.
May thay hắn từng học cách theo dõi như nào nếu không chắc chắn không đi theo được.
Trịnh Trí Gia mang theo mấy tâm phúc chạy suốt cả một đêm tới chỗ rừng già núi sâu này, muốn nói không có việc gì thì thằng ngu mới tin!
Ơ, sao phía trước lại đột nhiên dừng lại rồi?
Hàn Thừa Nặc cảnh giác hơn, thả chậm hô hấp của mình, đi từng bước một qua.
Chỉ thấy Trịnh Trí Gia dẫn theo người, đứng từ xa bái lạy với ai đó, chỉ là nghe không rõ lắm hắn đang nói cái gì.
Hàn Thừa Nặc đang muốn tiến sát hơn lại thấy bạch y nhân đang được đám Trịnh Trí Gia quỳ lạy kia đột nhiên nhìn về phía hắn.
Ta bị phát hiện rồi!
Hàn Thừa Nặc chợt sinh ra một cảm giác khủng hoảng lan toàn thân, cảm giác khủng bố này còn lớn hơn nhiều so với Khúc cung chủ, người này tuyệt đối không thể coi khinh được!
Trịnh Trí Gia vậy mà tìm được trợ thủ như vậy? Không được, hắn phải nhanh chóng quay về nói với A Anh tỷ mới được.
Hàn Thừa Nặc đang muốn rời đi, chạy chưa được hai bước thì đã thấy bạch y nhân kia như ma quỷ vậy, trực tiếp dời tới trước mặt mình.
Sao sẽ nhanh như vậy?
Vừa rồi không phải cách xa lắm sao?
Hàn Thừa Nặc không hề ham chiến, đánh vờ một chiêu rồi vận chuyển khinh công tới cực hạn, chạy ra ngoài.
Bạch y nhân khẽ cười, ” Tiểu bối trẻ tuổi thực ra có công phu rất tốt”
Chỉ thấy ông vừa cười vừa chậm rãi đuổi theo.
Rõ ràng bước đi rất chậm, dáng vẻ cũng rất nhàn nhã nhưng hệt như biết thuật Súc địa thành thốn* vậy, đảo mắt đã đi rất xa rồi.
*Đây là một pháp thuật của đạo giáo, ý chỉ một lần đi được vạn dặm
“Công công!”
“Đuổi theo!” Trịnh Trí Gia khẽ cắn môi, chỉ có thể dẫn theo các thuộc hạ đuổi theo.
Hắn ta vất vả lắm mới mời được đại tông sư, là vương bài để hắn ta khắc địch! Chỉ cần có người này tới, gì mà Hồng Liên đạo, Toái Ngọc Cung, Trần Thủy Khúc Cửu Nhất, tất cả đều chẳng đáng nhắc tới.
Hắn ta chắc chắn mới là người chiến thắng sau cùng!
“Ngươi học được võ công từ đâu vậy? Nhìn khinh công của ngươi có vẻ như là bên Thiên Cực thần giáo nhưng lại có hơi khác” Lão giả bạch y khẽ khàng đặt tay lên vai Hàn Thừa Nặc, hòa ái dễ gần nói, “Tuổi còn nhỏ nhưng lại là kỳ tài luyện võ”
Hàn Thừa Nặc tức thì càng thêm căng thẳng.
Sao mới nháy mắt hắn đã bị theo kịp rồi.
Không có nhanh như vậy chứ!
“Tiền bối, vừa rồi đã có chỗ mạo phạm rồi, là ta không đúng.
Mong ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân đi” Hàn Thừa Nặc lập tức nhận sai, biết rõ đánh không lại mà còn tới đánh thì không phải nguyên tắc của đệ tử Toái Ngọc Cung.
Nên nhận thua thì nhận thôi, có gì mà căng thẳng, chờ sau này mạnh hơn thì tìm lại người ta là được.
“Tiểu tử này, căng thẳng cái gì?” Lão giả bạch y hình như không tức giận, “Ta chẳng qua thấy ngươi tuổi còn nhỏ, ánh mắt lại ngay thẳng, tò mò hỏi ngươi vài câu thôi.
Vừa rồi lời của họ Trịnh kia ta cũng không tin hết.
Giang hồ này ngươi lừa ta gạt, ngươi đạp ta để tiến lên là chuyện bình thường”
“Ta là đệ tử Toái Ngọc Cung” Thấy thái độ của lão giả khá tốt, Hàn Thừa Nặc lập tức nhớ tới lời dặn trước đó của Khúc Cửu Nhất.
Đối mặt với những cao nhân giang hồ nhất định phải thành khẩn, phải cho họ biết Toái Ngọc Cung rất tốt và còn chắc chắn phải tự báo gia môn ra, tránh cho tới lúc sau công lao bị tiểu nhân nào khác nhận mất.
Làm chuyện tốt không để lại tên cũng chẳng phải phong cách của đệ tử Toái Ngọc Cung, bọn họ cần phải khua chiêng gõ trống để tất cả mọi người đều biết mới được.
“Người Toái Ngọc Cung?” Lão giả bạch y trợn mắt, “Ngươi là đệ tử hay nhi tử của Khúc Thu Thủy? Không đúng, nếu là nhi tử tuổi hẳn không phải mức này”
“Toái Ngọc Cung chúng ta sớm đã đổi chưởng môn rồi!” Hàn Thừa Nặc vừa nghe đã biết cao nhân này chắc chắn hiểu lầm, cho rằng Toái Ngọc Cung bây giờ vẫn do Khúc Thu Thủy làm chủ, thái độ của ông với Toái Ngọc Cung sao mà tốt cho được?
Nhất định phải giải thích rõ ràng mới được!
Cung chủ quả nhiên liệu sự như thần.
“Đổi ai rồi? Khúc Thu Thủy hành sự bá đạo nhưng thực sự là thiên tài luyện võ hiếm gặp.
Nếu nàng ta có thể thu liễm tâm tính, chuyên tâm vào võ học thì chỉ e ngày nào đó, thành tựu còn ở trên ta.
Chỉ tiếc, nàng ta có quá nhiều tạp niệm, sợ là chẳng tiến chỉ lùi”
Trên thế gian này, người có thể bước lên tới đỉnh, tạo ra tiếng vang ở một lĩnh vực nào đó chắc chắn phải có một chút “si” mới được.
Mọi thứ tới với Khúc Thu Thủy quá dễ dàng, tiến giai cũng quá dễ dàng, bà ta sẽ chẳng quý trọng.
“Cung chủ bây giờ của chúng ta là Khúc Cửu Nhất, nhi tử của Khúc Thu Thủy.
Chỉ là cung chủ và lão cung chủ của chúng ta hành sự khác biệt, làm người khiêm tốn hữu lễ, thích làm việc thiện, hơn nữa, còn cùng với thần y đệ nhất thiên hạ, nghiên cứu chế tạo đan dược cứu chữa cho toàn thiên hạ.
Bây giờ, nhờ những người bệnh đó, đan dược của Toái Ngọc Cung ta tiếng lành đồn xa, muốn dược khó cầu” Hàn Thừa Nặc hoàn toàn không cảm thấy mình đang nói dối vì chính Khúc Cửu Nhất nói vậy với hắn.
Tiêu Dao hoàn thực sự đã cứu vớt một lượng lớn nam nhân và nữ nhân trung lão niên, nghe nói gần đây không ít phụ nhân đều đã có thai, triều đình thấy lập tức sẽ có thêm nhiều nhân khẩu vui tới mức muốn hạ chỉ phong thưởng.
“Còn có việc này?” Lão giả bạch y có hơi kinh ngạc, nghi hoặc như là lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy, “Toái Ngọc Cung các ngươi còn làm chuyện như vậy?”
“Ấy là đương nhiên” Hàn Thừa Nặc kiên định nói, “Toái Ngọc Cung chúng ta có rất nhiều tiền, giàu có vô cùng, cũng chẳng khai tông lập phái ở Trung Nguyên, giang hồ này có nhốn nháo hỗn loạn thì có liên quan gì tới chúng ta? Nhưng những môn phái giang hồ đều quá kiêng kị chúng ta.
Cung chủ chúng ta thường nói, không được công nhận mà ghen ghét là việc bình thường.
Toái Ngọc Cung chúng ta gia đại nghiệp đại, bị mấy con chó hoang nhớ thương cũng là đương nhiên”
“Cung chủ Khúc Cửu Nhất của các ngươi nói như vậy?” Lão giả bạch y sờ râu của mình, sắc mặt có hơi kỳ lạ.
Xem ra Khúc Cửu Nhất nói năng cử chỉ cũng chẳng dính dáng gì tới hai chữ khiêm tốn cả, tuy rằng y nói cũng chẳng sai.
“Cung chủ chúng ta nói luôn luôn đúng” Hàn Thừa Nặc gật gật đầu, “Cho dù bây giờ chúng ta không hiểu cũng là do trình độ tư tưởng của chúng ta chưa cao, thời gian sẽ chứng minh tất cả”
Lão giả bạch y cảm thán liên tục, “Khúc Thu Thủy lại sinh được một nhi tử như vậy? Ta nghe nói, y mới hai mươi đã là tông sư rồi?”
Ông vốn còn nghĩ công phu như “Thiên ngọc bảo điển” đặc thù, có thể hấp thu nội lực của đệ tử Toái Ngọc Cung hóa thành của mình.
Nếu Khúc Cửu Nhất có ý đồ, hoàn toàn có thể bồi dưỡng mấy đệ tử tâm phúc, chơi trò mượn gà đẻ trứng.
Khúc Thu Thủy đã từng làm như vậy nhưng cuối cùng đi đường ngang ngõ tắt, rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Khúc Cửu Nhất nhỏ như vậy đã có võ công như vậy thực sự khiến người ta lo lắng.
“Cung chủ chúng ta võ công cái thế, thiên tư tuyệt đỉnh, lúc trước là lâm chiến đột phá, hơn nữa, Tạ trưởng lão chúng ta là thần y đệ nhất thiên hạ, vẫn luôn điều dưỡng giúp cho cung chủ chúng ta, là tông sư chân chính, khác hẳn với hạng người có tiếng mà chẳng có miếng!” Vẻ mặt Hàn Thừa Nặc sùng bái.
Ánh mắt của lão giả bạch y phức tạp hơn.
Võ công của Khúc Cửu Nhất có cao tới đâu, ông chưa thấy qua cũng khó mà nói được nhưng năng lực tẩy não của y xem như ông hiểu rồi.
Nếu không phải thần trí của Hàn Thừa Nặc rõ ràng thì suýt chút nữa ông cho rằng đối phương trúng Nhiếp Hồn thuật.
Xem ra Khúc Cửu Nhất này càng khó đối phó hơn Khúc Thu Thủy, trách sao triều đình kia chẳng thèm để ý tới Khúc Thu Thủy mà đột nhiên để mắt tới Khúc Cửu Nhất.
“Tấm bản đồ kia là từ chỗ Toái Ngọc Cung các người tuồn ra?” Lão giả bạch y hỏi tiếp.
“Tấm bản đồ?” Hàn Thừa Nặc hơi sửng sốt, “Ba tấm bản đồ có một phần là của ta.
Tiền bối ngài vừa rồi không nói sai, ta thực sự dùng một chút công phu của Thiên Cực thần giao, bởi vì nghĩa phụ ta là Phó giáo chủ của Thiên Cực thần giáo, lúc ấy nghĩa phụ ta…”
Hàn Thừa Nặc kể qua về chuyện xưa của mình, cũng bao gồm cả chuyện bán được mười vạn lượng bạc kia nữa.
Chín vạn lượng kia tới giờ hắn còn chưa xài hết đâu, còn thừa tám vạn đấy!
“Nhưng phần thứ ba của tấm bản đồ truyền ra khắp giang hồ là do Toái Ngọc Cung các ngươi làm đi” Lão gia bạch y cũng biết không ít, cũng chẳng biết Trịnh Trí Gia kia rốt cuộc nói như nào với ông ấy nhưng chắc cũng chẳng có lời gì hay.
Nếu như bị ông hiểu lầm, kết quả đi gây rắc rối cho cung chủ chẳng phải là quá oan uổng à?
Hàn Thừa Nặc tự thấy tủi thân thay cho Khúc Cửu Nhất.
“Đó là do Thủy Vân môn và Phá Sơn môn không giữ đạo nghĩa trước, nếu không đại hội võ lâm sao tới tay triều đình tổ chức được?”
“Lời này sai rồi? Dưới bầu trời này nơi nào không phải là đất của Thiên tử?” Trịnh Trí Gia dẫn theo người khoan thai tới muộn, kịp thời đánh gãy lời của Hàn Thừa Nặc, “Nhân sĩ võ lâm cũng cần triều đình quản lý, nếu không nào còn vương pháp nữa?”
“Không được trừng phạt đại phu cũng là vương pháp của các ngươi.
Cung chủ chúng ta nói rồi, Toái Ngọc Cung chúng ta chẳng phải môn phái Trung Nguyên, không nằm trong phạm vi quản lý của triều đình các ngươi.
Khi nào vương pháp của các ngươi bảo đảm mỗi người đều bình đẳng thì hẵng nói tới quan hệ giữa triều đình với giang hồ.
Có nơi sáng ắt có chỗ tối, người giang hồ nếu chia rõ chẵn lẻ, ẩn nấp trong cuộc sống của người thường, sẽ chỉ càng thêm phiền toái, chẳng lẽ nha dịch triều đình các ngươi có thể bắt được mấy tên tội phạm ngoài luồng sao? Khi nào diệt được hết hải tặc sơn tặc thì hẵng mạnh miệng” Loại lời kia, Khúc Cửu Nhất đã sớm chuẩn bị lời để chặn họng rồi, yêu cầu mỗi một người của Toái Ngọc Cung đều phải học thuộc, Hàn Thừa Nặc nói chẳng cần nghĩ.
“Nói bậy, triều đình sẽ…”
“Triều đình có thể hợp nhất người trong giang hồ không? Hay là định ngăn ngừa hậu hoạn giết chết tất cả? Lại hay là đốt cháy các bí tịch môn phái, không được luyện võ, không được bán binh khí, để người tập võ trong thiên hạ này hoàn toàn trở thành cái cây ngọn cỏ vô tri kia?”
Đối mặt với sự chất vấn của Hàn Thừa Nặc, những câu hoa ngôn xảo ngữ của Trịnh Trí Gia tức thì không có chỗ dùng.
Hắn sao đoán được tính toán của triều đình?
Người trong giang hồ diệt chẳng hết, muốn ngăn ngừa hậu hoạn chỉ có thể hủy diệt gốc rễ của họ mới được.
Nhưng trước mặt vị đại tông sư này, nếu hắn không giải thích cho thỏa đáng thì nói không chừng, trong cơn giận dữ, vị đại tông sư này có thể giết thẳng tới hoàng cung, tới lúc ấy ai có thể ngăn cản được?
“Toái Ngọc Cung chúng ta vốn chẳng có hứng thú với tấm bản đồ, cũng chẳng muốn trở thành gì mà chí tôn võ lâm, chỉ muốn bán Tiêu Dao hoàn cho tốt, để mỗi một đệ tử trong cung có thể ăn no đọc sách tập võ, sống cuộc sống thoải mái vui vẻ cả đời này là được” Hàn Thừa Nặc cũng quy thuận Toái Ngọc Cung đúng là vì Khúc Cửu Nhất đã vẽ ra cảnh tượng tương lai quá tốt đẹp cho bọn họ.
Nếu thực sự có thể như vậy, một thế hệ đệ tử bọn họ dù phải hy sinh một chút thì cũng có sao đâu?
Từ đầu tới đuôi, Khúc Cửu Nhất chẳng nói phải vì người trong thiên hạ phải làm như nào mà chỉ nói tới đệ tử Toái Ngọc Cung mà thôi.
Bây giờ, Toái Ngọc Cung gần như đã làm được một nửa rồi, sau này nó sẽ còn tốt hơn nữa.
Toái Ngọc Cung sẽ trở thành tiêu chuẩn của võ lâm thiên hạ này!
Lão giả bạch y như suy tư gì đó.
“Các ngươi đi về trước đi, đại hội võ lâm ngày mai ta chắc chắn sẽ tới.
Tuy vậy, hai bên bên nào cũng cho mình là phải, ngày mai ta sẽ tận mắt chứng kiến.
Lão phu sống tới tuổi này rồi, ánh mắt nhìn người cũng chẳng kém đâu”
Dứt lời, vị đại tông sư này biến mất vô tung.
Thuận tiện còn mang cả Hàn Thừa Nặc theo luôn.
Sắc mặt Trịnh Trí Gia âm trầm, “Đáng chết, người này rốt cuộc nhảy ra từ chỗ nào? Phá hỏng đại sự của ta rồi!”
Nếu đại tông sư đứng về phía Toái Ngọc Cung, bọn họ còn chơi cái gì nữa? Chẳng lẽ còn phải dùng thiên quân vạn mã tới để dẹp yên đám môn phái giang hồ này?
Nếu làm như vậy, chưa nói tới lúc đó sẽ dẫn tới bao nhiêu náo động, bệ hạ bên kia chỉ sợ rằng cũng chẳng cho hắn sắc mặt tốt gì.
“Công công…”
“Đi về trước!” Trịnh Trí Gia gần như đâm chặt móng tay vào lòng bàn tay, “Chắc chắn còn có cơ hội”
Khúc Cửu Nhất trở mình, ngủ rất ngon lành..