Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 100: 100: Đại Hội Võ Lâm Hay Cứ Đổi Thành Đại Hội Nhận Thân Đi



Khúc Cửu Nhất có đôi khi cũng sẽ nghĩ, có phải vận may của mình hơi tốt quá rồi không.
Đếm kỹ những người bên cạnh mình, tùy tay tóm một người thì đều có hình tượng vai chính.
Hàn Thừa Nặc bò từ dưới vực sâu lên không cần nói, vai chính kinh điển của kịch bản rồi.

Nếu không phải y ngáng chân, bây giờ hắn hẳn đã trở thành giáo chủ Thiên Cực thần giáo rồi.

Lâm Hữu Tuệ thực ra cũng có thể coi như vai chính của kịch bản sau khi cửa nát nhà tan thì tức giận phấn đấu lội ngược dòng, Phàn Đình này là thiên phú trời sinh rồi ngã xuống đáy vực rồi lại nghịch tập, cũng khá cố gắng, loại hái hoa tặc lãng tử như Hòe Hoa Khách càng không phải nói, không biết có bao nhiêu vai chính của tiểu thuyết võ hiệp đều là tính cách này rồi.
Không ngờ rằng, vai phụ quan trọng trong kịch bản như sát thủ lão Tam vậy mà trong đại hội võ lâm này cũng có thể sắm vai chính.
Xác nhận thân thế, đặc biệt là nhận thân ở nơi như đại hội võ lâm không phải vai chính thì không có đâu.
Khúc Cửu Nhất công khai đi tới bên cạnh “Khúc Cửu Nhất giả”, sau đó gõ gõ vai Hàn Thừa Nặc, ý nói hắn đứng lên.
“Cung chủ, ngài đã trở lại rồi, thật tốt quá” Hàn Thừa Nặc nhìn thấy Khúc Cửu Nhất, lập tức thở nhẹ được một hơi.
Hắn thực sự không được.
Cung chủ thực sự quá lợi hại, giang hồ này hỗn loạn như vậy, y còn có thể luồn lách như cá gặp nước? Hắn chỉ mới giả làm Khúc Cửu Nhất nửa ngày thôi mà đã bị giang hồ này làm cho lọt vào đám sương mù rồi.
Sao lại như này, sao ca ca lão Tam lại đột nhiên có phụ mẫu?
Sao sát chủ Lê Hoa sát đột nhiên biến thành giả?
Quá khó hiểu.
Võ lâm giang hồ đều loạn như vậy sao?
“Vất vả rồi, ngươi xuống nghỉ ngơi đi” Khúc Cửu Nhất nhướng mày với Trần Thủy ở đối diện, “Bây giờ, ta đã về, ngươi cũng đừng quá lo lắng.

Lão Tam bên này sẽ không gặp chuyện gì lớn”
Còn không phải là nhận thân thôi sao? Có gì đâu.
Cũng chẳng phải phụ mẫu hắn trực tiếp nhào lên nói “Con của ta, con chịu khổ rồi”
Chút việc nhỏ mà thôi, lão Tam chịu được.
“Hóa ra, ta họ Âu Dương sao?” Lão Tam tự mình lẩm bẩm, “Ta vốn cho rằng mình chẳng có tên họ”
Sát thủ không xứng có tên, có xếp hạng đã tốt rồi.
Vốn hắn còn nghĩ, chờ tới khi mình thành hôn với Tuyết Tiêu Tiêu, tới lúc ấy nhờ Khúc cung chủ giúp đặt một cái tên là được.
“Ngươi hẳn tên là Âu Dương An” Lão Nhị cười lãnh đạm nói, “Bởi vì trước khi chết, mẫu thân ngươi gọi ngươi là “An nhi”, bà ta hẳn hy vọng cả đời này của ngươi bình bình an an.

Quả là tình mẫu tử cảm động, lúc ấy vẫn là ta đi nhặt xác giúp mẫu thân ngươi đấy, không để bà ấy tới mức phơi thây nơi hoang dã”
“Lúc ấy ngươi cũng ở đó?” Lão Tam trầm giọng nói, “Có phải ngươi cũng ra tay hay không?”
“Vậy thì không có” Lão Nhị giơ tay lên, tỏ vẻ mình trong sạch, “Ngươi biết đấy, nếu không bắt buộc, ta không thể nào giết nữ nhân.

Hơn nữa, ngươi nhìn tuổi ta bây giờ thì biết, lúc mẫu thân ngươi chết, ta cũng chỉ mới mười mấy tuổi, vừa mới học võ, sao sẽ là đối thủ của mẫu thân ngươi được? Muốn trách cũng chỉ có thể trách tư chất của ngươi quá tốt, trách phụ thân kia của ngươi bỏ thê bỏ tử, không chịu trách nhiệm, trách lão sát chủ quá tàn nhẫn ác độc”
Lão Tam trầm mặc không nói.
“Thì sao nào?” Tuyết Tiêu Tiêu sẽ chẳng dễ bị dăm ba câu của lão Nhị đả động, “Hắn vốn dĩ không động thủ với ngươi vì cái chết của sát chủ.

Mà là vì ngươi từng suýt chút nữa giết hắn, thù này cho dù lão Tam không báo, ta cũng muốn báo”
“Ân oán thấp như nhau, hắn ta cũng chẳng chết, có gì mà không thể nói chuyện được với nhau chứ?” Lão Nhị thở dài, tựa như có hơi khó hiểu, “Nếu không phải vậy, ngươi còn không thể ở cùng với hắn.

Nếu hắn còn ở Lê Hoa sát, may mắn nhất cũng chỉ là từ xa liếc nhìn ngươi một cái, sao có thể giống như bây giờ như chim liền cành với ngươi? Thù hận trước đó của ta và hắn cũng chẳng nghiêm trọng tới mức phải ta sống ngươi chết.

Nếu lão Tam bằng lòng, ta có thể hứa với hắn, vị trí phó sát chủ sẽ là của hắn.

Bởi vậy, phó sát chủ Lê Hoa sát cũng miễn cưỡng có thể xứng với thân phân đại đệ tử Toái Ngọc Cung của Tuyết cô nương.

Như vậy không phải đẹp cả đôi đường sao?”
Đây cũng là lý do giờ phút này lão Nhị lại nói ra thân thế của lão Tam,
Vốn là hắn muốn dùng thân thế này để chiêu mộ lão Tam quy hàng.

Đáng tiếc, lão Tam là cái đồ cứng đầu, hơn nữa, lúc ấy lão sát chủ chưa chết, hắn dù gì cũng chẳng dám khinh suất.

Nhưng hôm nay, giá trị của lão Tam đã chẳng còn là một sát thủ mà hắn còn là người Toái Ngọc Cung.

Người yêu hắn còn là Tuyết Tiêu Tiêu của Toái Ngọc Cung.
Mọi người thường nói thê quý nhờ phu, thực ra trái lại cũng là vậy.
“Ài, ngươi nói nhẹ nhàng thật đấy.

Đại thù suýt chút nữa mất mạng, ngươi muốn dùng dăm ba câu là có thể xóa bỏ được nó à?” Tuyết Tiêu Tiêu còn chưa từng gặp người mặt dày vô sỉ như này bao giờ.
“Các ngươi song kiếm hợp bích tuy lợi hại nhưng cũng chẳng thể giết ta được.

Chúng ta cứ đánh tiếp như vậy cũng chỉ lưỡng bại câu thương mà thôi” Lão Nhị cũng chẳng thấy lời mình nói có vấn đề gì cả, “Hơn nữa, ta cũng có thể nói cho lão Tam ngươi nghe phụ thân ngươi là ai? Chẳng lẽ lão Tam không muốn biết sao?”
Tuyết Tiêu Tiêu rất muốn nói một câu, loại tra nam tới thê nhi cũng chẳng cần thì cần làm gì? Chặt ra làm đồ nhắm rượu?
Nhưng nàng cũng biết, quy tắc của thế giới bên ngoài khác với Toái Ngọc Cung.
Lão Tam chưa từng có phụ mẫu, bây giờ biết được phụ thân mình còn sống, nhỡ hắn lại muốn thì sao?
Thật phiền toái.
Nếu lão Tam là cô nhi thì tốt rồi.
“Nam nhân có thể khiến Thanh Hoa kiếm Âu Dương Trần chẳng màng thanh danh cũng muốn sinh hạ hài tử cho hắn, chỉ e có địa vị giang hồ không thấp” Khúc Cửu Nhất chậm rãi nói, “Chỉ cần tìm được nam nhân trước đó từng gần gũi với Âu Dương Trân thì vẫn sẽ tìm được.

Cho dù ngươi không nói, chúng ta cũng chẳng cần ngươi hỗ trợ”
Chút tin tức vậy đã muốn Toái Ngọc Cung thu tay?
Còn muốn lão Tam đi làm phó sát chủ gì đó?
À.
Ngại quá.
Đấy lại là cái giá khác.
Lão Nhị không dám khinh thường Khúc Cửu Nhất.
Y đã lên tiếng rồi, chuyện sẽ chẳng còn đơn giản nữa.
“Cung chủ, giá cả dễ bàn” Lão Nhị hơi chắp tay với Khúc Cửu Nhất, “Giống như tấm bản đồ, ta tin rằng mọi chuyện mọi vật đều có giá của nó.

Chỉ cần ra giá thích hợp thì có gì nói không thông được chứ?”
“Cũng hợp lý” Khúc Cửu Nhất gật đầu, “Không bằng như này, ta chỉ cần ngân khố của Lê Hoa sát, chỉ cần ngươi giao ngân khố ra thì chuyện ngươi nói ta có thể suy xét một chút”
Nụ cười trên mặt lão Nhị tức thì cứng đờ.
Chính hắn cũng muốn biết ngân khố ở chỗ nào.
Đừng nói hắn không biết, cho dù biết, hắn cũng chẳng thể giao ra cả ngân khố của Lê Hoa sát vì một lão Tam được? Bọn họ vất vả cực khổ như vậy không phải vì muốn có được ngân khố của Lê Hoa sát sao?
Lão Tam và Tuyết Tiêu Tiêu đều nhìn chằm chằm lão Nhị, chờ hắn trả lời.
“Khúc cung chủ há miệng ăn miếng lớn quá rồi.

Không phải là đi ra ngoài dạo mấy vòng lại đói bụng chứ?” Trần Thủy rất lịch thiệp nhìn Khúc Cửu Nhất, chẳng hề để lộ ra dáng vẻ tức hộc máu.
Khúc Cửu Nhất gần như là ở trước mặt bao người đổi chỗ với “thế thân”.
Nhưng người trong giang hồ lại chẳng ai dám nhiều lời.
Đây là tông sư đấy.
Là cung chủ Toái Ngọc Cung đấy.
Trên đài chỉ có một đệ tử Toái Ngọc Cung đã mạnh như vậy, ai dám coi khinh Khúc Cửu Nhất? Những chưởng môn và trưởng lão các phái đều không nói gì, bọn họ lắm mồm làm gì?
“Thực vậy” Khúc Cửu Nhất giả vờ như thật, gật gật đầu, “Ăn không nhiều sao quản lý Toái Ngọc Cung tốt được? Ta nghĩ, Trần thiếu chủ cũng chẳng ăn ít hơn ta là bao, chẳng lẽ ngân khố của Lê Hoa sát ngài không muốn sao? Ngươi phái một tông sư đi giả mạo sát chủ Lê Hoa sát, chẳng lẽ là chợt nổi tấm lòng Bồ tát, không đành lòng thấy Lê Hoa sát không có ai dẫn dắt?”
Khúc Cửu Nhất nếu không muốn cho ai thể diện nào thì đúng là một chút cũng chẳng nể.
“Khúc cung chủ nói đùa rồi”
“Ài, với Trần thiếu chủ ngươi, ta chưa từng nói đùa chuyện gì” Khúc Cửu Nhất xua xua tay, “Mong Trần thiếu chủ tin tưởng thành ý của ta”
Trước kia sao không phát hiện Khúc Cửu Nhất nói chuyện hay đâm thọc người khác thế nhỉ?
Trần Thủy hận nghiến răng, quả thực chẳng muốn nói nhiều với Khúc Cửu Nhất.
“Lão Tam, chẳng lẽ ngươi không muốn biết phụ thân ngươi là ai sao?” Ánh mắt lão Nhị đảo qua mọi người ở đây, “Ông ta, ở ngay trong những người ở đây.

Lúc trước, ông ta vì vinh hoa phú quý mà trực tiếp vứt bỏ nương ngươi.

So với ta, chẳng lẽ ngươi không muốn trả thù ông ta? Dẫu là gia nghiệp của ông ta hay những gì ông ta nợ ngươi và mẫu thân ngươi, đều cần ngươi đi đòi lại tất cả.

Chỉ cần ngươi bằng lòng, ta có thể giúp ngươi”
Lão Nhị nhìn ra được sự quan tâm của Tuyết Tiêu Tiêu dành cho lão Tam.
Chỉ cần lão Tam bằng lòng, Khúc Cửu Nhất cũng chẳng thể làm trò trước mặt bao người, bỏ qua nguyện vọng của lão Tam được.
Tuyết Tiêu Tiêu cũng ngẩng đầu nhìn lão Tam, chờ lão Tam trả lời.
Tạ Anh khẽ nhíu màu, vẫn không có hành động gì.
Nàng thực sự gặp qua không ít chuyện con cháu thế gia có con riêng bên ngoài, vì nhận tổ quy tông mà chuyện gì cũng dám làm.
Tuy rằng nàng chẳng quen biết gì lão Tam nhưng có hảo cảm với Tuyết Tiêu Tiêu.

Nếu lão Tam này chọn sai, chỉ e với tính cách của Tuyết Tiêu Tiêu, sẽ chẳng dễ dàng tha thứ cho hắn.
Tới lúc ấy, phải an ủi Tuyết Tiêu Tiêu như nào mới được đây?
“Không cần” Lão Tam trầm tư một lúc vẫn đưa ra đáp án của mình, “Bây giờ, ta là người của Toái Ngọc Cung, tự dưng lại có một phụ thân nhảy ra sẽ chỉ tăng thêm phiền phức cho ta mà thôi.

Nói vậy, nam nhân này cũng chẳng bằng lòng gặp một nhi tử từng là sát thủ giờ lại là người của Toái Ngọc Cung như ta!”
So với những chuyện xưa cũ kia, hắn càng để ý tới suy nghĩ của Tuyết Tiêu Tiêu trước mặt hắn hơn.
Nếu thêm một phụ thân thì phải rời khỏi Tuyết Tiêu Tiêu hoặc sẽ có ảnh hưởng gì đó tới mối quan hệ giữa hắn với Tiêu Tiêu, loại phụ thân này chi bằng chẳng nhận.
Hắn không cha không mẹ quen rồi, có thể biết tên đã là khá rồi.
Mẫu thân hắn tên Âu Dương Trân, nếu để mình họ “Âu Dương” tức là bà chẳng muốn có dính líu gì với tên nam nhân kia nữa.

Nếu mẫu thân dưới suối vàng thực sự biết được, thấy tình cảnh hiện giờ của mình cũng sẽ vui vẻ nói như vậy chứ không phải để mình đi nhận một tên phụ lòng làm phụ thân.
“Đừng….!Ta bằng lòng”
Lời của lão Tam vừa dứt, một giọng nói khàn khàn vang lên ở đây.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía giọng nói kia phát lên, nhất thời sợ ngây người.
Chưởng….!chưởng môn phái Trường Phong?
Sao lại là ông ta?
Nói đùa ha.
Mọi người đều biết, chưởng môn phái Trường Phong là một kiếm si, cả đời chẳng cưới thê sinh tử, là nam nhân độc thân hoàng kim trên giang hồ.
Bây giờ, ông ta cũng được coi là lạnh lùng, chín chắn, có thể tưởng tượng ra được khi còn trẻ chắc chắn là một mỹ nam tử.
Nhưng chỗ giống nhau giữa lão Tam và ông ta cũng chỉ có đôi mắt, còn lại hoàn toàn giống mẫu thân.
Chưởng môn phái Trường Phong tham lam nhìn người có kiếm pháp đã khiến ông kinh diễm này, chưa từng nghĩ tới việc nó sẽ là con của ông?
Nhìn kỹ xem, nó mặc nữ trang thoạt nhìn cũng có mấy phần giống với Âu Dương Trân năm ấy.
Chỉ là ông vẫn luôn cho rằng Tiểu Trân đã gả cho người khác, sống cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, kết quả bây giờ đột nhiên được cho biết rằng giữa ông và Âu Dương Trân còn có một hài tử?
“Ta…!Lúc ấy ta uống say, không biết nàng có con” Chưởng môn phái Trường Phong tiến tới, giọng nói nghẹn ngào, trên mặt hiện rõ sự hối hận và ảo não, “Sau này, nàng ấy hỏi ta có bằng lòng cưới nàng ấy không nhưng lúc ấy, phái Trường Phong ta không người nối nghiệp, sư phụ bệnh nặng, ta chỉ có thể gánh lấy phái Trường Phong.

Phụ thân của Tiểu Trân từng giết một trưởng lão của phái Trường Phong ta, sư phụ ta dẫu có ra sao cũng không cho phép ta cưới nàng, bắt ta thề, hoặc là ở lại phái Trường Phong, hoặc là ở bên cạnh nàng ấy.

Ta…!ta còn có biết bao nhiêu sư đệ sư muội nhỏ tuổi phía dưới, phái Trường Phong ta trên dưới mấy trăm cái miệng, sao ta có thể đi được?”
Ông ta không thể đi cho nên chỉ có thể phụ lại Âu Dương Trân.
Sau đó, Âu Dương Trân rời khỏi giang hồ, không rõ tung tích, ông cũng chẳng dám tùy ý đi tìm.

Ông sợ nếu Âu Dương Trân đã gả cho người khác, ông cũng sẽ chẳng chịu được.
Cho nên ông càng si mê kiếm đạo, bất kể có ai tới làm mai mối, ông đều xin từ chối, chỉ muốn tìm được một đệ tử ưu tú trong phái Trường Phong, truyền lại chức vị chưởng môn.

Sau đó, có thể thanh thản ung dung đi gặp sư phụ mình.
Nhưng ai có thể ngờ được Tiểu Trân lại chết thảm như vậy?
Thậm chí, ngay cả nhi tử ruột thịt của mình cũng phải nhận giặc làm cha, bị bắt làm sát thủ biết bao năm qua? Hiện giờ, còn vì một phụ thân vô trách nhiệm như hắn mà bị một kẻ tiểu nhân uy hiếp?
“Nếu ta sớm biết nàng có con, dẫu có như nào, ta cũng chẳng để nàng ấy đi” Chưởng môn phái Trường Phong lệ rơi đẫm mặt, “An nhi, ta có thể gọi con như vậy không?”
“Chưởng môn!”
“Chưởng môn!”
Đệ tử phái Trường Phong gần như cùng lúc gọi chưởng môn nhà mình.
Tâm trạng của bọn họ cũng rất phức tạp.
Chưởng môn đột nhiên có thêm một nhi tử, nhi tử này còn mạnh như vậy nhưng bối cảnh thân phận lại quá phức tạp, vốn chẳng dễ để nhận nhau được.
Nhưng chưởng môn cứ vậy đứng ra thực sự không ổn.
Mà suy xét tới tình trạng nhiều năm của chưởng môn, nếu không để ông nhận con cũng không khỏi quá mức máu lạnh.
À há.
Nhận thân rồi.
Quả nhiên, đại hội võ lâm không có mấy lần nhận thân, không chen ngang mọi chuyện thì chẳng thể nói là đại hội võ lâm được.
Nhiều năm qua đi như vậy rồi, cái kịch bản này đúng là chưa từng thay đổi.
Cứ sửa thẳng tên thành đại hội nhận thân là được.
Khúc Cửu Nhất âm thầm chửi thề trong lòng, rất muốn kể hết với Tạ Tụ.
Nhưng cũng may đây chẳng phải đại hội nhận thân của mình nếu không y sẽ xấu hổ tới mức lấy ngón chân đào hố cho mình.
Lão Tam vất vả quá rồi.
Tới khi hắn thành hôn với Tuyết Tiêu Tiêu thì phải nói với Tiêu Tiêu, tiền tiêu sau thành hôn vẫn nên cho hắn nhiều chút.
Hài tử đáng thương cũng chẳng dễ dàng mà.
Còn về phái Trường Phong?
Nói đùa, phái Trường Phong không coi là kém cỏi trên giang hồ, thực lực cũng rất khá nhưng nếu lão Tam đi kế thừa phái Trường Phong thì Tuyết Tiêu Tiêu phải làm sao bây giờ?
Y và Tạ Tụ sẽ không có hài tử, sau này vị trí cung chủ vẫn phải cho Tuyết Tiêu Tiêu, nói không chừng còn phải cho hài tử của Tuyết Tiêu Tiêu mà?
So với vị trí chưởng môn phái Trường Phong gì đó, rõ ràng là vị trí tướng công của cung chủ Toái Ngọc Cung tương lai càng có tiền đồ hơn.
Khúc Cửu Nhất so sánh vô cùng nghiêm túc.
Lão Tam nắm tay Tuyết Tiêu Tiêu, lui về sau một bước tỏ vẻ từ chối.
Tâm trạng hắn rất phức tạp.
Đột nhiên nhiều thêm một vị phụ thân, thật sự là…
Chưởng môn phái Trường Phong thấy lão Tam lui về sau, ánh mắt tức thì ảm đạm hơn nhiều.
Lão Nhị ngoài mặt cười nhưng trong lòng như có vô số con ngựa đang thét gào.
Đôi phụ tử này sao lại như thế, sao lại không ra chiêu theo lẽ thường? Chưởng môn phái Trường Phong tốt xấu gì cũng là chủ một phái, nhận thân nhanh thế à? Nói như nào cũng phải suy xét xem Âu Dương Trân có phải mang thai con của mình hay không chứ?
Khúc Cửu Nhất nhìn lão Tam, lại nhìn chưởng môn phái Trường Phong, trong lòng rất muốn hóng hớt.
Khụ, bây giờ không thể thể hiện ra được mình xem kịch quá vui vẻ, vẫn phải giữ kẽ, giữ kẽ.
“Được, lão Tam, việc riêng của ngươi và chưởng môn phái Trường Phong để sau khi đại hội võ lâm này chấm dứt rồi hẵng nói.

Bây giờ, các ngươi vẫn nên tỷ thí tiếp đi, tốt xấu gì cũng phải phân được thắng bại” Khúc Cửu Nhất cố gắng đưa mọi chuyện về lại quỹ đạo ban đầu.
Tuy rằng chuyện của đại hội võ lâm chồng chất nhưng trước sau nó vẫn là một đại hội võ lâm.
Chưởng môn phái Trường Phong cảm kích nhìn Khúc Cửu Nhất.

Khúc Cửu Nhất nói “đây là việc riêng” tức không có ý truy xét.

Ông ta cũng có thể âm thầm giải thích rõ ràng với nhi tử của mình, có thể bồi thường thì ông sẽ cố gắng để bồi thường.
Lão Tam cũng thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trước mặt công chúng phơi bày chuyện riêng tư cũng chẳng phải cá tính của hắn.
Mọi người cũng hồi phục tinh thần sau khi hóng hớt câu chuyện cẩu huyết này, nhớ ra hình như đang ở đại hội võ lâm.
Tuy vậy, đại hội võ lâm này quá đáng xem! Trong thoại bản, tiểu thuyết cũng chẳng xuất sắc được như này.

Nói vậy sau này già rồi, đại hội võ lâm lần này còn có thể trở thành câu chuyện được nhắc lại thường xuyên trong lời kể của những người giang hồ.

Chỉ là tới lúc ấy, câu chuyện này sẽ được thêm thắt gì để cho ra bản mới thì không biết được.
Lão Nhị thấy mình phí nước bọt lâu như thế mà vẫn phải đánh tiếp với lão Tam và Tuyết Tiêu Tiêu thì trong lòng có hơi nề hà.
Lão Tam và Tuyết Tiêu Tiêu có Khúc Cửu Nhất tọa trấn ở bên cạnh, thật giống như là có chỗ dựa vững chắc vậy.

Ngược lại, hắn chẳng có ý chí chiến đấu gì cả.
Nếu thực sự muốn liều chết một lần thì hắn cũng chẳng cần phải nói nhiều thế làm gì.
Tâm thái sa sút quyết định thắng bại của trận tỷ thí này.
Tất cả đều được quyết định vào nửa canh giờ sau.

Lão Nhị thua nửa chiêu.
Nửa chiêu đã là cái khe trời rồi.
“Không, không thể nào, ta đã là tông sư rồi, sao ta sẽ thua được?” Lão Nhị có chút hồn bay phách lạc.
Hắn có thể đột phá thành tông sư trong khi quyết đấu sinh tử với sát chủ đồng nghĩa với việc hắn có thiên phú hơn người.
Nhưng hôm này, hắn bại bởi lão Tam và Tuyết Tiêu Tiêu.
Dù có hai đánh một cũng không có khả năng mới phải.
Nhưng cố tình, sự thật lại là như vậy.
“Hắn quá vững vàng.

Ở Lê Hoa sát ẩn núp nhiều năm đã mài mòn đi ý chí chiến đấu của hắn.

Nếu không có bí pháp của Hồng Liên đạo ta, hắn vốn chẳng thể tiến tới cảnh giới tông sư được.

Nhưng dùng bí pháp cũng đồng nghĩa với việc đời này hắn chẳng thế tiến lên được nữa.

Cho dù là tông sư cũng là người yếu nhất.

Không có gì khác với Y Nguyên Thập Nhất Lang kia cả” Trần Thủy nhìn lão Nhị đang thất thần ở trên đài, trong lòng vẫn thấy đáng tiếc thay cho tâm phúc này.
Trận này vốn là hắn thắng được.
Chỉ tiếc, hắn thua rồi.
“Lão Nhị, ngươi thua rồi, ta không giết ngươi” Lão Tam thu kiếm về, nhìn lão Nhị chậm rãi nói, “Ấy chẳng phải vì ngươi nói thân thế của ta cho ta nghe, cũng chẳng phải vì tình nghĩa nhiều năm trước đó của ngươi với ta.

Chỉ là vì ngươi nói đúng một chút, nếu ngươi không giết ta, tới nay ta cũng chỉ là một sát thủ sống cuộc đời tầm thường ở Lê Hoa sát mà thôi, cũng chẳng thể gặp được Tiêu Tiêu, cũng không thể biết được mình thực sự muốn cái gì, càng chẳng hiểu rõ được chính mình.

Gặp được Tiêu Tiêu là may mắn lớn nhất đời này của ta”
Xét từ điểm này, thực ra hắn chẳng hận lão Nhị nhiều.
Hắn chỉ muốn có một kết quả mà thôi.
Người giang hồ ân oán rạch ròi, cuối cùng ta có thể tha thứ cho ngươi nhưng ta cũng cần phải thấy được kết cục của ngươi rồi mới suy xét xem có tha thứ cho ngươi hay không.
Mà lão Nhị chỉ thất bại nửa chiêu đã phá hủy tâm cảnh tông sư của hắn.
Hắn toi rồi.
Một khi không điều chỉnh được, hắn rất có thể sẽ ngã từ cảnh giới tông sư xuống, sau này chỉ có thể nhìn người khác, nhìn lão Tam và Tuyết Tiêu Tiêu thăng cấp.
So với giết hắn thì điều này còn tốt hơn nhiều.
“Hẹn gặp lại, lão Nhị.

Lúc này đây, ta và Lê Hoa sát chính thức thanh toán xong” Lão Tam khẽ khàng nói một câu, trong lòng lại có được sự thả lỏng trước giờ chưa từng có.
Gông xiềng của Lê Hoa sát cuối cùng cũng biến mất rồi.
“Cung chủ, may mắn không phụ lại sứ mệnh” Lão Tam và Tuyết Tiêu Tiêu phi xuống đài, ôm quyền nói với Khúc Cửu Nhất.
“Ừm, làm khá lắm” Khúc Cửu Nhất ít nhiều cũng cần thể diện, dù cho trong lòng có vui sướng thì ngoài mặt vẫn chỉ hé một nụ cười nhỏ, hệt như sớm đã đoán trước được kết quả này.
Hỉ nộ không để lộ mới là phong phạm của người cao thâm khó lường!
“Cung chủ hình như rất tin tưởng chúng ta” Tuyết Tiêu Tiêu nắm tay lão Tam, nói đùa với Khúc Cửu Nhất.

Vừa rồi, nàng cùng với lão Tam đã thắng tông sư!
Chính nàng còn chưa phải tông sư đã thắng, hơn nữa, lão Tam còn nói may mắn lớn nhất của hắn là gặp được nàng, bốn bỏ lên năm coi như đã thổ lộ trước mặt mọi người rồi.
Nàng cũng là nữ hài tử, cũng sẽ vui mừng.
“Đấy là đương nhiên” Khúc Cửu Nhất nói.

Hai người các ngươi, hai hình tượng vai chính, còn nhận được buff tăng sức mạnh của đại hội võ lâm, dẫu có là ông trời giá đáo thì cũng chỉ làm nền cho hai người, cho dù vai chính như y cũng phải xếp về sau.
Một lão Nhị cỏn con ngay cả tên cũng chẳng có, nếu thua hắn thì chẳng phải là phản kịch bản à?
Song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.
Thành cũng nổi danh mà bại cũng nổi danh.
À, không đúng, nổi ầm ầm.
“Ngươi không thể kiêu ngạo tự mãn, quay về phải luyện võ cho tốt” Khúc Cửu Nhất không che giấu sự tán thưởng ngoài mặt, chỉ là vẫn phải khiêm tốn thêm mấy câu, “Cũng chỉ là đánh bại một tông sư chẳng biết tên họ mà thôi, vui vẻ cái gì? Khi nào các ngươi đánh bại ta mới là lúc các ngươi thấy vui vẻ
“Yêu cầu của người cũng cao quá rồi” Tuyết Tiêu Tiêu hơi bĩu môi, “Tuy vậy, chúng ta sẽ cố gắng hết sức”
Tạ Anh nhìn nhìn trong sân, Hàn Thừa Nặc đã thay trang phục thị nữ ở phía sau nàng rồi, hệt như khi trước lặng lẽ rời đi, gần như không bị ai phát hiện.
“Đại hôm võ lâm hôm này đã kết thúc, ngày mai là một ngày cuối cùng, mong chư vị chuẩn bị sẵn sàng” Tạ Anh như có ý ám chỉ, “Đêm nay, mong mọi người cố gắng ngủ một giấc ngon lành”
Nè, muội nói tới vậy rồi thì bọn họ còn ngủ như nào?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.