Thư Quân không nói gì vẫn cúi đầu xuống, ông Nhiên lại lên giọng, „Con phải làm tốt công việc của mình đi để ông Nội thấy được là con không kém gì cái thằng Văn Nhiên, đến lúc đó ông có thể nghĩ lại mà rút hồi cam kết. Dù sao cái thằng cháu đính tôn của ông ấy đã đi qua lâu rồi, nó còn khồng thèm nói một câu nào đi biết tăm biệt tích không ai biết bây giờ nó ở đâu?”
Thư Quân ngước mắt lên nhìn ba mình rồi nói với một cái giọng không cần thiết, „ba ham cái gia tài nhà này thì ba đi mà lấy con không cần.”
Ông Nhiên tức giận nhìn thằng con trai, ông dơ tay tát thẳng vào khuôn mặt thanh tú kia rồi gầm lên, „CÁI THẰNG HỖN LÁO NÀY, mày là con tao mày phải nghe theo tao hiểu không?”
Anh không nói gì, ông Thiên tức tối đuổi anh,”Cút ra ngoài cho tao. Thằng con bất hiếu.”
Thư Quân đứng dậy đi ra ngoài. Anh rời khỏi tổng chính rồi đi thẳng đến Gia Nhiên, dáng vẻ cao lớn mặc trên mình một bộ đồ tây mầu trắng, trông anh thậy là bảnh bao và thanh tú, nhìn anh chỉ như đến 23 hoặc 24 tuổi thôi không ai có thể đoán được là anh đa gần 30 tuổi rồi đấy. Mấy cô người làm cứ nhìn theo anh thì thầm ngưỡng mộ.
Anh đi vào Gia Nhiên thì nhìn thấy Thanh Thu cô bé mà anh vẫn ngày đêm nghĩ đến nay đã trưởng thành, là một cô gái xinh đẹp, mảnh mai thực sự là say đắm lòng người. Cô bé đang đi cùng với một cô gái khác đang nói chuyện rôm rả và trên môi nở một nụ cười mà anh nghĩ từ ngày sẩy ra phụ việc với ông bà Ngư và Văn Thiên đã rời đi đó, thì cô bé không bao giờ cười được nữa chứ.
Nhưng đến nay anh lại càng thấy thêm chua sót khi biết sau vụ việc đó cô bé đã bị ảnh hướng và bị chấn động mạnh, cả ngày hôm đó một cô gái bé nhỏ, đã dầm mưa mấy tiếng đồng hồ mà không ai để ý, kết quả cô bé đã bị ngất lịm đi, may mắn thay là có một người làm ở Thượng Quan tìm được cô bé. Cô đã nằm liệt giường gần một tháng trời, do còn quá nhó nên nghe bác sĩ nói cô bé đã bị ảnh hướng đến cả dây thần kinh não vì bị chấn động mạnh nên có thể cô bé sẽ mất hoàn toàn chí nhớ của mình, nên Thanh Thu đã không còn nhớ được việc gì nữa cả, kể cả anh cô cũng không nhớ rõ nữa, chỉ coi anh như là một người chủ, còn cô thì là một người làm.
Tất cả là do bố của anh, ông thật tàn nhẫn từ đầu ông định đưa cô bé vào trẻ mồ côi không muốn nuôi, nhưng do có ông Nội đã nói vào thay là hãy để cô bé đến lúc cô tròn 18 tuổi ông sẽ làm mai chô bé lấy một người, rồi thì sau đó gia đình không phải suy nghĩ gì với cô nữa. Thanh Thu cách đây một năm đã thôi không còn đi học, cô bé đã chính thức làm người giúp việc cho gia đình anh, càng lúc khoảng cách của anh và Thanh Thu càng xa nhau hơn. Anh không biết làm gì để giúp cho Thanh Thu cả. Anh thực sự là bị nép vế bởi ba của mình.
Anh tiến lại gần Thanh Thu, mấy cô gái người làm khác thấy anh, thì ngước hết mắt lên nhìn và thì thầm khẹn ngợi vẻ đẹp nam tính của anh. Anh đến gần cô, cô bạn gái đứng bên cạnh cô mắt mũi sáng lên nhìn anh say đắm.
Anh nhìn Thanh Thu một lúc rồi nói, „cô vào trong phòng tôi, tôi nhờ cô treo hộ tôi bức tranh hôm qua tôi mới mua.”
Anh nói xong đi lướt qua cô rồi tiến thẳng đến phòng mình, còn cô thì vẫn ngơ ngác không hiểu gì, cô bạn bên cạch giống hệt cô cũng ngơ ngác không kém. Anh quay đầu lại hỏi cô, “không đi sao?”
Cô giật mình quay đầu lại, thân hình nhỏ nhắn mái tóc đui ngựa chợt tung lên chạy theo anh, anh vẫn ngang nhiên đút tay vào túi đi trước còn Thanh Thu lẽo đẽo theo sau. Khi đến phòng anh, tay anh chỉ vào tấm ảnh to được bọng cẩn thận dựng ở dưới đất cạnh cái bàn, rồi nói, „cô hãy bóc nó ra vào treo trên cái đinh ở trên tường kia cho tôi.”
Nói xong anh đi đến cái ghế lấy một cuổn sánh ở cái giá sách bện cạnh, rồi ngồi xuống ghế đọc sách, còn cô bắt tay vào công viêc, bóc cái bọc của cái ảnh ra, cái ảnh thật đẹp nó là ảnh sơn màu là một cảnh biển lúc mặt trời sắp lặn xuống, được để trong cái khung gỗ đắt tiền màu vàng làm cang tôn thêm cái mầu của thủy chiều cho bức ảnh. Rồi sau đó Thanh Thu lấy một cái ghế ở gần đó cởi giày mình ra cầm cái khung ảnh rồi trèo lên chiếc ghế để treo bức ảnh lên cái đinh đã được đóng chắc chắn trên tường kia.
Cô treo xong cái ảnh ngay ngắn thì trèo từ trên ghế xuống, Thư Quân liếc nhìn chiếc ảnh rồi nói, „nó vẫn không thẳng đâu treo lại đi.”
Cô nghe thấy thế hơi cau mày rồi lại trèo lên ghế ngắm lại cái ảnh rồi chỉnh chỉnh lại, đến khi thấy không còn chỗ nào để chỉnh nữa thì mới trèo xuống ghế. Vừa định bước xuống thì Thư Quân lại thốt lên,”vẫn chưa thẳng đâu, nhìn lại đi.”
Lần này cô cảm thấy khó chịu rồi nói,”nhưng tôi thấy thẳng rồi mà?”
Thư Quần đang đọc sách ngước lên nhìn cô, rồi trầm tư nói tiếp,”từ chỗ tôi nhìn không thấy thẳng.”
Cô đứng dậy đi ra chỗ anh để nhìn xem cái ảnh nó không thẳng ở chỗ nào, đi đến gần cô hơi cúi người xuống để đúng tầm nhìn của anh và quay sang chỗ phía cái ảnh được treo trên tường rồi nhìn nó. Lúc này cô với anh quả thực là rất gần nhau. Anh ngửi được mùi hường thơm mát từ trên người cô phản ra, anh ngước lên nhìn cô đôi mắt anh đọng lại trên từng đường nét của khuôn mặt cô, nước da trắng mịn màng, cái mũi thẳng tắm và đôi mắt to và vẫn sáng ngời như hồi nào, cùng với đôi lông mi dày và cong veo hơi rung lên đông đậy mỗi khi cô chớp mắt.
Cô quay sang nhìn anh, nhưng anh không phát hiện ra. Cô hỏi nhưng anh vẫn không hay, cô lấy tay mình khua khua trước mắt anh thì lúc đó anh mới giật mình tỉnh lại. Rồi anh ngượng ngùng hỏi lại cô, „cô bảo gì? Tồi không nghe thấy?”
Thanh Thu nở một nụ cười thiên thần rồi nhắc lại, „tôi thấy cái ảnh nó rất thẳng rồi đó.”
Anh lúng túng nhìn vào cái ảnh trên tường rồi ấp úng nói, “ờ ờ, được rồi… cảm ơn cô, cô có thể đi.”
Cô cúi đầu chào, rồi ra đặt lại chiếc ghế ngay ngắn vào cạnh cái bàn, sau đó nhẹ nhàng ra ngoài và đóng cửa lại. Ngay sau khi cái cửa được đóng, tay anh cũng đóng lại quyển sánh rồi đứng lên, đi đến cái giường rộng lớn thả mình nằm lên đó, mắt quay về phía bức ảnh được treo thẳng tắm trên tường kia, rồi thở dài và nhắm nghiền mắt lại…
Một chàng trai đẹp, ngồi ở hạng nhất trên một cái máy bay từ Mỹ về Đài Loan, tay cầm một tờ báo đang chăm chú đọc nó. Mấy cô nhân viên hết cô này đến cô khác muốn ra để bắt chuyện với anh, một cô lấy hết can đảm của mình đi đến gần anh rồi hỏi,”xin lỗi ngài, tôi có .. thể hỏi.. ngài một chút được không ạ?”
Chàng trai nghe thấy tiếng nói thì bỏ tờ báo xuống, khuôn mặt đàn ông, đẹp trai đến cực điểm, từng đường nét hoàn hỏa trên khuôn mặt anh, làm cho cô nhân viên muốn hỏi mà cứ sững sờ nhìn anh không chớp mắt. Khuôn mặt mịn màng, trắng trẻo, chiếc mũi dọc dừa thẳng tắm, chạy xuống đôi môi mỏng đầy quyến rũ, đôi mắt đen sâu, đôi lông mày rậm theo đướng cong chạy dài qua đến viền mắt kia, tất cả toán lên thành một cái đẹp khó tả.
Anh nhìn cô nhân viên rồi cười một nụ cười cướp hồn người và cất lên một giọng nói chầm ấm sexy hỏi lại,”yes? Cô có chuyện gì không?”
Cô tiếp viên ấp úng, cái mặt đỏ lên vì ngượng ngùng, rồi thẹn thùng nói. „Ngài .. Ngài.. Ngài có … có. có. Cần dùng gì nữa không ạ.” Đó thực sự không phải là câu hỏi mà cô tiếp viên này muốn hỏi anh, nên mấy cô bạn đứng đằng trong nghe được thất vọng tràn trề mà nguyền rủa cô bạn cùng làm với mình kia.
Anh lại cười và nói, „không, cảm ơn cô. Tôi đủ rồi.”
Cô tiếp viên buồn rầu đi vào trong, anh nhìn theo cười cười rồi đưa tờ báo lên đọc tiếp.
Chiếc máy bay hạ cạnh xuống sân bay Đài Loan. Anh đứng lên đeo một cái kính râm đen nhánh và bóng loáng lên, làm che đi con mắt của mình. Mấy cô tiếp viên hàng không cúi đầu chào anh, vẻ mặt nuối tiếc nhìn anh bước xuống máy bay.
Anh bước ra khỏ sân bay kéo theo một cái va ly, tay kia đứa điện thoại di động lên bấm, tướng mạo thanh cao, anh mặc một đồ Vést đen nhìn như siêu mẫu đi trong sân bay, làm ai ai cũng phải ngoái theo nhì tưởng ở đây đang được đóng phim.
Mái tóc anh bông bềnh mầu hạt dẻ, đưa điện thoại lên tai, đầu bên kia cầm máy anh cười rồi nói, „Hey honey, anh về Đài Loan rồi.”
Có một người cũng mặc một đồ Vést đen, chạy đến chỗ anh cúi đầu cầm hành lý hộ anh, 2 người họ đi ra ngoài thì có một chiếc xe Mercedes dài đen bóng, gần như có thể soi gương được chạy lại, đỗ ngay trước mặt họ. Người kia nhanh tay mở cửa cho Anh, rồi cho va ly của anh ra cốp xe rồi cũng trèo vào trong và trong nháy mắt chiếc xe ra khỏi sân bay, lao trên đường cao tống vù vù…
Thanh Thu được gọi đến chỗ ông Lưu, cô bé run rẩy bước vào bên trong, một người Quan Gia nghiêm trang cúi đầu chào rồi mời cô đi theo mình. Cô bước vào căn phòng, toàn là đồ cổ, từ cái bàn, cái ghế cho đến cái lọ hoa tất cả đều rất đẹp và quý phái. Cô đang mải ngắm mấy thứ đồ cổ đắt tiền, thì có tiếng mở cửa, cô quay đầu lại, một người đàn ông đã rất là cao tuổi rồi, trên tay chống một chiếc gậy gỗ, trên đầu của chiếc gậy đó được khắc một cái mặt con sư tử đang há mồm to, trông rất là hung dữ. Ông già run rẩy lưng hơi còng, khom khom đi lại gần chiếc ghế gỗ to lớn được điêu khắc hình thù đẹp đẽ, ông ra hiệu cho cô ngồi xuống đối diện với mình.
Một lát sau có người gõ cửa rồi bước vào trong, tay cầm một bình trà với 2 cái cốc bằng đồ sứ gốm trông thật đẹp mắt, đựng trong một cái khay gỗ. Đặt hai cái cốc xuống, người giúp việc rót từ trong bình trà nóng vào hai cái cốc để sáng chỗ bên ông và bên cô, rồi lùi đi.
Ông run rẩy cầm cốc trà lên rồi húp một ngụm trà rồi đưa mắt lên nhìn cô, cô cũng cầm cốc trà nóng lên thổi nhẹ rồi uống. Ông nhìn cô rồi mở ra một giọng nói trầm ấm nhưng hơi run rẩy, „Thanh Thu, ta muốn gọi con đến đây là có chuyện muốn nói.”
Thanh Thu ngơ ngác nhìn ông không hiểu có chuyện gì, cô cười hiền rồi hỏi ông, „ông có chuyện gì cứ nói đi ạ.”
Ông ngậm ngừng một lúc rồi nói, „Con còn vài ngày nữa là tròn 18 tuổi rồi đúng không?”
Cô lại nhìn ông với vẻ mặt lại càng khó hiểu hơn, không biết là có chuyện gì mà ông lại hỏi cô về vấn đền đó. Cô cười trừ rồi đặt cốc trà xuống và nói, „vâng, đúng ra là còn hơn 1 tuần nữa ạ.”
Ông Lưu gật gù, rồi nói,”ta già rồi không còn sống được bao lâu nữa, ta chẳng làm được gì cho con hơn nữa cả, nên ta muốn con chấp nhận một lời đề nghị này của ta.”
Thanh Thu càng trố mắt lên nhìn ông, rồi cũng cười và đáp, „ông không cần làm gì cho con đâu, con sống rất tốt. Ông có đề nghị gì cứ nói với con. Dù thế nào con cũng sẽ cố gắng hết mình.”
Ông nhìn cô bé, rồi hỏi thẳng, „khi con tròn 18 tuổi ta muốn con đi lấy chồng con có chịu không?”
Thanh Thu 2 mắt mở to hết cỡ mồm cũng há to nhìn ông, cô cứng họng không nói được gì thêm. Cứ ngồi ở đó băn khoăn. Ông Lưu thấy vậy nói tiếp, „Con là một người ta cũng rất muốn bảo vệ, ta sẽ không để cho con thiệt đâu. Ta sẽ cho con đi gặp mặt, và cho con chọn người con sẽ ưng ý. Ta muốn con hạnh phúc chứ hoàn toàn không ép buộc con. Những người mà ta muốn giới thiệu cho con, toàn là gia đình khá giả, hiền lành, giỏi giang. Con sẽ thực hiện cái yêu cầu đầu tiên và cũng là yêu cầu cuối cùng của ta đối với con chứ?”
Thanh Thu nhìn ông băn khoăn, nhưng thực sự ông đã nói thế thì cô không còn sự lựa chọn nào khác, nhìn ông cười tươi rồi nói, „con sẽ đồng ý với yêu cầu của ông và sẽ chọn ình thật nhanh một người chồng hợp lý.”
Lúc Thanh Thu rời đi, Ông Lưu vẫn ngồi trên ghế và suy nghĩ, thực sự ông cũng không muốn cô bé đi lấy chồng sớm thế, nhưng ông sợ về lâu cô bé sẽ không chấp nhận và không đồng ý thì lúc đó ông khó mà giúp cô bé được nữa. Ông cũng đã già yếu, nếu chẳng may ông mất đi, thì đảm bảo cô bé sẽ không sung sướng gì khi sống ở đây cùng với Gia Nhiên, ông hiểu rất rõ thằng con trai thứ 2 của ông, tính tình nó rất là hung tợn giống hệt mẹ nó, nó có thể hành hạ cô bé nên ông rất sợ đến lúc đó cô bé sẽ rất khổ mà sống không thể ngoi đầu lên được. Nhưng ông lấy làm ngạc nhiên một điều là Thanh Thu lại đồng ý quyết định này nhanh như thế. Ông tưởng cô bé phải từ chối ông ngay chứ? Hay cô bé cũng nhìn ra được mọi việc rồi.