Ép Yêu

Chương 8: Chương 3.2



Ông nhắm đôi mắt nhăn nheo già nua của mình lại, và thầm ước đứa cháu đính tôn của ông sẽ ở đây và có thể giải quyết hết vần đề này cho ông, rồi ông có thể trao cái ghế Thượng Quan này và gia tài này cho nó, yên tâm mà nhắm mắt rời khỏi cái cuộc sống này. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn lên bầu trời kia, lảm nhảm mấy câu, „cháu đang ở đâu thế?”…
Chàng trai ngồi trên chiếc xe Mercedes, đi xuống trước cửa một khách sạn 5 sao, một cô gái thân hình gợi cảm, trông thật quý phái, diện một cái váy thướt tha chạy đến chỗ anh, ôm anh thật chặt miệng nói, “honey, em nhớ anh qua.”
Anh cười dịu dàng ôm cô gái kiêu xa kia vào trong lòng mình, hai người đi vào trong khách sạn, đứng ở trong thang máy chỉ có hai người họ, cô gái kia túm lấy cái cà là vạt của anh, đặt môi mình lên môi anh hôn say đắm. Anh cũng ôm cô gái lại mà hôn cô. Khi ra khỏi đó 2 người vẫn còn đang tình tứ, trao nhau những nụ hôn ngọt ngào. Đến phòng cô gái định lôi anh vào giường ngay nhưng anh lại hơi đẩy cô ra và nói, “anh phải đi tắm đã, ngồi trên máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ, rất là mệt đó. Chờ nhé.”
anh nháy mắt rồi đi vào trong phòng tắm. Để lại cô gái tụt hết cả hứng ngồi ở trên giường. Cô gái nói vọng vào phòng tắm, “Honey anh không có quà cho em hả?”
chàng trai không nghe thấy gì nên không đáp lại. Một lúc sau anh đi ra, với chiếc khăn quấn quanh hông, để hở phần trên rắn chắc, bụng 6 múi nổi cuồn cuộn lên, còn ướt đến bóng loáng.
Cô gái tiến lại gần anh, đưa hai tay lên choàng lên cổ anh, lấy bàn tay mình xoa vào tóc còn ướt của anh, ép đôi môi mình vào môi anh rồi thì thầm nói, “không có quà cho em sao?”
chàng trai cười tươi, rồi nói lại, “em không nhìn thấy sao? Trước mặt em đó.”
Rồi anh cúi xuống hôn cô gái say đắm, hai người cùng lao đến cái giường ở gần đó mà hí hửng với nhau…
Thanh Thu đang dọn dẹp phòng cùng với mấy người làm nữa cho Tri Tuyết em gái của Thư Quân, từ đâu đi về trên mặt đã đầy vẻ xát khí bực bội, nép cái tú sách xuống đất rồi gào ầm lên. Thanh Thu cùng mấy người làm hoảng hốt nhìn cô, Tri Tuyết nhìn thấy thế thì lườm mấy người rồi gắt giọng chanh chua lên nói, “nhìn cái gì chứ? Cút hết ra ngoài cho tôi.”
Tất cả mọi người đều kéo nhau ra, Thanh Thu cầm cái túi của Tri Tuyết vừa vứt xuống dưới đất nhặt lên để trên bàn hộ cô, rồi cũng lùi ra ngoài.
Lúc tri Tuyết vứt cái túi, thì chiếc dây chuyền mới mua của cô từ trong túi vung ra và chiu tọt vào gầm giường…

Một tiếng hét từ trên lầu vang lên làm hẳn Gia Nhiên bàng hoàng không hiểu gì? Đó là tiếng hét của Tri Tuyết, cô đã để ý đến cái dây chuyền mà cô tìm nhưng không thấy nó đâu. Cô gầm gừ đi đến trước cửa phòng mà mấy cô gái giúp việc sống, đi vào rồi nói, “ai? ai đã lấy cắp dây chuyền của tôi, khai mau?.”
Mọi người đều đứng đó không ai nói gì, trong đấu ai cũng đang băn khoan không hiểu lần này lại làm sao nữa. Lầy trước đã đổ oan ột cô gái, khiên cô bé bị đuổi việc rồi còn không biết lần này đến lượt ai đây?
Tri Tuyết liếc từng người một, rồi cô phát hiện ra Thanh Thu, và nghĩ lại lúc vừa rồi Thanh Thu có cầm túi cô lên để trên bàn, cô đi lại chỗ của Thanh Thu đang đứng cúi mặt, cô dơ thẳng tay tát mạnh một cái vào mặt Thanh Thu, làm Thanh Thu choáng váng mặt mày, mắt trợn to, tay dơ lên sờ lên một bên má đang dần dần nóng rát lên của mình, mọi người trong đó ai cũng sững sờ.
Tri Tuyết cười đểu rồi giọng quả quyết nói, “đồ ăn cắp trả lại dây chuyền đây.” Tri Tuyết vừa nói vừa dơ tay ra, như ép cô trả lại.
Thanh Thu uất ức lắc đầu rồi nói, “tôi không có lấy cái dây chuyền nào cả?”
Tri Tuyết hai mắt trợn ngược lên, trông rất dữ tợn nói, “mày còn già mồm ảh? tao nhìn thấy mày cầm cái túi của tao để lên bàn đó? Mau trả lại đây, hay mày muốn ngay hôm nay ra khỏi cái nhà này?”
Tri Tuyết đi qua người Thanh Thu huýnh vai một cái thật mạnh vào cô, đi đến cái tủ quần áo của cô lục tung lên, vất hết tất cả xuống dưới đất, rồi cùng với chính đôi guốc cao gót dắm lên quần áo của Thanh Thu.
Thanh Thu nhìn đống đồ ở dưới đất mà hai hàng nước mắt, thi nhau tuôn rơi, nhưng cô uất ưc không khóc thành tiếng.
Tri Tuyết không tìm thấy hét to lên, “mày giấu nó ở đâu?”
Thanh Thu lắc đầu nói, “tôi không lấy.”

Tri Tuyết tức giận đến đỏ hết cả mặt cô túm lấy tay của Thanh Thu lôi ra ngoài, trên đường đi đến chỗ bố mình thì Tri Tuyết gặp Thư Quân, anh nhìn thấy em gái mình mặt hầm hầm kéo theo Thanh Thu, 2 hàng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Anh đến gần chặn bước của Tri Tuyết, Tri Tuyết ngước lên nhìn anh rồi cất giọng, “anh tránh ra, em phải đến chỗ bố.”
Thư Quân không tránh mà hỏi lại, “Có chuyện gì thế, nói với anh là được rồi. Bố không có ở đây.”
Tri Tuyết thả tay của Thanh Thu thật mạnh ra rồi cong miệng đanh đá của mình lên nói, “Cái con bé này nó ăn cắp dây chuyền của em, hỏi nói không thèm đưa lại.”
Thư Quân nhìn sang Thanh Thu rồi lại nhìn Tri Tuyết anh thở dài rồi nói, “em có nhìn thấy cô ta lấy không?”
Tri Tuyết trợn mắt lên nói, “tất nhiên rồi, lúc ra khỏi phòng chính con bé đó đã nhặt túi em lên mà.”
Thanh Thu vẫn cúi đầu không nói gì, Thư Quân quay sang Tri Tuyết nói tiếp, “chúng ta đi đến phòng em.”
Rồi ba người họ cùng nhau đi đến phòng Tri Tuyết, lúc ở trong Tri Tuyết nói thêm, “em đã tìm hết rồi không thấy đâu cả, nên chỉ có lấy cắp mới mất được thôi.”
Thư Quân đứng chống tay lên hông rồi nhăn mặt hỏi Thanh Thu, “cô không lấy thậy chứ?”

Thanh Thu lắc đầu rồi nói, “không, tôi không lấy. Lúc tiểu thư về cô đã vứt cái túi xuống đất, tôi thấy vậy nên nhặt hộ tiểu thư rồi đặt nó lên bàn thôi.”
Tri Tuyết lườm Thanh Thu rồi quả quyết tiếp, “ai cần mày nhặt, chỉ có muốn ăn cắp gì đó nên mới nhặt hộ chứ gì? Đúng là ăn cắp mà còn tỏ ra tử tế.”
Thư Quân không nói gì anh cúi người nằm sạp xuống nền đất ngó nghiêng, rồi nhìn vào trong gầm giường, trong bóng tối có một vật gì đó nhỏ bé, đang nhấp nháy, anh thò tay vào lấy nó ra. Khi đứng dậy anh dơ chiếc dây chuyền của Tri Tuyết ra trước mặt cô. Tri Tuyết nhìn thấy dây chuyền trước mặt mình, 2 mắt mở to dựt lại không thèm cảm ơn. Đuổi Thanh Thu và Thư Quân ra ngoài và ngại ngùng đóng sầm cửa lại.
Thanh Thu vẫn còn đứng ở ngoài hành lang cùng với Thư Quân, nước mắt vẫn chưa khô. Thư Quân quay sang nhìn thấy thế hai hàng lông mày anh hơi cau lại. Anh muốn ôm cô vào lòng mà ản ủi rằng, có anh ở đây cô không phải sợ gì cả, nhưng anh lại không làm được. Anh định dơ tay lên lau nước mắt cho cô, thì một ông Quản Gia chạy lại gọi anh, “Cậu chủ, ông chủ muốn gặp cậu.”
Thư Quân vội thụt tay lại ngước lên nhìn người Quản Gia rồi đi lướt qua Thanh Thu.
Thanh Thu đi về phòng mình, mấy cô gái trong phòng không ai nói gì cả, chắc họ đang nghĩ cô đã bị đuổi việc rồi. Cô bạn cùng giường với Thanh Thu chạy lại hỏi cô, “Thanh Thu àh? Sao rồi? Cậu bị đuổi việc rồi sao?”
Thanh Thu gom quần áo dưới đất mình lên, lắc đầu rồi nói, “không, tìm được dây chuyền rồi.”
Mấy cô gái kia nghe thấy thế cũng lao lại gần hỏi tình hình vì sao? Thanh Thu nhìn mọi người cười hiền rồi trả lời, “Thiếu gia đã giúp tớ tìm lại được dây chuyền.”
Nói đến 2 từ (Thiếu Gia) mắt cô nào cô ấy cũng sáng hết lên, cô bạn của Thanh Thu hai tay đặt lên má mắt nhìn lên trên rồi nói, “Woooaa, có Thiếu Gia tốt quá đi, vừa đẹp trại lại vừa có tấm lòng vàng, chứ không như cô em đanh đá, vừa xấu như phù thủy kia.”
Mấy cô gái khác cũng gật đầu lia lịa, đồng ý với lại câu nói của cô bạn Thanh Thu. Thanh Thu nhìn mọi người bật cười. Họ nói chuyện rôm rả, làm cho Thanh Thu quên cả cái đau trong lòng, và cả cái tát còn đọng lại trên má nữa.
Đến tối, Thanh Thu nhận được một bức thư của ông Lưu, người Quản Gia đã đến và đưa cho cô. Ông muốn cô ngày mai đi xem mặt, khoảng 10.30h sáng ở quán càfe ngoài trung tâm.
Mấy chị em cùng làm với cô trong chỗ này, ai cũng biết chuyện của cô. Họ rất quý cô, tại Thanh Thu sống rất lương thiện hay giúp người, vừa đẹp người lại còn đẹp nết. Mấy anh chàng ở đây anh nào cũng để mắt đến cô bé, từ đầu bếp cho tới phục vụ, cả mấy anh Quản Gia trẻ tuổi nữa.

Lee cô bạn cùng giường với Thanh Thu quay sang phía Thanh Thu mặt cũng hơi buồn buồn nhìn cô, nhưng rồi Lee lại nói một câu an ủi, „Thanh Thu, nếu mà lấy chồng rồi thì cố gắng sống tốt, còn nếu mà cãi nhau với chồng thì hãy đến đây tìm tụi này, luôn luôn sẵn sàng tiếp đón cậu, mà đây cũng chỉ là đi gặp mặt thôi mà, đã cưới thật đâu chứ?”
Mấy cô gái cùng phòng cười rộ lên và gật đầu với câu nói của Lee, Thanh Thu thấy mọi người ai cũng tốt với mình, nên cô rất là cảm động, bỗng dưng khóe mắt cay cay và đỏ lên. Mọi người thấy cô lại sắp khóc, đều đến gần cô an ủi, Lee ôm cô bạn tội nghiệp này vào lòng. Lee được người ta kể về Thanh Thu rất nhiều, nhưng cô không dám hỏi, vì cô biết Thanh Thu đã bị mất trí nhớ, mà không muốn cô bạn mình bị kích động thêm nữa.
Ngày hôm sau, Thanh Thu được mấy cô bạn cùng phòng trang điểm cho chút ít, tại vì Thanh Thu thực sự không cần trang điểm thì cũng đã đẹp rồi, nay trang điểm thêm chút vào nhìn cô phải nói là đẹp tuyệt trần, mấy cô bạn trang điểm cho cô xong cũng há hết cả mồm ra khen cô xinh đẹp đến không ai nhận ra.
Thanh Thu mặc một cái váy trắng dài đến đầu gối, trông thật là trong sáng, cô để tóc xõa ra mái tóc dài mềm mại thướt tha cùng chiếc váy, đặt lên trên đầu một cái bườm tóc có hình cái nơ cũng mầu trắng. Nhìn cô bây giờ không phải nói quá, như một tiên nữ giáng trần vậy. Lee cô bạn xoa xoa mắt đến 10 lần mà vẫn cứ mở to lên, mồm há ra và nói, „Th..Thanh ..Th.Thu đây há?” cô không tin vào mắt mình luôn.
Thanh Thu cười cảm ơn mọi người rồi cô nhìn đồng hồ, đã 09:45 rồi còn 45 phút nữa, cô sẽ đi se buýt cho rẻ tiền, nên cô đi sớm chút.
Khi chào tạm biệt mọi người đi ra khỏ phòng xuống dưới sân, cô bắt gặp Thư Quân, anh cùng với lại Thư ký của mình đang vừa đi vừa bàn giao công việc thì phải. Anh ngước lên nhìn cô, đôi mắt anh không chớp và tai anh không còn nghe thấy người thư ký đang nói gì bên cạnh mình nữa.
Bây giờ anh chỉ cố thấy cô trước mặt mình và tai thì đang nghe tiếng tim mình đập đến điên cuồng. Anh gần như không phát hiện ra cô nếu như anh không nhìn nhanh vào đôi mắt trong sáng kia của cô.
Anh biết là hôm nay cô đi xem mắt, trong lòng anh lại càng chua sót hơn khi nhìn thấy cô xinh đẹp như thế này. Cô đi đến bên cạch anh cười một nụ cười thánh thiện chào anh , nhưng anh thì không nói gì mà cứ đứng im nhìn cô, nên cô thấy ngại ngùng và cúi đầu xuống. Thư ký đứng bên cạnh anh khua tay trước mặt anh làm anh quay về hiện thực, anh quay sang thư ký và nói, „xin lỗi chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ.” Rồi anh cùng thư ký của mình đi lướt qua cô, như chưa từng có sự suất hiện của cô.
Cô nhún vai, rồi đi thẳng ra cổng, Thư Quân một lần nữa quay lại nhìn cô 2 đôi lông mày cau lại đến gần dính vào nhau.
Vừa bước ra cổng định đóng cổng lại, thì có một cái xe lao vụt tới, vì thế mà chiếc váy trắng của cô bị hất tung lên, cô vội lấy tay dữ váy mình lại, quay đầu nhìn chiếc xe đang đỗ trước cổng. Một chàng trai bước xuống từ một cái xe thể thao mầu trắng, tay anh ta bỏ kính dâm từ trên mặt xuống ngước lên nhìn Thượng Quan rồi sau đó anh cúi đầu xuống định đi vào thì bỗng thấy một cô gái xinh đẹp nhìn mặt trông rất quen, đang đứng gừm gừm mắt nhìn anh giận dữ.
Anh đi đến gần cúi đầu chào. Thanh Thu, cô lấy lại bình tĩnh nói, „xin lỗi ngài, ngài có biết là đường này được đi bao nhiêu không ạ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.