Ép Yêu

Chương 25: Chương 9.2



TRỜi Oai, anh quả thật không nghĩ được ra cái gì hay hơn sao? Mà lại nói cô câm, nhưng mà suy ra thì thế lại càng tốt sẽ không phải nói. Mọi người bên dưới quả thật là đang hỗn loạn với câu nói của anh, người MC cầm lại míc, tiếc nuối nói, “chà thật là đáng tiếc, một mỹ nữ lại không thể nói được.”
Người MC thao thao bất tuyệt cuộc chơi, các cô gái phải lựa chọn ình một tiết mục biểu diễn, thí dụ như (Múa, hát, nhảy, hay chơi nhạc cụ. v.v.). Trong 10 cô sẽ chọn ra 3 cô để vào phần trong.
Thanh Thu quả thật chẳng biết làm gì cả mà cô cũng không muốn chơi, chỉ muốn biến khỏi đây thật nhanh. Trong người cô cảm thấy rất khó chịu nó làm con mắt cô giật giật mạnh.
Thí sinh đầu tiên là Luật sư Kim, cô Kim biết chơi đàn violon, nên cô đã mượn của ban nhạc đằng sau một cái và chơi bản của Mozart, cô Kim rất uyển chuyển kéo tiếng đàn vang xa, nghe thật êm tai. Ai ai trong hội trường to lớn đều im lặng nghe cô kéo đàn.
Cô Kim xong phần trình bầy của mình, chàng pháo tay lớn được tặng cho cô. Luật sư Kim biết khả năng của mình nên rất kiêu ngạo, cô lấy tay hất mái tóc dài xoan của mình về đằng sau. Đưa lại chiếc Violon cho MC rồi ra chỗ mình ngồi.
“woahh, quả thật là tuyệt vời phải không quý vị.” Người MC khen ngợi cô Kim
Rồi anh cũng nhanh chóng giới thiệu người tiếp theo, là Chi Mỹ. Khi Chi Mỹ bước lên, cô nói cho MC và toàn thể mọi người xin hát một bài hát và bài hát này cô xin tặng riêng cho Văn Thiên.
Chi Mỹ nhanh nhẹn chạy đến chỗ ban nhạc nói gì đó rồi quay lại phía trước đứng, tiếng nhạc cất lên đó là bài hát trong bộ phim „Khi người ta yêu“ (TG: Các bạn nghe thử bài đó đi, hay lắm^^).

Giọng của Chí Mỹ cất lên rất trầm ấm, cô hát rất hay và rất hợp giọng với bài hát. Dai điệu bài hát thật là du dương, khi đoạn cuối của bài hát gần kết thúc, Chi Mỹ đã rơi nước mắt nó chạy nhẹ long lanh trên gò má cô chảy xuống. Nhìn trông thật chuyên nghiệp và cảm động.
Khán giả vỗ tay nhiệt liệt với phần trình bầy, thật là đi vào lòng người của cô. Chí Mỹ cảm ơn rồi lấy tay lau nhẹ nước mắt và quay đầu lại, mắt liếc nhìn Văn Thiên. Văn Thiên anh cũng nhìn Chi Mỹ. Thanh Thu nhận thấy được khi 2 người đó nhìn nhau, cô cảm thấy, tim cô rất đau nhức nhối. Trong đầu cô nghĩ người anh nói anh yêu mà càng lúc càng xa anh là Chí Mỹ sao? Cả buổi cô nhìn Chí Mỹ, cô so sánh Chí Mỹ với mình đến thật tội.
Thà cô không đến đây còn hơn, nhìn thấy thế này cô cảm thấy còn khó chịu hơn nữa. Cô cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, dù gì cô cũng là em gái Văn Thiên mà nhưng nếu có một phép mầu cô ước cô không phải là người nhà anh. 2 mắt cô cay sè như muốn khóc, lấy tay mình đặt lên ngực cố nét cảm xúc lại.
Văn Thiên ngồi bên cạnh cô, anh nhìn thấy cử chỉ của cô gái ngồi cạnh mình, hơi cau mày vì nó rất giống với cử chỉ khi muốn khóc mà cố kìm nén của Thanh Thu. Anh hơi nhếc đôi môi lên cười nhạt, sao anh đi đâu cũng nghĩ đến Thanh Thu vậy? Cô đang ở viện mà làm sao có thể đến đây được cơ chứ. Nhưng anh lại rất muốn cô ở đây để xem anh thành đạt, anh muốn ôm người anh yêu vào lòng và nói với cô rằng anh yêu cô, anh không phải là anh 2 của cô.
Nhưng tất cả đó chỉ là mơ ước của anh, cô không bao giờ nhận ra điều đó và anh không muốn cô bị tổn thương thêm một lần nữa. Văn Thiên đã quyết định chỉ cần cô được hạnh phúc thì bắt anh làm cái gì anh cũng làm, kể cả đâm đầu vào lửa để cứu cô ra anh cũng cam chịu và tình nguyện.
Thanh Thu cảm thấy đôi mắt mình dần dần nặng trĩu, cô ngáp dài. Còn 2 người nữa là đến lượt cô, mà cô còn chưa không biết mình nên biểu diễn cái gì. Bây giờ lại thêm cơn buồn ngủ nữa chứ, sao cô có thể buồn ngủ thế này được cô nhìn đồng hồ đeo tay của mình đã 10h kém 20 rồi. Khi nhìn vào đồng hồ thì cô nghĩ đến viên thuốc mà cô ý tá buổi tối đưa cho cô chẳng lẽ thuốc đó làm buồn ngủ sao? Bây giờ nó đang ngấm dần dần.
vào trong cơ thể cô, quả thật là không đúng lúc mà. Thanh Thu ngáp ngắn ngáp dài, mắt cô như muốn nhắm lại, đầu gật gù trông đáng thương.
Cả buổi Văn Thiên anh quan sát cô, anh hơi nhếc mép lên cười. Nghĩ thầm cái cô gái nhỏ này sao lại có thể ngủ gục thế này cơ chứ. Bỗng Thanh Thu ngả đầu vào vai anh mà ngủ.
Thế này thì còn biểu giễn gì nữa, giờ chắc gọi cô cũng không dậy. Văn Thiên thấy lúng túng khi cô tựa vào vai mình, anh lấy ngón tay hẩy đầu cô ra, thì làm cô lại giật mình tỉnh giấc, mắt mở he hé lên xem nhưng đôi mắt nặng trĩu lại muốn xụp xuống ngay.
Không cần biết mình đang ở đâu, và sắp chuẩn bị làm gì, Thanh Thu đã gục hẳn vào vai Văn Thiên mà ngủ.
Văn Thiên anh thấy tình trạng này, chắc là phải hoãn lại. Anh đưa tay ra bể bổng Thanh Thu lên, cho cô úp sát vào lòng mình. Hành động của anh làm cả hội trường ầm mĩ cả lên, cô gái đang thi cũng ngừng luôn. Mọi con mắt đều đỏ dồn vào anh và Thanh Thu.
Anh MC chạy lại gần hỏi, “cô ấy làm sao thế?”
“Cô ấy như ngủ hay sao ấy, bỗng tôi thấy cô ấy ngả người vào tôi mà không động tĩnh gì nữa.” Văn Thiên vẫn bế Thanh Thu trên tay nói cho người MC hiểu.

Trí Kiệt anh cũng chạy lên luôn, bế lấy Thanh Thu từ tay Văn Thiên. Trí Kiệt cúi đầu xin lỗi mọi người, định rời đi thì Văn Thiên giữ anh lại hỏi, “ai đây Trí Kiệt?”
Trí Kiệt còn đang ấp úng, thì bỗng do tư thế được bế của Thanh Thu đầu cô ngửa ra đằng sau nên làm rớt bộ tóc giả của mình xuống.
Mái tóc dài mềm mại của Thanh Thu xõa ra, lại một lần nữa làm hội trường ồ lên bất ngờ.
Những cái máy ảnh và mấy chiếc máy quay đổ dồn vào 3 người họ. Văn Thiên anh mở to mắt nhìn cô gái trên tay Trí Kiệt, anh không thể ngờ được. Quả thật là anh đã nghĩ đó là Thanh Thu nhưng do sợ anh sẽ nhầm, nhưng ai ngờ đâu lại chính là cô thật.
Mặt anh chuyển hình tối sầm con mắt như muốn nuốt sống người ta nhìn Trí Kiệt, giọng nói gấm lên chút, “sao lại dẫn Thanh Thu đến đây mà không nói với tôi?”
Thư Quân anh cũng chạy lên sân khấu, mặt anh cũng ngạc nhiên không kém nhưng lại đưa tay bế lấy thân hình của Thanh Thu trong tay Trí Kiệt.
Quả là làm ọi người, hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Một cô gái và 3 chàng trai.
Văn Thiên anh cầm lấy tay Thanh Thu, khi đang được Thư Quân bế. “Thanh Thu sẽ đi theo tôi, mấy người cứ ở lại đây đi.”
Thư Quân anh nói vào ngay. “Không cô ấy là nguời yêu tôi, tôi sẽ đưa cô ấy đi viện. Anh là nhân vật chính hôm nay anh nên ở đây.”

Trí Kiệt lúng túng nói, “tôi sẽ đưa cô ấy quay lại. Chính tôi đã đưa cô ấy tới đây thì xin phép tôi sẽ đưa cô ấy về an toàn.”
Một cảnh tượng hết sức là khó sử, may thay cho Thanh Thu, cô thì vẫn ngủ ngon không biết gì hết, nhưng mai trên mặt báo mà thấy mình đang nằm trong tay một trong 3 chàng trai này thì chắc cô sẽ không muốn đi ra khỏi viện nữa đâu.
Luật sư Kim tiến lại gần bên Văn Thiên, “sao vậy honey?”
Cô Kim hỏi thế, nhưng đôi mắt nhìn Thanh Thu đến toé lửa. Cô Kim không ngờ con nhỏ này liều ghê, đã cảnh cáo nó thế mà nó vẫn còn bén bảng gần bên Văn Thiên. Quả thật là con nguời làm thối tha chết tiệt, rồi để xem tao sẽ ày biết tay tao.
Thư Quân anh bế Thanh Thu, ba anh đứng trước mặt anh ông nhìn anh liếc xuống nhìn Thanh Thu đang nằm trong tay anh gừm mắt đến sát thủ, ông lên tiếng tức bực, “con bé đó là gì? Bỏ nó xuống ngay.”
Trí Tuyết cũng không kém méc lẻo cho ba mình, “con nhỏ người làm ngày trước đó bố. Nó bây giờ sang bên Thượng Ngư rồi.”
Ông Lưu đứng lên, quả thật ông không biết phải nói gì. Nhìn Thanh Thu chỉ biết lắc đầu rồi quay lưng cùng với người Quản Gia đi ra khỏi nơi đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.