Bàn tay Thần phi nắn nót vẽ một bức họa, điểm xuyến vài đóa hoa mai và chim khổng tước sắc màu sặc sỡ. Hơi gió len lỏi thấm đượm hương vị cung đình. Nét vẽ cuối cùng cũng hoàn tất, bàn tay Thần phi ngừng lại, đôi chân mày ánh nguyệt khẽ nhướng lên, nụ cười lộ rõ vẻ kiêu hãnh của một quý phi. Tiếng bước chân của người cung tì thân cận chạy đến,ả ghé vào tai nàng nói nhỏ điều gì, rồi đôi mắt dè chừng nhìn ngắm xung quanh. Thần phi săm soi lại bức tranh, tay thon thả đặt bút xuống, bước đến ngắm nhìn khung cảnh buổi sáng sớm.
– Những gì ngươi nói… là thật cả chứ?
– Chính mắt nô tì đã nhìn thấy, chỉ có điều là sự tình bên trong như thế nào thì không rõ, chẳng biết có phải…
Nở nụ cười nửa miệng, Thần phi nói:
– Cho dù không phải, ta cũng sẽ biến nó thành phải!
– Nhưng chuyện này ảnh hưởng đến danh tiết của nữ nhi, hơn nữa… còn gây tiếng xấu cho hoàng tộc. Nếu thành công thì thôi, nhưng lỡ thất bại thì chúng ta sẽ…
– Đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu để lỡ mất nó, chúng ta sẽ hối hận vô cùng. – Rồi nàng lảng sang chuyện khác.
– Ngươi mang bức họa vào trong đi, ta cần yên tĩnh để suy nghĩ một chút.
Ả cung tì vâng lệnh lui ra. Đôi mắt Thần phi nhìn vào rặng núi xa xa, những ngón tay ngập ngừng lướt nhẹ trên thanh gỗ. Những cánh hoa cúc rơi nhẹ trong màn sương lạnh sớm mùa thu.
****************************************************
Khu rừng trúc sau hoàng cung với những thân trúc vươn dài chọc thẳng lên cao. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, hội tụ thành nhiều đốm sáng nhỏ nhoi rải xuống mặt đất. Tiếng gió lướt nhẹ trên mặt lá nghe vi vu, khu rừng truc như một bức tranh tứ bình được bao phủ bởi nền trời và những khóm trúc. Dù không diễm lệ như như vườn thượng uyển nhưng chính vẻ thoáng đãng của nó, khu rừng trúc là nơi thích hợp để hoàng thượng và những người trong triều đình luyện võ, cưỡi ngựa, tập bắn cung. Một vài âm thanh lướt gió vun vút, thanh đao sáng lóa xé không khí vớn lượn trong không trung. Thiên Ân đang luyện võ, thế công, thủ đều thần tốc, có lẽ trên thiện hạ cũng thộc vào hàng cao thủ. Chàng múa đao ra trước, rồi lại múa đao ra sau lưng, chân đá lên cao rồi vận khí đẩy người về trước. Thanh đao xoáy như vòi rồng, bay lên theo hướng thẳng đứng rồi phát ra một luồng khí màu vàng, kình lực chẳng phải tầm thường. Thiên Ân nhanh chóng bay lên đón lấy thanh đao, tức thì chàng cảm thấy có một âm thanh kì lạ phát ra. Tiếp theo đó là một vật thể nhọn hoắc bằng kim loại bay đến. Chàng lộn người trên không né tránh, thanh đao ghim vào thân cây trúc, chân đứng trên cành cây.
– Kẻ nào dùng phi tiêu phục kích ta, lập tức bước ra đây!
Thiên Ân vừa nói dứt câu thì bốn tên mặc áo đen từ đâu cầm kiếm xông đến. Nhanh như cắt, Thiên Ân bay lùi về phía sau nhẹ nhàng tiếp đất, ánh mắt ngạc nhiên pha chút kiêu ngạo. Một tên áo đen nói:
– Không ngờ tu vị của các hạ quả thật cao cường, không hổ danh là Ưng Kiếm Quỷ Khốc vang danh tứ hải.
– Liên quan gì tới các ngươi, nhưng hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, các ngươi là ai mà lại vào đây được?
– Chuyện đó ngươi không cần biết, tốt nhất ngươi nên để ý tới cái mạng của mình đi!
– Khốn kiếp! – Thiên Ân vừa nói vừa vung đao ra trước, xông thẳng vào bọn áo đen. Bọn chúng hợp sức từ tứ phía bao vây lấy chàng. Lưỡi đao vút lên cao, chàng xoay người gạt ra xa những thanh kiếm, nghiêng người trên mặt đất đỡ đòn tấn công từ phía sau, rồi dụng cước lộn vòng đá liên tiếp vào hai tên phía trước. Tên còn lại lợi dụng tình thế, xông tới định đâm vào lưng Thiên Ân. Ngay lập tức, lưỡi đao như một con mãng xà cuốn chặt lấy thanh kiếm. Tên đó đau quá buộc phải buông kiếm ra, ngã quỵ xuống. Thiên Ân vận chưởng đẩy mạnh xuống đất, một luồng khí đánh bật ba tên còn lại, chúng ngã sõng xoài, phun máu ướt cả áo.
– Những tên vô dụng, không biết tự lượng sức mình lại còn bày trò. Rốt cục ai phái các ngươi đến?
– Đừng mơ bọn ta sẽ nói cho ngươi biết!
– Thanh đao của ta có thể kết liễu các ngươi trong tức khắc, nếu còn ngoan cố thì đừng có trách.
Một tên áo đen bạo gan ôm vết thương dung khinh công xông tới. Ánh mắt Thiên Ân sắc lạnh, chàng định vung đao lên giết chết tên kia thì một luồng khói trắng bay đến trước mặt, che khuất cả tầm nhìn. Khóe mắt chàng bỗng thấy cay cay, thoang thoảng trong không khí một mùi hương kì lạ. Thiên Ân bất giác giật mình, giọng lắp bắp:
– Nhuyễn… Nhuyễn Cân Tán… Các ngươi…! – Thiên Ân bất chợt thấy tê buốt mười đầu ngón tay, cảm giác ấy như lửa đốt lan tỏa khắp người. Gân cốt chàng như mềm nhũn không cử động nổi
– Đùng là khôn ba năm dại một giờ. Ngươi tưởng ngươi tài giỏi lắm sao? Rốt cục vẫn phải chịu làm kẻ bại trận! – Giọng nói của một tên áo đen vang lên kèm theo tiếng cười nanh ác. Thiên Ân tức như sôi máu, nhưng giờ thì cả những cử động bình thường chàng còn không làm nổi.
– Lũ bỉ ổi, các ngươi muốn giết thì giết, đừng nhiều lời!
– Thứ bọn ta muốn không đơn thuần là cái mạng của ngươi. Nhuyễn Cân Tán làm cho gân cốt ngươi tê liệt, nhưng cũng sắp sửa hết công hiệu rồi, bọn ta cũng không muốn chần chừ nữa.
– Các ngươi muốn gì ở ta?
– Nhiều lời quá! Đợi ngươi tỉnh dậy thì sẽ biết ngay thôi!
Một tên áo đen vận kình lực đập thẳng vào cổ Thiên Ân khiến chàng xây xẩm. Đầu đau điến và dường như không còn ý thức được điều gì nữa, chàng ngã vật sang một bên, ngất đi giữa khu rừng trúc.
*******************
Đêm xuống, màn đêm ẩn trong đôi mắt của người phụ nữ ấy, gieo rắc vào lòng nàng một nỗi buồn vô tận. Dương phi nhìn ánh trăng lơ lửng trên cao, lờ mờ trên đó những hình thù quái dị mà lúc còn nhỏ nàng vẫn thường hay nghe mẹ và bà kể là cây đa chú Cuội. Kí ức tuổi thơ chợt quay trở về, hình ảnh hai đứa bé vui đùa trên đồng, cùng bắt đom đóm trong đêm như chập chờn hiện ra. Đứa bé gái vấp ngã, và đứa con trai chạy đến đỡ dậy, vỗ về an ủi, lau nước mắt. Dương phi khẽ cười, một mối tình ôm ấp thuở ấu thơ, mãi khiến nàng ghi lòng tạt dạ. Nhưng rồi nàng gạt đi, nhận thức được mình đang là gì ở trong hoàng cung. Ánh trăng chiếu trên bờ vai nàng, hắt hiu, mòng manh. Một tiếng nói kèm theo bước chân chạy đến:
– Nương nương… nương nương… nô tì vừa nhìn thấy Thiên Ân tráng sĩ nằm bất tỉnh ngoài bìa rừng!
– Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy?
Ả cung tì lắc đầu, ánh mắt khẩn khoản:
– Nô tì không biết tại sao nữa. Lúc nãy viên tổng quản bảo nô tì đi gọi Thiên Ân tráng sĩ đến để hai người bàn luận võ học. Nô tì tìm mãi không thấy, nghĩ chắc tráng sĩ đang luyện võ ngoài khu rừng trúc nên chạy ra xem, kết quả là…
Dương phi ngẫm nghĩ hồi lâu. Theo lẽ, nàng không muốn can thiệp vào để tránh xảy ra nhiều chuyện rắc rối, rồi người cung tì kia sẽ đi thông báo với những người có chức trách. Nhưng một chút tình xưa nghĩa cũ như níu kéo lấy nàng, khiến nàng trong dạ rối bời. Nàng thừa biết trong cung lắm những thị phi, miệng đời khó tránh, nhưng nàng vẫn không thể làm theo lý trí mách bảo.
– Để ta ra đó xem thế nào rồi ngươi đi gọi người đến đưa tráng sĩ về cung.
– Dạ vâng, thưa nương nương!
Khu rừng trúc tràn ngập bóng tối, chỉ có những ánh sáng leo lét do trăng chiếu qua kẽ lá. Và những bước chân nặng nề như dò tìm vang lên trong không trung. Thiên Ân nằm đó, vẫn mê man, gương mặt hứng lấy những ánh sáng chập chờn trong đêm tối. Dương phi liếc nhìn quanh, xoay người qua lại mong nhìn thấy vị tráng sĩ kia. Bất ngờ nàng vấp phải một thanh đao có khắc hình bạch hổ là vật bất ly thân của Thiên Ân. Chàng nằm bên cạnh, hơi thở vẫn đều đều như người ngủ say.
– Thiên Ân, huynh tỉnh lại đi, Thiên Ân! – Dương phi vừa nói vừa nâng đầu Thiên Ân trên tay mình. Nàng muốn chàng tỉnh dậy ngay lúc này để tự động về cung. Dù sao trong mắt hoàng thượng và mọi người, Thiên Ân chỉ là một kẻ sĩ lãng du không đáng trân trọng. Nếu chuyện chàng bị đánh bất tỉnh làm kinh động đến hoàng thượng, e rằng bản thân chàng sẽ gặp nhiều rắc rối.
– Huynh nghe muội nói gì không, tỉnh lại đi! – Dương phi lay mạnh đầu của Thiên Ân, nhưng hình như mọi thứ chẳng hề có tác dụng. Nàng cảm thấy bất lực, cơn gió lùa qua… một cơn gió lạnh lẽo.
Bất chợt có một cú đánh trời giáng từ đâu đập vào cổ nàng. Nàng chỉ kịp hoảng hốt nhận ra thì ngã quỵ xuống ngất lịm. Khu rừng trúc trở nên im lìm, chỉ còn bóng trăng soi tỏa trên mặt đất.
******************************************************************
– Hoàng thượng, lúc nãy thần thiếp nghe thấy tiếng động lạ ở phòng của Thiên Ân tráng sĩ, không biết… – Thần phi mở cửa bước vào thư phòng hoàng thượng, cung kính nói.
– Mặc kệ hắn đi, có chuyện gì sao?
– Thần thiếp thấy dạo này… hắn có nhiều cử chỉ lén lút rất kì lạ. Để đề phòng, tốt nhất hoàng thượng nên đến đó xem sao.
Hoàng thượng đặt quyển văn thư xuống, đưa mắt nhìn Thần phi, thoáng chút ngẫm nghĩ. Bóng trăng ngoài kia bắt đầu mở ảo, những ngôi sao cũng leo lét như hòn than sắp tàn. Ngài ưu tư gật đầu rồi lặng lẽ bước ra.
– Nàng nghe thấy tiếng động lạ thật sao?
– Không chỉ vậy, thần thiếp còn thấy có bóng người lẻn vào phòng hắn nữa. Hoàng thượng, dù sao Thiên Ân cũng chỉ là một tên kiếm sĩ không rõ nguồn gốc, người nên cẩn thận thì hơn.
Hoàng thượng thở dài, lặng lẽ bước. Theo sau có một vài quân ngự tiền và thái giám.
– Làm vậy có khác nào lấy oán báo ân. Dù sao hắn cũng đã cứu hai phi tử của trẫm khỏi cơn nguy biến. Bậc quân vương không thể cư xử như một kẻ tiểu nhân được.
– Thần thiếp không khẳng định là hắn làm chuyện xấu, thần thiếp chỉ muốn hoàng thượng cẩn thận.
Bước chân của đoàn người dần dần dừng lại trước cửa phòng của Thiên Ân. Tên thái giám hô to báo hiệu hoàng thượng đến nhưng không thấy Thiên Ân bước ra. Ngài cảm thấy hết sức kì quặc, dù Thiên Ân có gan to bằng trời cũng chưa chắc dám vô lễ như vậy. Đêm càng lúc càng tối dần, cửa phòng không khóa, ngài nhanh chóng đẩy mạnh bước vào. Cánh cửa vừa hé mở, tia sáng đầu tiên của ánh nến lọt vào mắt, hoàng thượng đã sửng người, những tên nô tài cũng ngần ngại lui ra, họ nhìn nhau mà mặt lấm lét, họ biết có một cơn thịnh nộ lớn sắp sửa đổ xuống tại nơi này, và có khi đây là một bước chuyển biến lớn trong hoàng cung.
Trước mặt hoàng thượng, Dương phi đang nằm âu yếm trong vòng tay Thiên Ân, gương mặt chìm sâu vào giấc ngủ. Lòng tự trọng của hoàng đế bị bôi nhọ, tình cảm tổn thương, ngài đã không thể nào nhịn được nữa. Cơn tức giận đã đạt đến đỉnh điểm, bao nhiêu năm qua, ngài tin tưởng ai, ngài bảo vệ quyền lợi cho ai, để rồi bây giờ đáp trả lại ngài là sự phản bội. Trời ơi ô nhục, Dương phi đã mang cả danh dự hoàng tộc đổ xuống sông xuống biển. Không ngờ trong hoàng cung nhà Lê lại có thể xảy ra những chuyện thế này. Đau đớn, phẫn uất, cảm giác ấy nghẹn đắng cả trái tim. Ngài nắm chặt tay, gương mặt đỏ phừng. Ngài muốn xuống lệnh giết chết đôi gian phu dâm phụ ấy ngay lúc này để hả cơn giận, nhưng ngài biết mình không thể hành xử vội vàng. Gió ngoài trời cứ lạnh lẽo đìu hiu, chẳng ai biết rồi đây số phận của hai con người ấy sẽ đi về đâu…