– Nương nương! Nương nương ơi! Có chuyện lớn rồi! – Ả cung tì của Thần phi hớt hãi chạy vào phòng, suýt chút vấp ngã ở bậc cửa.
– Có chuyện gì àm ngươi hấp tấp dữ vậy?
Ả cung tì định thần lại một lúc rồi nói:
– Hoàng thượng… vừa bảo đã tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện, hoàng thượng cho gọi nương nương đến chánh điện.
– Cái gì? Sao… sao hoàng thượng biết?
– Nô tì cũng không rõ, nô tì thấy vẻ mặt hoàng thượng nghiêm trọng lắm , nô tì sợ hoàng thượng đã…
Thần phi thất thần, nhưng nàng hiểu rõ bây giờ chỉ có thể bình tĩnh mới có thể giải quyết được mọi chuyện.
– Không cần phải sợ. Trời chưa ập xuống, mọi chuyện vẫn còn có cách giải quyết.
– Nô tì… nô tì thật sự không ngờ hoàng thượng lại làm sáng tỏ mọi chuyện nhanh đến vậy!
Thần phi liếc mắt nhìn ngang, vẻ hiểm độc:
– Tốt nhất là ngươi bớt nói lại một chút, ta còn tìm đường để hai chúng ta thoát tội. Nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe theo lời ta thì kết cục của ngươi cũng sẽ giống như cung tì Tiểu Hoa vậy thôi! Hiểu chưa?
Ả cung tì hoảng hồn, mặt tái mét:
– Dạ… nô tì xin nghe theo lời của nương nương!
Thần phi nhanh chóng đi đến chánh điện, dáng điệu vẫn ung dung, tuy bên trong có hơi lo sợ nhưng chẳng hề dám biểu lộ ra ngoài. Đến nơi thì các cung nhân khác đều đã tề tựu đông đủ. Dương phi liếc nhìn Thần phi, cười nửa miệng. Nụ cười ấy càng khiến Thần phi cảm thấy bất an hơn, cứ như là mọi người đã biết được một chuyện gì nghiêm trọng lắm về nàng vậy.
– Thật ra chuyện lần trước Dương phi và Bùi quý nhân bị hành thích, trẫm đã tìm được câu trả lời. Để tránh nảy sinh phiền toái cũng như những hiểu lầm không đáng có giữa các phi tử trong hậu cung, trẫm sẽ làm rõ trong ngày hôm nay! – Hoàng thượng dõng dạc tuyên bố.
Có những tiếng xì xào bên dưới, những lời bàn tán e dè vào ra không ngớt. Riêng Thần phi bắt đầu cảm thấy toát mồ hôi, nàng đan chặt hai tay vào nhau, cố nén tiếng thở mạnh để không gây sự chú ý cho người khác. Đôi mắt nàng đảo quanh một lượt rồi nhắm nghiền lại chờ đợi câu nói tiếp theo của hoàng thượng.
– Có lẽ mọi người không ngờ, và bản thân trẫm cũng không ngờ tới… kẻ này lại là kẻ chủ mưu.
Thần phi càng hồi hộp hơn, sự lấm lét bất thường bắt đầu xuất hiện.
– Vậy… kẻ đó là ai thưa hoàng thượng? – Ngọc Dao cất tiếng hỏi.
– Đó là… – Hoàng thượng cười, nụ cười khiến Thần phi khiếp đảm… – Chính là tên tử tù tháng trước từng có ý đồ lấy trộm ngọc tỉ trong hoàng cung.
Thần phi lúc này mới có thể định thần lại, nhưng nàng cũng thật sự cảm thấy khó hiểu. Dương phi hỏi:
– Thần thiếp hơi thắc mắc, sao hoàng thượng biết là hắn làm vậy?
– Chính miệng hắn đã thừa nhận với trẫm, mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi. Hắn vì căm giận triều đình nên bí mất cho thuộc hạ trước đây của mình hành thích Dương phi và Bùi quý nhân trên đường đến Dục Khánh tự.
Bùi quý nhân gật gù:
– Hóa ra tên đó ngay từ đầu đã có dã tâm bất chính.
– Bây giờ mọi hiểu lầm, nghi kị đều đã bị xóa bỏ, các nàng không được nahwcs đến chuyện này nữa để cùng nhau xây dựng hậu cung.
Cả bốn cung phi đồng loạt cúi đầu:
– Vâng! Thưa hoàng thượng.
Chánh điện lại quay về với sự vắng vẻ, yên tĩnh thường ngày cảu nó. Trên đường trở về cung, trong lòng Thần phi nảy sinh bao nhiêu điều khó hiểu. Sự việc diễn ra khiến nàng không thể nào ngờ tới. Ả cung tì cũng không cầm được thắc mắc lên tiếng hỏi:
– Nương nương, nô tì thấy hơi lạ, sao ở đâu bỗng xuất hiện một tên tử tù tự nhận là kẻ chủ mưu? Lại có quá nhiều điều khó hiểu.
Thần phi giảng giải:
– Thật ra chuyện tên tử tù lần này đều do hoàng thượng sắp đặt. Nhất định là ngài vì sợ Dương phi gặp phiền phức nên quyết định thỏa thuận với một tên tử tù, cho hắn đứng ra nhận tội để từ đó làm cái cớ nhanh chóng kết thúc vụ việc này.
– Quả là không đơn giản tí nào. Hóa ra hoàng thượng muốn giải vây cho Dương phi.
Trong mắt Thần phi hiện lên chút bực dọc, nàng nói:
– Không ngờ hoàng thượng đối với Dương phi vẫn rất nặng tình nặng nghĩa. Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra chúng ta vẫn không gặp bất cứ vấn đề gì. Còn Dương phi… ta nhất quyết không để ả hưởng bất cứ hạnh phúc nào. Giữa ta và ả… bắt buộc… có một người phải chết!
*****************************************************
Buổi chiều tà, rặng núi xa xa dường như được nhuộm lên một màu đỏ rực lửa, quả cầu khổng lồ lặng lẽ chìm xuống. Dương phi dạo bước trong vườn thượng uyển, bước chân vô tình đạp lên chiếc lá vàng rơi rụng. Thiên Ân tráng sĩ đang đứng từ xa, cạnh hồ sen, đôi mắt mông lung nhìn về cuối trời. Năm tháng phôi phai, gió sương gieo sầu lòng người viễn xứ. Để rồi giờ đây khi gặp lại, hoa đã trao tay người, chút tình xưa nghĩa cũ còn là gì khi đối diện cố nhân. Vừa thấy bóng dáng Dương phi, Thiên Ân cúi đầu:
– Hạ nhân tham kiến nương nương!
– Huynh không cần phải đa lễ thế, ở đây chỉ có hai chúng ta, cứ xưng hô như bình thường đi!
Thiên Ân cười nhạt:
– Nương nương là bậc đài các thượng lưu, danh viên vọng tộc, hạ nhân sao dám gọi thế!
– Không được gọi là nương nương nữa, nghe không?
– Nương nương thứ tội, hạ nhân…
Dương phi cắt ngang:
– Đã bảo không được gọi là nương nương nữa!
Thiên Ân ngập ngừng một lúc lâu rồi khẽ buộc miệng:
– Dương… Dương phi!
Dương phi mỉm cười rảo bước:
– Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhỉ, tính ra… cũng gần 3 năm rồi!
– 3 năm trời ly biệt… kể từ ngày đó! Muội… sống trong cung có tốt không?
Dương phi gật đầu, hai tay đan vào nhau:
– Sống như thế này… đối với muội đã là quá hài lòng rồi!
– Muội nói dối! – Thiên Ân nhìn vào đáy mắt Dương phi, lòng bỗng rộn lên một cảm xúc lạ thường. – Muội vốn không hạnh phúc, hoàng thượng cũng giống như bao nhiêu bậc quân vương khác, đều đa tình cả. Muội không nắm giữ được tình cảm cho riêng mình, mà phải san sẻ cho người khác, có phải vậy không?
Một nụ cười gượng trên môi, Dương phi nói:
– Sống trong hoàng cung là thế, muội… không muốn đỏi hỏi cao xa.
– Nếu năm xưa, nghịch cảnh không xảy ra… Nếu năm xưa, huynh không vì thú vui ngao du tứ hải, phiêu bạt bốn phương, và nếu năm xưa, gia cảnh nhà muội đừng quá khó khăn, có lẽ chúng ta đã…
– Mọi chuyện bây giờ đã trở thành quá khứ, nuối tiếc làm gì chỉ thêm sầu khổ mà thôi. Muội giờ đây đã là người của hoàng thượng, lại còn hạ sinh cho ngài một hoàng nhi. Chúng ta nên quên đi dĩ vãng ngày xưa.
Thiên Ân lắc đầu, thở dài:
– Làm sao huynh có thể quên được, yêu một người là khắc cốt ghi tâm. Suốt cả cuộc đời này, có lẽ vẫn vậy.
– Có trách… cũng chỉ trách chúng ta có duyên không phận, thôi thì… đành buông xuôi theo số kiếp!
Thiên Ân lấy trong tay áo ra một ống sáo nhỏ, dù đã cũ theo thời gian nhưng vẫn được giữ kĩ càng, cẩn thận.
– Muội… còn nhớ ống sáo này chứ? Trước đây, ngày muội sắp nhập cung, muội từng tặng cho huynh. Bao nhiêu năm nay, huynh vẫn luôn gìn giữ.
Dương phi đưa tay đón lấy ống sáo, lòng thoáng chút luyến lưu. Bụi thời gian có thể phủ mờ mọi thứ, nhưng tình cảm của người giữ nó thì vẫn vẹn nguyên. Khóe mắt nàng bỗng cây, lòng bồi hồi nhớ lại khoảng thời gian ba năm về trước. Khi ấy, hai người là thanh mai trúc mã của nhau, cùng nhau lớn lên, ước hẹn chuyện tương lai. Nhưng rồi khi tình yêu đang độ nồng thắm thì gia đình nàng gặp cảnh nguy biến. Em trai nàng vì lỡ tay đánh chết con quan phải chịu án trảm thủ. Giữa lúc đó, hoàng thượng gặp được nàng trong chuyến vi hành của mình và có ý muốn lập nàng làm phi. Vì cứu em, nàng buộc phải gác qua một bên tình cảm cá nhân để vào cung cùng hoàng thượng. Đó là một ngày đầy nước mắt, vì không đủ tiền để đưa em trai thoát khỏi tai vạ, nàng phải đánh đổi bằng chính hạnh phúc của đời người con gái. Chàng rời bỏ chốn quê xưa, trở thành một khách lãng du, phiêu bạt khắp chân trời góc bể, ôm trọn mối tình đầu dù dang dở nhưng lắm mộng nhiều mơ. Nàng chôn kín cuộc đời trong chốn cấm cung. Và đã ba năm rồi… nàng còn nhớ hay đã quên…?
– Chúng ta sẽ cùng thoát khỏi chốn hoàng cung này, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, sẽ tìm đến một nơi yên bình, tránh khỏi sóng gió thị phi… Chúng ta… – Thiên Ân chưa nói hết câu thì Dương phi đã đưa tay lên miệng chàng chặn lại lời nói:
– Ván đã đóng thuyền, đó là sự thật không thể nào chối bỏ. Chúng ta nên biết rõ khoảng cách giữa cả hai lúc bấy giờ, đừng làm trái đi luân thường đạo lí để hậu thế ngàn sau mãi mãi chê cười.
Nói rồi Dương phi mỉm cười quay bước về cung. Thiên Ân chợt cảm thấy trái tim mình se thắt lại. Dương phi không phải người tuyệt tình, cũng chẳng phải vô tình. Nhưng đã bao nhiêu năm trời xa cách, trong nàng, tình cảm đã trở thành một thứ gì đó quá xa xỉ. Hơn nữa, nàng biết làm chủ chính bản thân mình, để cho lí trí chiến thắng tình cảm. Nàng giờ là một thê tử, một người mẹ, một phi tử của vua. Giữa hai người vốn khôn hề có cơ hội