Tức tốc nhanh như chớp, cả hai người đã có mặt tại địa điểm ở bến cảng, nơi mà những người dân bị bắt treo trên giàn giáo.
kikina – một người Nhật đại diện đến Thượng Hải để thuận tiện cho việc trao đổi giữa hai nước.
Đó là trên cơ sở pháp lý, nhưng thật chất, hắn cũng là tên cầm đầu nổi tiếng trong đường dây vận chuyển vũ khí cũng như các cuộc biểu tình làm náo loạn lòng dân.
“Anh thấy chưa, bọn họ ở phía trước kìa.
Tên đang đứng dõng dạc kia là Kikina, thuộc hạ phía sau lưng là Homola”
Lệ Túc vừa dừng xe xuống thì lập tức dẫn Hà Nhiêm Ấn đến đúng vị trí đó.
Cuộc đấu tranh không kém phần gây go.
Tiếng áp bức, sự tức giận hòa lẫn vào nhau, không khí lúc này nóng như lửa đốt.
[đang dùng tiếng Nhật] “bọn chúng là ai vậy?” – Kikina nói với tên cận vệ của mình là Homola khi nhìn thấy có hai thanh niên đang đi vào khu vực cấm này.
Homola – tên này biết thành thục tiếng Trung cho nên việc giao tiếp không mấy là khó với hắn ta.
Vẻ ngoài to lớn, nhìn thoạt qua không ai nghĩ rằng hắn là người Nhật cả.
Homola nhìn chằm chằm rồi cất lời.
[đang dùng tiếng Nhật] “tên đi đầu là Hà Nhiêm Ấn – đại nguyên soái của đội quân Hải Tiến, người bên cạnh là Lệ Túc – trung tướng cấp cao cùng chung một đội”
Vẻ mặt hắn biến sắc.
Rõ là hắn quên rằng nơi này có Hà Nhiêm Ấn.
Xem ra phải mất nhiều thời gian mới giải quyết rồi đây.
“chào đại soái, chẳng hay ngài đến đây làm gì?”
Homola bắt đầu “diễn” cảnh kính trọng, sùng bái bằng những câu từ dễ nghe, lại còn dùng hành động hoan hỉ trước mặt anh.
“thả bọn họ ra! Các người quên việc giao ước rồi sao?”
Hà Nhiêm Ấn tức giận vì hành động không nhìn trên biết dưới của bọn gian manh đó.
Quả thật, nếu như ở đây không có luật pháp, chắc hẳn anh đã nhào đến đấm cho bọn xảo trá ấy một bài học.
[đang nói bằng tiếng Nhật] “hắn ta nói gì mà vẻ mặt biến sắc vậy hả?”
Homola cúi mặt, nói thì thầm vào tai, giọng nói có phần không vừa ý.
Kikina nghe đến đây, liền giở giọng lật lọng yêu cầu Homola thay mặt mình đáp trả.
“Đại soái à, đương nhiên việc này chúng tôi biết chứ” – cười niềm nở – “nhưng mà bọn dân đen của các người lại công kích chúng tôi từ nhà máy đến đồn điền.
Chúng tôi làm gì sai? Kinh doanh theo quy định của luật pháp cho phép là sai à?”
Biết ngay bọn chúng sẽ giở trò này.
Hà Nhiêm Ấn xoay người nhìn về phía người dân đang bị trói ở đó.
Quần áo sốc xếch, không mặt lấm lem, lại còn có cả trẻ con nữa.
Hình ảnh này chợt hiện lên trong đầu anh: một hình ảnh cậu bé 15 tuổi ngày trước cũng từng ngồi đó và bị tra tấn dã man từ bọn phản động.
“đại soái, đại soái, hãy cứu lấy chúng tôi….chúng tôi thật sự không biết vì sao mình lại bị trói ở đây” – một người dân ở dưới gào thét thê thảm,
Vừa dứt lời, một tên lính dùng gậy đập mạnh vào người của người đó, làm cho máu chảy không ngừng.
Thấy tình thế nguy hiểm, nếu không ta tay thì có lẽ không kịp mất.
“tôi yêu cầu ông thả bọn họ ra.
Trong quy ước có nêu rõ không được bắt người khi họ không phạm tội, không đánh đập người vô cớ, và đặc biệt là..không lấn vào việc hành chính của quốc gia đó.
Hình như những thứ này, các người đều vi phạm cả rồi, tôi nói có phải không ngài Kikina?”
Lệ Túc bất ngờ, làm sao anh có thể biết được bọn họ chứ? Chuyện này anh chỉ vừa điều tra xong ngày hôm qua thôi mà? Ngay cả anh vẫn còn không biết những hành vi của bọn họ xuất phát và làm những việc gì.
Mà nay, Nhiêm Ấn đã nắm rõ vậy rồi!
“anh, bọn họ thật sự không phải là người bình thường đâu.
Cẩn trọng, không chừng chúng ta mắc bẫy đó!”
Hà Nhiêm Ấn nhìn bọn người trước mắt bằng ánh mắt hình chim ưng.Quá sắc xảo đến mức Kikina phải có chút nhân nhượng.
[dùng bằng tiếng NHật] “bọn họ đang nói gì? Tại sao lại có mặt ở đây? Chẳng phải tôi đã yêu cầu cậu phải bao vậy hết sao? Làm sao còn thời gian để xử bọn này chứ!”
“ngài yên tâm, cứ để tôi! Thật ra bọn chúng cũng không có gì là quá khó để đối phó.
Chúng ta hành việc ngoài mặt, nhưng làm sao bằng những việc ngầm chúng ta đang làm! Lùi một bước, ắt tiến đôi bước”
Nghe câu nói này từ Homola, Kikina thờ người suy nghĩ, rốt cuộc hắn ta cũng hiểu ý đồ của Homola là gì.
Được thôi, câu chuyện này xem ra cũng không quá nhàm chán.
Không nhân nhượng nữa, Hà Nhiêm Ấn rút trong túi ra khẩu súng ngắn K-59 nhắm thẳng vào bọn họ.
Ra lệnh cương nghị.
“thời gian là 1 phút, sau 1 phút tôi không dám chắc mình sẽ làm gì!”
Giọng nói đanh thép đó của anh làm cho Kikina hơi nhún nhường, nhưng với Homola – tuy chỉ là tay sai nhưng đường đi nước bước của chủ mình, hắn đều nắm được tất.
Vì thế, chuyện này không đơn giản dừng lại ở đây.
“đại soái à, ngài làm vậy là đang cố ý chống người thi hành công vụ, không phải sao? Ngài là một người của chính phủ, lẽ ra phải biết việc chống hành sự là như thế nào?”
“người thi hành công vụ?” – anh nhếch môi – “xem ra thi phải xem xét lại các người đang thi hành điều gì!” – khẩu súng được lên đạn, bắn chỉ thiên lên trời ba tiếng – “Homola, hình như ông hiểu vấn đề đúng chứ? Tôi không nghĩ những bộ trưởng khác đứng sau ông lại có thể nghe thôi lệnh ông răm rắp như vậy!”
Homola như đứng yên bất động, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nếu lung lay thì sẽ bại lộ mất.
“ý của ngài là…”
Ngoài trời ánh nắng khá gay gắt, nhưng bên dưới đường mới chính là sự gay gắt nhất của người đối với người.
“bộ trưởng Hạ, chắc ông quen người này?” – Hà Nhiêm Ấn thu hồi khẩu súng lại, nói chuyện một cách nghiêm túc.
“ngài đang nói gì vậy? Ngài đang phá đi thời gian xét xử của chúng tôi đó.
Người dân của ngài đến phá hỏng nhiều thứ của chúng tôi, chẳng lẽ bắt chúng tôi đứng im chịu trận tổn thất? Vả lại…bọn người các ngài phải biết chân thành cảm ơn chúng tôi vì diệt trừ được một số con người không biết nể trời cao đất dày là gì!”.