“đúng vậy! Tôi phải thay mặt người dân chân thành cảm ơn”
Nói rồi, Hà Nhiêm Ấn nhìn sang Lệ Túc ra ám hiệu.
Lệ Túc gật đầu rồi dẫn người đến.
Trước mắt mọi người thấy là bộ trưởng Hạ – người thay mặt cho Homola vận chuyển vũ khí theo số lượng hàng tấn.
Nhờ vào “nguồn gốc” chắc chắn như vậy, thảo nào những cuộc điều hàng đi đều trót lọt.
Sắc mặt của Homola nhạt đi, nhìn thấy bộ trưởng Hạ đang bối rối không biết chuyện gì nên nói, chuyện gì thì không.
“đại soái, ngài cho tôi ra đây để làm gì? bọn họ thì…thì…liên quan gì đến tôi?”
Nói “không liên quan” nhưng thật chất lại “khá là liên quan”.
Nhìn xem, bốn mắt nhìn nhau trước sự chứng kiến của mọi người đang rối bời không biết chuyện quái gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ anh định giải quyết “một công đôi chuyện sao?”
“cái này..cái này….”
Giọng nói bộ trưởng Hạ trở nên lắp bắp, vặn chữ không thành câu khi nghe được đoạn ghi âm giữa ông và Homola.
Do một phần Homola là người ngoại quốc, lại còn không trực tiếp nhúng tay vào mọi chuyện cho nên…lần này người nào thua hẳn rõ!
“bộ trưởng Hạ, tôi cho ngài nghe, ngài nghe rõ chứ?” – giọng nói Hà Nhiêm Ấn nhấn mạnh từ chữ để cảnh cáo ông vì việc làm sai trái của mình.
Nhằm đổ lỗi cho đám người dân đang bị trói là bọn “trộn” của Nhật gài vào để đi “buôn”, ông đã tự tay bắt hết bọn họ rồi mang cho Kikina giải quyết.
Kikina vốn dĩ không thường xuyên ở Thượng Hải nên mọi việc lại là Homola duyệt trình.
Còn nữa, với bản tính ham mê tữu sắc như Kikina, dễ dàng gì hắn ta có thời gian ngồi đó với hàng tá đơn trình mà giải quyết.
“đại soái….chuyện này..tôi…tôi không liên quan”
Ông như người mất hồn khi nghe chính giọng nói của mình trong đoạn ghi âm vừa rồi.
Làm sao còn cách để giải oan cho mình đây?
“oan lắm sao? Ông phải bị xử bắn thì may ra rữa tội.
Lại còn đổ lỗi lên dân thường, ông có đáng làm bộ trưởng không hả?” – Lệ Túc tiến lại gần định giơ tay xử cho ông một trận vì cấu kết bán nước.
“Lệ Túc! Dừng tay lại! Không đáng làm bẩn tay đâu!” – Hà Nhiêm Ấn ngăn lại kịp lúc – “bộ trưởng Hạ, ngài nhìn thấy điều sai?”
Homola nhìn ông một cách như muốn ăn tươi nuốt sống, nếu ông mà kéo hắn ta vào, không dám chừng vợ con ông được sống yên ổn! Đó là quy ước của bọn Nhật: một là hợp tác, hai là giết hết!
Nghe có vẻ man rợn, mồ hôi trên người ông nhễ nhại ra.
Thừa nhận thì chết, không thừa nhận thì càng nguy hơn….!
“đại soái, ngài là ngài không nể chủ quản của tôi rồi.
Ông ấy không biết tiếng địa phương, việc ngài làm lúc này, e là không hợp tình”
“vậy người dân phía dưới họ biết tiếng của bọn ông chứ? Họ là công dân của Nhật? các ông xử người Trung trên mảnh đất này trong khi các ông là Nhật?”
Gió thổi làm cho bầu không khí ngày càng căng thẳng hơn, tiếng kêu gào vẫn không dừng lại, sự rối ren mỗi lúc một lên cao.
“cảnh sát viên và công tố cùng luật sư cũng có mặt tại đây! Các ông muốn dùng luật pháp để nói chuyện, đúng chứ? Được! Lệ Túc,cho mời mọi người ra đây”
Tất cả đều có mặt đầy đủ,không thiếu một vị trí nào.
Vì tính chất công việc trong tay của anh, anh cất lời.
“bộ trưởng Hạ, ông cần thêm nhân chứng?”
Lúc này,người bộ trưởng đáng kính phải đối diện trước rất nhiều người.
Không một tiếng nói chung nào, ngay cả khi mình là người bị hãm hại.
Nhưng không thể không trách, trước thế lực đồng tiền, con người lại bắt đầu nỗi lòng tham mà bán đứng cả một tập thể!
“tôi….tôi thật sự không có làm…chuyện này….tôi….”
Homola biết chắc mình sẽ thoát tội, liền giải thích với Kikina
[dùng tiếng NHật] “tôi nghĩ rằng cứ để bọn họ đấu đá lẫn nhau, chúng ta không cần phải nhúng tay vào!”
“một phần do trách nhiệm của cậu quá là sơ xuất! Khi nào cậu về nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm!”
“rõ thưa ngài”
Các công tố viên cùng luật sư bắt đầu ghi chép lại những mấu chốt quan trọng.Lần này không trách khỏi tội mưu phản quốc cùng buôn bán trái phép vũ khí hạng nặng cho bọn nước ngoài.
“đừng…đừng mà…tôi…..đừng…đại soái….ngài phải làm chủ cho tôi….tôi không phải…”
“theo ý các vị thì như thế nào?”
Những người trong hội đồng bắt đầu áp dụng biện pháp ngay tức khắc khi xme xét những hành vi được nhân chứng cung cấp.
Tội cấu thành không thể giãm nhẹ.
Lập tức xét xử lưu động tại đây!
“cái gì chứ….chuyện này….chuyện này…không phải…”
“bộ trưởng Hạ, việc ông làm chỉ có lợi cho bản thân ông.
Ông có nghĩ biết bao người ngồi đó phải chịu những mất mát thế nào không?”
“đúng rồi đó, ngang nhiên ông dám lộng hành ở đây! Đằng sau lưng ông thế lực mạnh đến vậy cơ mà!” – Lệ Túc không quên nhìn ngang bọn người Nhật đang muốn lui đằng kia.
“khoan đã!” – Homola lên tiếng sau những giây phút căng thẳng – “chuyện này là hiểu lầm bọn tôi, đúng chứ? Các người cũng vừa nói là bộ trưởng Hạ là người cung cấp sai thông tin, làm náo loạn như vậy.
Chậc chậc…chúng tôi cũng không muốn!”
Vì Homola không đứng ra làm người trực tiếp nhúng tay, bằng chứng đều không có ở đây.
Được! Xem như để con mồi trước mắt tự động tuột khỏi tay!
“ngài….ngài….ngài….ngang nhiên nói vậy…”
[dùng tiếng Nhật] “là do mày đáng chết, tao khinh bọn mày” – Homola mĩm cười nhìn lấy vẻ đáng thương của bộ trưởng “thân yêu” đang cầu xin từng người.
Ánh mắt của Hà Nhiêm Ấn bắt gặp ngay nụ cười thỏa mãn vì thoát được án của Homola, lại còn điệu bộ vênh mặt đắc ý từ Kikina.
Cả hai người bọn họn vốn dĩ muốn kết cục như vậy.
“tôi sẽ thả tự do cho mọi người.
Chà…chẳng qua là do bộ trưởng gây rối, chúng tôi không cố ý vậy”
“Homola….!” – bộ trưởng gào lên
Mọi người một lần được chính tay Hà Nhiêm Ấn ra tay cứu lấy.
Sự vui mừng và biết ơn hiện rõ lên khuôn mặt của từng người.
Bên cạnh đó, cũng không quên vài câu phỉ bán bộ trưởng – người họp tác làm nên viễn cảnh này.
Đám người NHật rút lui đi mất.
Chỉ còn lại phiên tòa xét xử hành vi chính trị của bộ Trưởng.
“công nhận, tay mắt anh nhanh còn hơn là vận tốc ánh sáng! Trong tích tắc đã ổn thõa mọi thứ.
Cho em kính anh một cái phục.”
Lệ Túc quả nhiên cảm thấy mình còn quá kém cỏi so với những gì mình đã làm trước đây cho đến hiện tại.
Bản thân cần học hỏi rất nhiều từ Hà Nhiêm Ấn.
“quên nữa!”
“…” – Hà Nhiêm Ấn vẫn đang dõi theo buổi phiên tòa.
“tối qua em gặp một bóng người khá giống với chị…dâu…”
“Chị dâu?” – Lệ Túc có vẻ trêu chọc anh, nhưng đáp lại là giọng nói cực kì bình thãn,
“thì sao?”
“à….ra là vậy! Do anh có đến….2 chị dâu, nên làm sao biết em đang đề cập đến chị nào.
Emhemm…người em nói ở đây chính là Trương Lệ Tường”.