“Lệ Túc! Theo đúng lịch của quân đội thì hôm nay cậu là người đi đón Lục Cầm Tiêu và Cơ Châu Kiệt ở bến tàu.
Giờ này cậu vẫn không lung lay?”
Biết Lệ Túc là người có tính tình thích trêu đùa, Hà Nhiêm Ấn không cảm thấy mệt mõi mà là “quá-mệt-mõi”.
Suốt ngày anh cứ như đại diện cho một người lớn để chơi đùa cùng với đứa con ních “lên ba”này.
“2 người bọn họ được về rồi sao?” – Lệ Túc đang đùa bỗng nhiên nghiêm nghị lại.
“cậu vẫn chưa nắm được thông tin?”
“không…theo em nhớ thì vẫn chưa đến lúc hai người đó về.
Tuy là thời gian 60 ngày cho đội được nghĩ phép, nhưng mà…”
Hà Nhiêm Ấn hiểu vấn đề đang diễn ra là gì, Lệ Túc nói đúng, cả quân đội hầu hết chỉ được vài người được về nhà nghĩ phép.
Không phải ai cũng tùy tiện được về, nhất là khi quân đội chỉ vừa mới đến doanh trại mới.
“đó là phần thưởng dành cho tất cả mọi người, họ đã cố gắng rất nhiều rồi!”
“anh tự ý thay đổi lệnh sao?”
Hà Nhiêm Ấn nhún vai rồi thản nhiên bước lên xe ngồi trong cái nhìn kì hoặc của Lệ Túc.
“có bao giờ anh ấy làm vậy đâu chứ!”
******************
Sáng hôm nay phòng trà rêu rao vài ba chuyện thất thanh.
Người nào cũng ôm mặt buồn rầu rũ rượt.
“Trương Lệ Tường tại sao lại lấy tên đại nguyên soái ấy? Các người bị điên sao?”
“đúng đấy! Trương Lệ Tường – cô đào nổi tiếng với độ lạnh lùng nhạy cảm, làm sao chấp nhận tên đại soái vừa về đây chưa được bao lâu? Hoang đường!”
“tôi không tin những lời các người vừa nói! Trương Lệ Tường không thể làm việc này và sẽ chẳng bao giờ xảy ra việc này!”
…!
Những lời ra tiếng vào của mọi người khiến cho ông bầu ở đây cũng hơi ái ngại.
Nhưng đây là thông tin chính miệng Trương Lệ Tường nói với ông.
Không còn cách nào khác, dù muốn hay không, ông đều phải nói lại với mọi người.
“có gì không vừa ý?” – Trương Lệ Tường bước vào trong.
Với những lần xuất hiện hiếm hoi như thế này, cô đã làm cho những người đứng ở đó một phen hú vía.
Cô vẫn giữ thói quen che mặt lại trước đám đông.
Đây là cách làm việc của cô trước giờ nên chẳng ai thấy lạ lẫm gì.
“Trương Lệ Tường, điều ông bầu vừa nói là sai sự thật đúng không? Làm sao cô có thể đi làm vợ của cái tên nguyên soái gì đó được!”
Trương Lệ Tường nhìn xung quanh, ánh mắt vẫn lạnh lùng như băng đá.
Hồi lâu cô mới cất giọng mình, xem như là lời nói cuối cùng đến với mọi người vậy.
“tôi và thiếu gia nhà họ Hà thật sự sẽ kết hôn.
Điều này tôi cũng không có gì để giấu diếm cho riêng mình cả.
Mọi người có quyền được biết”
Từ già đến trẻ, ai ai cũng giật mình vì câu khẳng định chắc nịt vừa rồi.
Họ đúng là không nghe lầm.
Trương Lệ Tường là người đứng ra nói điều này cơ mà.
Sau khi nói xong, cô định tiến vào trong để phục vụ buổi hòa nhạc của mình thì có một bàn tay nắm chặt lấy tay cô kéo ra bên ngoài.
Họ nhìn không lầm đâu, là đại thiếu gia – Cơ Hoàng Tuấn đến để gặp cô.
Chẳng phải Cơ Hoàng Tuấn đang có trục trặc vấn đề gì sao? Đó có phải lý do khiến cho cô quay mặt như thế? Mọi người vẫn không ngớt lời bàn tán.
“buông tay em ra!”
Trương Lệ Tường nhăn mặt vì bị xiết một cách quá đau từ Hoàng Tuấn.
“giải thích đi, em nói cho anh nghe một lời đi”
Cơ Hoàng Tuấn vừa về đến nơi thì đã nghe tin tức về cô.
Suốt thời gian qua anh có liên quan đến việc của bọn NHật nhưng đó chỉ là hiểu lầm nên hiện tại được phóng thích.
Anh không tin vào tai mình nghe thấy, liền chạy đến hỏi cô cho ra lẽ.
“anh cần lời giải thích gì?”
Trương Lệ Tường vốn dĩ hiểu anh như đi guốc, nhưng vẫn cố tình hỏi đố.
“em!” – Cơ Hoàng Tuấn đỏ mặt vì không biết mình đang mất bình tĩnh vì điều gì – “em sẽ gã vào Hà gia?”
“anh biết để làm gì? Em vào trong đây!”
Cô từ chối việc giải thích cho anh nghe vì đơn giản không muốn làm anh phải suy nghĩ nhiều về điều này.
Cô và anh biết nhau từ nhỏ, nhưng đến khi cô 5 tuổi thì buộc phải theo gia đình đi về nơi khác để sinh sống.
Mãi đến năm 15 tuổi, cô mới gặp lại anh ở đây, và cũng chính những ngày qua càng làm cho hai người trở nên gắn bó hơn với nhau.
“Trương Lệ Tường…”
“anh thôi đi, em nói là em không có gì để giải thích cả”
“được, vậy để anh nói với em!” – anh nắm chặt hai cánh tay của cô rồi nhìn thẳng vào đôi mắt – “em lấy Hà Nhiêm Ấn để làm gì? hai người chỉ gặp nhau duy nhất 1 lần mà em đã chấp nhận rồi sao?”
“anh buông em ra!” – cô đẩy người Cơ Hoàng Tuấn ra xa mình – “anh muốn em phải làm sao đây? Suốt ngày phải bám lấy nghề cầm ca này mãi à? Thanh xuân qua đi, liệu có ai còn muốn nghe những lời hát của em chứ?”
“lý do này không đủ để thuyết phục anh!”
“không thuyết phục? vậy thử hỏi, em phải làm sao để khiến anh thuyết phục?”
Hai người đứng đối diện nhau.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình và anh cải nhau lớn như vậy.
“tại sao….em lại…không chấp nhận anh?” – Cơ Hoàng Tuấn bất ngờ nói ra nỗi lòng mình – “em biết….tình cảm anh dành cho em mà?”
“Hoàng Tuấn, em…em chỉ xem chúng ta là tri kỉ của nhau….chúng ta….chúng ta…không thể!”
“cái gì mà không thể? em có thể chấp nhận Hà Nhiêm Ấn nhưng lại không đồng ý sự ngõ lời từ anh? những ngày tháng qua chẳng lẽ em không hiểu anh yêu em đến nhường nào sao? Em bị ép buộc đúng chứ? Nói với anh, anh sẽ khiến bọn họ phải lãnh hậu quả!”
Tiếng lá xào xạt hai bên đường nhưng không đủ ồn ào bằng tiếng hai người đang đối mặt nhau để tranh luận về đề tài này.
“Cơ Hoàng Tuấn! Em vào trong đây! Anh về đi!”
“em có biết gả vào đó em sẽ là vợ lẻ người ta không? Trương Lệ Tường à, anh không muốn em phải chịu cảnh thiệt thòi như vậy…”
Bất ngờ có tiếng bước chân lại gần.
Không sai, chính là Hà Nhiêm Ấn – người được họ đề cập nhiều nhất trong cuộc cãi vã.
Không phải cố tình đến đây, vì cách đây 2 căn tính từ phòng trà có vụ án xảy ra nghiêm trọng, nên bất đắt dĩ anh phải đến để xem xét tình hình, nếu không lại bị những tên “tham quan” ém nhẹm đi.
“chào!” – anh lịch sự cất lời.
Hoàng Tuấn có vẻ không vui khi nhìn thấy anh, đương nhiên, ngay từ lần đầu tiên hai người gặp nhau đã có cảm giác không vừa ý đối phương.
Nhưng Hà Nhiêm Ấn nào có quan trọng việc đó..