“Ừm….cậu không sao chứ?”
Giọng nói trầm trầm của con trai làm Tani vội lau nước mắt nhìn lên, là cậu trai tóc dài cô quen. Hồi trước cậu ấy tự đâm mình giữa trận chiến, Tani đã lén gọi xe cứu thương đến sớm nên kịp thời cứu cậu ấy một mạng. Đáng lý nên về cùng anh em nhà Haitani, nhưng mà bản tính hóng chuyện khiến cô lén ở lại ngó lần cuối, kết quả là bị cậu ta nhớ mặt trong cơn hấp hối. Nhưng cậu ta đúng là rất dũng cảm, người như vậy mà chết thì tiếc lắm.
“À….tớ không sao….”
“Baji-san quen cậu ấy hả?”__Cậu trai tóc vàng bên cạnh lên tiếng, cũng may là cậu ta biết giữ kín mồm miệng. Cơ mà cậu ấy sẽ không ngờ được cô ở trong Thiên Trúc đâu nhỉ.
“Phải, tôi là bạn của Baji. Baji đừng lo lắng, tớ không sao, con gái ai cũng có lúc yếu mềm mà.”
Tani đứng dậy vỗ vai Baji, cậu cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu. Con gái khó hiểu lắm, cô không sao là ổn rồi.
“À, cảm ơn cậu một lần nữa nhé.”__Baji gọi với theo bóng lưng ngoài cửa nhưng cô không quay lại. Đến chỗ nào đây ta? Cô cũng không biết nữa. Hay là lên xe buýt đi thật xa nhỉ, xem nó chở cô được đến đâu, không còn mục đích hay tình cảm gì dành cho cô nữa, chi bằng để số phận quyết định đi.
__________________________________________
Ran đứng giữa trời nắng thẫn thờ cho đến khi em trai cất tiếng gọi, hai người mới quay vào trong.
“Chết tiệt, sao tự nhiên cậu ấy lại đến đây chứ…”
Ran nghiến răng, tức giận bước vào trong container, hơi nóng hầm hập bốc lên bên trong khiến cảm xúc lại cuộn lên từng đợt. Anh hùng hổ bước đến bên giường giật chăn ra, đuôi chăn chạm vào chân bàn khiến đống dao, gậy gộc và nhưng cái răng trên đó rung lên. Cô gái bên trong rên rỉ vì bị chạm vào những vết thương, nhưng anh nào có quan tâm, Ran bóp lấy gương mặt bầm tím biến dạng của ả, mấy cái răng bị gãy cộm lên bên trong, nhưng ả không cảm thấy mấy nỗi đau nhỏ nhặt đó.
“Đã bảo để trên ghế rồi chịu khó đổi góc đánh là được mà, ai kêu anh lười làm gì…”
Rindou không quên cằn nhằn anh mình, tay mở khóa còng tay dù giọng cậu đang run lên.
“Xong việc đã, anh đang bực lắm.”
Ran giật mạnh đầu ả xuống đất làm cả cơ thể ngã xuống giường, ả giật mình ho vài cái để tống máu dư trong miệng ra ngoài. Cơ thể chỉ độc đồ lót vẫn lộ ra những nét đường cong nhất định, dù làn da đã hơi lão hóa và bị bầm lên một số chỗ, thậm chí máu đã chảy ra từ những lằn gậy, những kẻ du côn khi nhìn thấy món hàng ổn như vậy sẽ không bỏ qua, nhìn ả không tệ lắm và được chơi miễn phí. Nhưng tiếc thay, hoặc may mắn cho ả, mục đích ả ở đây không phải cho chuyện đó.
Ả mở mồm van xin, một chữ là một cú đấm vào mặt và chân tay. Các khớp bị Rindou bẻ lúc nãy đáng lý không còn hoạt động nữa, nhưng ả vẫn cảm thấy nỗi đâu thấu xương từ khắp nơi trên người, ả đau muốn chết đi sống lại, bám víu vào chút hi vọng cuối cùng:
“TAO LÀ MẸ CỦA NÓ ĐẤY”
Thấy Ran dừng lại, ả nghĩ mình đã thắng liền đắc ý đe dọa bằng chút sức tàn:
“Mày, mày đợi đến khi….đến khi nó biết…nó sẽ bẻ cổ lũ chó chúng mà…”
Câu nói của à bị ngắt ngang bởi một gót giày, tạt ngang cái mồm nhòe son đỏ chót.
“Tởm lợm quá”__Rindou khịt mũi.
“Chắc mày còn chả nhớ tên con gái, mày làm cô ấy khóc bao nhiêu lần mày có biết không?”
“Ờ, đáng lý chuyện cũ cho qua vì con gái mày quá bao dung nên không trách cứ gì mày, nhưng chính mày liên lạc lại với cô ấy đúng không?”__Ran nắm lấy mái tóc nhuộm đỏ rối bời của ả.
“Mày, vẫn còn mặt dày làm phiền cơ đấy, để không phụ lòng mày, tao sẽ trả thù mới nợ cũ chung một thể luôn nhé.”
Tối hôm qua, Tani quên khóa cửa nên hai người lại vào phòng ôm cô ngủ, người cô rất ấm nên giúp giấc ngủ trở nên êm dịu hơn nhiều. Trong sự mơ màng vào gần sáng, Rindou đã với tay đến chiếc màn hình điện thoại đang sáng lên vì tin nhắn, nhưng mấy dòng thông báo đã nói cậu nghe rằng chiếc máy không phải của cậu. Dù vậy, lời lẽ đe dọa đã khiến hai người phải xâm phạm quyền riêng tư của Tani một chút, thật ra là nhiều chút khi dùng số của cô hẹn ả ta ra ngoài sáng nay rồi xóa tin nhắn ở phía bên này.
Giờ thì sự mong đợi được con gái hỗ trợ đã biến thành nụ cười đáng sợ của Ran và ánh mắt chết người của Rindou. Lũ này sẽ giết ả thật mất, chắc chắn là thế. Đe dọa không có ích gì nữa rồi. Nhưng chúng cũng là đàn ông mà, đàn ông thì đứa nào cũng muốn thỏa mãn thân dưới trước thôi, ả đã hơn ba mươi, nhưng ả tin cơ thể mình vẫn đầy đặn. Bằng chứng là vẫn còn người chi tiền cho ả đấy thôi.
“Khoan đừng đánh em nữa, em vẫn còn giá trị mà”
Ả đổi giọng ngọt ngào ôm lấy chân Ran, giọng nói hơi run vì nỗi đau khắp người truyền lên, ả cạ bộ ngực đang hở ra một nửa vào người anh qua lớp vải.
“Các anh có thể giữ em lại “chơi đùa” bao lâu tùy thích, em rất giỏi đó. Các anh có thể kiểm tra ngay tại đây luôn cũng được.”
Ả bò sang Rindou, nhìn cậu bằng ánh mắt chí mạng, khép mi mơ màng đầy quyến rũ. Rindou nhìn ả cười hiền từ đáp lời:
“À, tao muốn ‘ăn’ con gái của mày hơn và sẽ chỉ ăn cô ấy thôi, rất tiếc. Huynh trưởng có muốn thử không này?”
“Phì, đừng làm anh cười chứ, em biết anh giống em mà RinRin.”__Ran xách cổ ả ném lên giường rồi cầm điện thoại lên.
“Rindou, em bẻ nốt cái chân với hai tay đi, mình cũng phải thực hiện nguyện vọng cuối của người sắp chết chứ…….Alo, đem cái thằng chỉ đường cho ‘chị đại’ vào đây, gọi hai đứa to con vào luôn để tao thưởng cho hai đứa nó.”
“AAAAAAAA”
“Ngậm mồm, không biết phép lịch sự à?”
__________1 tiếng sau__________
“tút…tút…tút”
“Tani không nghe máy”__Rindou lo lắng cầm điện thoại, đã mười mấy cuộc gọi và tin nhắn rồi nhưng cô vẫn không bắt máy.
“Em không muốn bị hiểu lầm như thế, có lẽ….để cậu ấy biết thì cậu ấy sẽ đỡ đau lòng hơn…”_Rindou rút ra kết luận sau 15 phút bàn bạc, Ran đồng ý với ý kiến đó.
Lúc nãy họ hoảng quá nên không nghĩ được gì nhiều, chỉ là Tani vẫn có vẻ nhớ về mẹ cô. Nên hai người không muốn cô biết rằng họ đã trừng trị ả, làm sao có thể ngồi im nhìn vết thương lòng của cô bị rỉ máu chứ, nhưng cô lỡ thấy rồi. So với việc biến thành những thằng khốn thì việc nói cho cô đỡ hơn nhiều, dù sao ả cũng gây ra bao nhiêu chuyện làm tổn thương Tani. Có hai người khác đến chỗ Ran và Rindou, xin phép dọn cơ thể nằm bẹp dúm dưới đất đi theo lệnh, Ran bảo bọn nó xem hai đứa bên trong container chơi xong chưa để xử nốt ả luôn, còn Rindou tiếp tục bấm nút gọi.