*Các sự kiện đều hư cấu, không khuyến khích*
_____________________________________________________________-
Cuộc đời ả chỉ toàn nghèo khó và buồn tủi.
Năm 15 tuổi, ả nhận ra mấy con chữ đen trắng mà thầy cô nhồi vào đầu ả chẳng được tích sự gì, những chị gái xinh đẹp hay ngồi ở đầu đường tiết lộ rằng mấy chị ấy còn chưa đọc hết cuốn sách toán cấp hai. Nhưng các chị ấy cho ả xem hàng chục tờ tiền xanh mới cứng trong ví, còn bạn bè ả chỉ cho xem mấy tờ giấy tập trắng nhạt nhẽo.
Tiền, có tiền là có tất cả, ả thấy tình yêu không quan trọng lắm, liêm sỉ cũng thế, người ta không thể bào nó ra ăn, trừ khi tình yêu là một gã giàu có. Vì vậy ả nghe theo lời các chị gái đi làm thử, cứ vậy, cuộc đời bắt đầu năm ả tròn mười sáu.
“Ngon ăn thế!”
Ả nghĩ thế sau đêm đầu tiên, giường nhà nghỉ mềm mại hơn ở căn nhà rách của ả, không tệ như ả tưởng, những tờ tiền mới cóng trên bàn làm ả quên hết mọi thứ. Số tiền này lớn hơn cả tiền lương một năm của gia đình, sau khi chia chác cho các chị mai mối, ả còn số tiền bằng 4 tháng lương của gia đình.
Ả tách ra làm riêng, những lần sau ít tiền hơn, nhưng không thể gọi là quá ít, ả kiếm được bao nhiêu lấy bấy nhiêu, túi ả lúc nào cũng có tiền, tờ giấy xanh đỏ chen nhau tô điểm trong ví, ả đã bỏ nhà từ lâu để né xa người mẹ nghèo nàn của mình, mùi nước hoa cao cấp những gã trai tặng ả thơm gấp ngàn lần ngôi nhà ấy. Đó là thời hoàng kim của ả, với những ánh đèn xa hoa ở thành phố tràn vào mắt đến mức quen thuộc, ả chỉ cần ưỡn ẹo vẫy tay là khách hàng sẽ ghé lại với ả, bao luôn tiền phòng. Ả chăm sóc cơ thể mình để món hàng được giá hơn nữa, trong ngành tuổi trẻ rất có giá mà.
Rồi thì bữa tiệc nào cũng qua đi, năm tháng dần trôi qua, những ánh đèn xa hoa vẫn chiếu lên người những cô gái trẻ đẹp ở mỗi góc đường, nhưng ả không còn trong số đó nữa. Sự hoa lệ đã khiến ả chỉ nghĩ tới tiền, đến khi không có khách suốt 1 tuần, ả mới lo nghĩ về tương lai. Trước khi cái sức lực này cạn kiệt, ả phải tìm ai đó để cưới, giống như bao gái ngành khác, ả bắt đầu tìm mục tiêu cuối cùng.
Nhưng ông trời thì không đồng ý, vì vậy vào một buổi trưa ở khu trọ ẩm thấp, ả bắt đầu bị nghén. Không có tiền phá nên ả vừa rửa bát vừa nguyền rủa đứa con trong bụng, nhưng chính nó lại thu hút một người đàn ông. Ông ta bị cảm động trước câu chuyện chạy trốn chồng vũ phu mà ả vẽ lên, và cưới luôn ả. Cứ như vậy, đứa trẻ “vô dụng” được đặt tên, và được ả cưng chiều hết mực.
“Tani con yêu, con có yêu bố không? Có à? Vậy con ra kia gọi bố đi, bảo bố mua kem cho con nhé.”
Ả nhìn đứa trẻ bằng đôi mắt tức giận, những móng tay bấu chặt lên làn da trắng hồng. Đứa trẻ ngây thơ đi từng bước tập tễnh đến chỗ người đàn ông, khiến ông phải dừng nụ hôn dài với cô gái trẻ bên hồ.
Ly hôn xong, ả phải nuôi đứa bé, nhưng ông ta đã dạy nó mấy kĩ năng sống cơ bản, nên ả cứ để nó ở căn phòng trọ mà tòa án phân chia cho, nó chết cũng không sao, đáng lý con bé đã ở dưới ba tấc đất từ vài năm trước rồi. Ả mồi được người đàn ông khác, một lão giàu có rất mê cách ả nịnh hót và quá khứ sạch sẽ của ả. Cứ thế, phòng trọ tồi tàn kia bị ả quên lãng tuốt tuột, ả có bố thí chút chút khi nào ả nhớ ra mình còn một đứa con gái, hoặc nhờ người hầu trong nhà đi dọc con đường đó để mua hoa giấy với bánh ngọt ủng hộ con bé. Coi như nể mặt nó đã mang đến khoảng thời gian tốt trước kia.
Duy nhất một chuyện làm ả phiền lòng, đó là vẫn còn người có thể tố cáo quá khứ thật của ả. Tuy nhiên cơ hội đã đến, ả từ mặt luôn con gái trong buồng thăm ở trại, ả tự nhủ số tiền ban phát mấy năm qua là đủ cho giá trị của nó rồi, giờ là lúc bí mật của ả nên biến mất vĩnh viễn. Đám người trong đó sẽ hành nó điên luôn, chết càng tốt, ả nghĩ thế rồi vui vẻ đi về, để lại những lời chửi bới và đổ lỗi trong đầu đứa trẻ đang gục đầu vào hai bàn tay.
“Đó là con gái cô đấy?”
“Ai mượn bà lo? Khóc cạn nước mắt thì nó im thôi, bà đâu biết nó đã làm gì?”
Ả trừng mắt nhìn bà lão bước ra cùng lúc với mình, bà ta không biết, và ả cũng không biết nốt, vì ả không cho con gái cơ hội để nói bất kì thứ gì, việc xả giận quan trọng hơn sự thật. Âm thanh cuối cùng của mẹ mà Tani nghe được là tiếng ngân nga vui vẻ phía sau cánh cửa.
Ả cắt đứt liên lạc sau đó, rồi vài năm sau ả thấy đứa bé tội nghiệp đó trên bản tin khóa S62 cải tạo thành công.
_________________________________________
Tani đến một quán cà phê nhỏ vắng vẻ, vì đang giữa trưa nên nhân viên cũng chỉ có một người. Hơi mát bên trong phả vào làm cô hơi run nhẹ khi mở cửa. Gọi một ly trà xanh đá, sau đó mở máy lên xem. Lại là bà ấy, mẹ của cô nhắn tin từ trưa hôm qua, tin gần đây nhất là vào 6 giờ sáng nay. Lời lẽ ngọt ngào có, đe dọa có, cầu xin có, bằng cách nào đó bà biết cô còn sống, rồi mua sim mới làm phiền cô. Hết cái này tới cái khác, bà than rằng bà lại ly dị người thứ tư, và mong cô cho bà vay tầm 500 ngàn yên với chỗ ở.
“Haiz”
Tani thở dài khoanh tay lại gục đầu xuống bàn, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền, vốn dĩ muốn rủ hai người họ đi cho thoải mái chút. Vậy mà thế đấy, cô gái trên đó là ai chứ, Tani không muốn tin, càng không thể tin họ phản bội cô bằng cách đó. Mấy lời nói hoa mĩ đều bay hết cả hay sao?
Nhân viên trực ở đó rất tinh tế, chị phục vụ nhẹ nhàng để cốc trà xanh lên mặt bàn rồi nhỏ nhẹ thông báo, không biết cô gái này đang gặp chuyện gì, nhưng có lẽ để cô ấy khóc một mình thì tốt hơn.