“Em vẫn chưa từ bỏ ý định?”-Vũ Thiên hỏi Nhã Uyên.
“Anh đưa tôi qua đây chỉ để hỏi câu này?”
“Không! Mà là bắt đầu từ ngày hôm nay tôi sẽ tạ tội với em cho đến khi em không còn hận tôi nữa thì thôi.”
Nhã Uyên nhếch môi cười một cái – “Nực cười thật!”
“Có gì để cười?”
“Anh định tạ tội bằng cách nào đây? Anh nên nhớ năm xưa cái anh lấy đi chính là cả danh dự của đời một đứa con gái, bây giờ anh nói anh tạ tội là tôi sẽ tha thứ cho anh? Anh có hồ đồ không?”
Vũ Thiên chồm tới đẩy Nhã Uyên xuống ghế sofa – ” Tôi rất tỉnh táo!”
Nhã Uyên trừng mắt nhìn anh, nhưng Vũ Thiên càng đè cô mạnh hơn, hai tay anh ghì chặt tay cô, chân anh đè lên chân cô.
“Nhã Uyên! Em nghe cho rõ việc tôi đã làm tôi sẽ chịu trách nhiệm. Dù cho cả đời này tôi vẫn sẽ chịu, em hiểu không?”
“Anh…” -Lời chưa kịp nói đã nuốt vào trong, Nhã Uyên bị Vũ Thiên hôn một cách thô bạo, hôn cho đến khi cô ngợp thở anh mới buông ra.
“Tôi chưa muốn chết vì hôn đâu!”
“Em không kháng cự?”
Nhã Uyên trừng mắt nhìn anh ta, tay chân đều bị anh ta ghì lại hết thì kháng cự kiểu gì?
Nhân lúc Vũ Thiên không để ý, Nhã Uyên vùng dậy đẩy anh ta ra. Cô đứng dậy chỉnh váy, trở lại với cái thái độ của một cô tiểu thư quyền quý kiêu ngạo. Nhã Uyên ném cho Vũ Thiên một cái nhìn đầy tức giận.
“Anh muốn tôi tha thứ? Chuyện đó còn tuỳ vào thái độ của anh. Anh nên nhớ tôi là người như thế nào, tôi không phải loại phụ nữ dễ dãi ở ngoài kia! Anh hiểu chứ?”-Nói xong cô đỏng đảnh đi ra cửa. Ngoái nhìn lại thấy Vũ Thiên đang ngồi chết chân trên ghế – “Còn ngồi đó làm gì? Hôm nay làm tài xế cho tôi!”
Vũ Thiên thở dài -“Vâng! Thưa tiểu thư của tôi.”
…………………………………………………………………………
“Vết thương của cậu đã bớt chảy máu rồi nhỉ?”-Bảo Ngọc ân cần thoa thuốc cho Thiên Ưng.
“Ừm!”-Cậu ta gật đầu -“Cám ơn cậu!”
Ngọc lắc đầu -“Tôi phải là người cám ơn mới phải. Cậu và mọi người đã không phàn nàn khi tôi đến làm loạn mà ngược lại còn giúp tôi tìm Tuyết Linh.”
“Vì Tuyết Linh không chỉ quan trọng với mình cậu mà cô ấy còn quan trọng với chúng tôi.”
“Ừ nhỉ?!”-Ngọc cười-“Tôi băng lại xong rồi, cậu nằm nghỉ đi!”
“Ừm! Cám ơn cậu!”
Bảo Ngọc gật đầu cười rồi nhanh chóng ra ngoài để Thiên Ưng nghỉ ngơi.
*******
Chiếc môtô phóng thẳng vào trong sân nhà Mộc Thành. Linh thắng gấp làm chiếc xe trượt một đường dài, cô đá trống, bước xuống xe, bước đi loạng choạng.
Hàn Phong và Mộc Thành trong nhà nghe tiếng động liền chạy ra.
Bóng dáng cô mèo nhỏ quen thuộc đang bước đi loạng choạng, Hàn Phong vội lao đến đỡ cô trước khi cô ngã xuống đất.
“Chuyện gì xảy ra?”-Phong hỏi.
“Có người đột nhập, khoảng chừng ba bốn tên. Em giết hết một tên rồi!”
“Đưa con bé vào nhà trước đi!”-Mộc Thành nói.
Phong ẳm Linh vào nhà, anh giúp cô xem xét rồi thoa lại thuốc lên vết thương.
………………………………………………………………………..
Chiều tối…
Tíng toong!
Tiếng chuông cửa nhà Mộc Thành vang lên.
“Ai đó?”-Mộc Thành nhìn vào bảng điều khiển hỏi.
Từ bên ngoài, một cô gái cũng nhìn vào cái bảng điều khiển trước cổng trả lời -“Anh hai! Là em, Nhi nè!”
Là cô em gái điệp viên của anh đây mà, anh nhập mật khẩu mở cửa để cô em gái của mình vào nhà.
Đáng lẽ bình thường anh cũng chẳng phải bảo mật làm gì nhưng vì sáng nay Tuyết Linh bị truy đuổi nên bây giờ vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Bạch Nhi tung tăng vào nhà.
“Anh hai! Sao tự dưng lại bật mật khẩu bảo mật làm gì? Chả phải anh nói là không cần thiết sao?”
“À… Thì…”-Mộc Thành đang cố gắng lựa lời để nói với cô em gái điệp viên của mình.
“Thì sao?”
“Nhà anh có gì ăn không?”-Tuyết Linh lon ton từ trên lầu đi xuống.
Mộc Thành hốt hoảng -“Linh! Em lên lầu tí xíu được không?”
“Tại sao?”-nàng ấy ngô nghê hỏi.
“Ủa? Linh cậu làm gì ở nhà anh tớ?”-Bạch Nhi cũng ngây thơ hỏi.
Mộc Thành như hoá đá, biết trả lời sao với hai cô nhóc này đây. Mà hình như hai đứa quen biết nhau…
“Khoan! Hai đứa biết nhau?”
Cả hai gật đầu.
“Vậy…?”
“Thành! Linh dậy chưa?”-Hàn Phong cũng vừa đi mua đồ ăn tối về.
“Oh! Có cả người này à?”-Bạch Nhi quay sang nhìn Hàn Phong, một lần nữa Mộc Thành lại được phen bất ngờ.
Tuyết Linh như hiểu ra vấn đề, cô lên tiếng giải thích -“Bọn em quen biết nhau hết nên anh khỏi phải thắc mắc hay bất ngờ gì. Kể cả việc cô ấy là điệp viên bọn em cũng biết.”
“Biết luôn à?”-Mộc Thành hỏi lại như để khẳng định.
Linh gật đầu thay cho câu trả lời.
“Nhưng tớ bị sa thải rồi!”
“Phong! Đói!”-Tuyết Linh chẳng quan tâm, bụng cô đã đói cồn cào rồi.
“Rồi! Đợi anh mười phút.”-Hàn Phong xách luôn bọc đồ ăn vào bếp.
“Tớ cũng có mua đồ ăn, để tớ dọn ra rồi cùng ăn.”-Bạch Nhi vui vẻ giơ mấy bọc đồ lên.
“Ừm!”
“Nhờ em vậy!”-Mộc Thành thở dài nhẹ nhõm.
******
“Ăn no quá!”-Hai nàng tiểu thư sau khi ăn xong thì lăn dài ra ghế, hai chàng trai kia thì phải đi rửa chén bát.
“Sao cậu biết anh tớ?”-Bạch Nhi hỏi.
“Anh ấy là người theo dõi tình hình của tôi mỗi khi Hàn Phong có việc bận.”
“À! Ra vậy!”-Hiểu được vấn đề, Nhi không hỏi nữa, cô nói sang chuyện khác -Mà nè! Tớ bị sa thải rồi, các cậu có cần nhận tớ vào làm không?”
“Tôi không biết! Hỏi những người đứng đầu ấy!”
“Ừ nhỉ?!”-Bạch Nhi có vẻ băn khoăn xen lẫn chút hụt hẫng.
………………………………………………………………………………..
“Em định rời khỏi à?”-Vũ Thiên đứng cạnh lan can, mặc cho gió cứ tạt vào mặt.
“Ừ! Công việc của tôi cũng gần xong.”-Nhã Uyên trả lời.
“Tôi đi theo được không?”-Vũ Thiên lại hỏi.
“Anh đi theo vậy còn tổ chức của mình?”
“Tổ chức thì vẫn có người tiếp quản. Tôi chỉ cần em đồng ý cho tôi đi theo.”
“Tùy anh vậy!”
Chuyện của ba người này gọi là tình tay ba được không nhỉ?