Đến ngày hôm sau Tuyết Linh mới tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra đã thấy khung cảnh quen thuộc, Linh đang nằm trong căn phòng quen thuộc của mình. Cả người cô tê cứng, khó khăn lắm mới cử động được. Nhưng… Hình như có gì đó chặn ngang bụng cô và hình như có gì đó đang đè hết nửa người bên phải của cô. Theo phản xạ cô nhìn qua phía có ‘vật’ đang đè mình. Và đập vào mắt cô là khuôn mặt điển trai của ‘tảng băng đi động’ đang ngủ. Phải! Cô đã xác định được rồi, tên Hàn Phong này đang nằm trên giường của cô và ôm cô ngủ.
Anh to gan nhỉ cậu chủ? Linh nghiến răng đẩy hắn ra.
“Mới tỉnh dậy đã phá phách, em muốn ăn đòn?”-Phong mở mắt nhìn cô.
“Ai cho anh nằm trên giường tôi?”
“Em dám không cho?”
“Sao không?”-Linh gân cổ cãi lại.
“Dạo này gan em lớn nhỉ?”-Hàn Phong cười gian.
Linh chớp mắt nhìn hắn – “Cười tiếp đi!”
“Để làm gì?”
“Nhìn!”
Phong trở về với cái biểu cảm lạnh lùng chăm chăm nhìn Linh. Ý định ngắm trai bất thành Linh lăn người quay về hướng ngược lại. Phong không nói không rằng kéo Linh quay lại:
-“Quay qua đây!”
Linh phồng má, hai mắt tròn xoe có chút ươn ướt nhìn Phong.
“Vẻ mặt đó là sao?”
“Tôi nói anh đến nhanh lên, không ngờ bị bọn chúng tra tấn xong anh mới đến! Anh có biết bọn chúng chích thứ thuốc bẩn thỉu kia vào người tôi không?!”
Dù biết rằng bản thân đang nổi điên vô cớ nhưng Linh không thể nào kìm chế được, thật sự lúc đó cô rất sợ. Cô không có gan để tự vẫn không phải vì cô sợ chết mà là không dám làm, rạch tay cũng đâu có dám rạch ngay mạch máu. Đã vậy nếu có chuyện gì xảy ra thật bản thân chắc chắn sẽ chịu không nổi… Thật sự cô rất sợ.
Hàn Phong chỉ dịu dàng ôm cô vào lòng, tay vuốt tóc cô – “Xin lỗi! Anh thất hứa! Em muốn mắng muốn chửi thì cứ nói!”
Tuyết Linh ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ, đáng ra anh phải nổi giận với cô chứ nhỉ? Tại sao anh không la mắng cô như những lần cô làm sai?
“Anh không nổi giận sao?”-Linh rút vào người Phong.
“Bây giờ không phải lúc anh la mắng em!”-Phong biết vì sao cô như vậy, bản thân anh lúc đó cũng thấy sợ, sợ rằng nếu anh đến trễ, anh sẽ tự ân hận cả đời.
Cả hai im lặng một hồi lâu, Phong vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc Linh, còn cô thì nghịch mấy cái cúc áo của anh. Một lúc sau…
Linh rướn người, nhẹ nhàng áp môi mình vào môi Phong. Cái cảm giác ướt ướt, mềm mềm làm anh choàng tỉnh.(chưa tỉnh ngủ đâu mà bị chị Linh làm cho tỉnh luôn :3)
Linh cười – “Em trả lời rồi đó!”
…………………………………….. Sau đó
Mới sáng sớm đã bị một phen bất ngờ làm cho tỉnh ngủ, mặc dù đang ngồi ở chỗ Mộc Thành nhưng hồn của Hàn Phong chắc là đang ở chỗ Tuyết Linh. Thấy anh cứ ngơ người ra Mộc Thành quơ tay trước mặt anh.
“Này nhóc!”
Bất ngờ tay Mộc Thành bị chụp lại, tay anh bị vặn một cái đau điếng.
“Cậu định bẻ luôn tay của anh à?!”
Phong hừ một cái, anh lườm Mộc Thành.
Hàn Phong chẳng chịu nói chuyện, chỉ qua nhà anh ngồi uống trà như vậy đã một buổi, anh chẳng biết chuyện gì xảy ra với thằng nhóc này nhưng nhìn mặt nó có vẻ rất vui.
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, Mộc Thành bắt máy – “Alô!”
“Anh ta có ở chỗ anh không?”-giọng một cô gái vang lên đầu dây bên kia.
“Có và suýt nữa bẻ gãy tay anh.”
“Vậy à! Anh nhắn lại với anh ấy tạm thời đừng về nhà, em sẽ đến chỗ hai người liền!”-Nói xong Linh cúp máy cái rụp.
Bên này…
Pằng!
Một phát súng vang lên, tên áo đen ngã xuống trước mặt Linh, hắn chết không kịp ngáp.
Linh vơ vội cái áo khoác trên móc mặc nhanh vào. Dưới nhà vẫn còn khoảng hai hoặc ba tên, bọn chúng chắc hẳn đã nghe tiếng súng.
Linh chân vừa xỏ giày, tay thì loay hoay mang hai cái bao súng cùng với băng đạn vào người. Xong cô lại cúi xuống rút dây của đôi giày cổ cao.
Cô nhẹ nhàng mở cửa lẻn qua phòng của Hàn Phong, vì phòng cô không có ban công nên cô đành trèo xuống từ ban công phòng anh. Đáp xuống đất an toàn, cô lại vòng ra sau nhà lẻn ra gara để xe.
Cô rồ máy phóng xe chạy ra ngoài, băng ngang qua cái hàng rào làm nó đổ xuống. Mấy tên áo đen trong nhà nghe tiếng xe thì ào chạy ra, nhắm bắn lung tung, nhưng Linh đã chạy đi xa rồi.
******
Hôm nay có hai kẻ nhàn nhã, một đang ngồi uống trà, một thì ngồi đọc sách.
Nhã Uyên hôm nay không mặc những bộ đồ mang dáng vẻ như áo thun hay quần da bó nữa mà hiện tại cô đang khoác lên người một bộ váy đơn giản nhưng làm tôn lên cái dáng vẻ kiêu ngạo của cô.
Vũ Thiên cũng chẳng mặc đồ vest như mọi khi, hôm nay anh chỉ mặc áo sơ mi và một cái quần jean bình thường.
Cả hai đều đang ở nhà của Vũ Thiên nhưng chẳng ai nói với ai lời nào.
Nhã Uyên tiểu thư vốn rất không ưa Vũ Thiên sao cô nàng này chịu qua nhà anh được chứ.
Quay lại sáng nay, tại tòa nhà chính của The Death.
“Tiểu thư! Vũ Thiên thiếu gia bảo muốn gặp cô.”-Lith từ tốn đi vào thông báo.
“Cô bảo hắn về đi!”-Nhã Uyên chả thèm ngước lên nhìn, cô vẫn dán mắt vào mớ hồ sơ.
“Em không thể nghỉ ngơi một ngày được à?”
Nghe xong giọng nói ấy, Nhã Uyên liền ngước lên tặng anh một cái lườm muốn rách mặt.
Sau đó Nhã Uyên đi đâu Vũ Thiên cũng đi theo thế là nàng ta đành ngậm ngùi thay đồ đi theo Vũ Thiên.
Tôi bị sa thải rồi!
Ba tổ chức lớn các người có ai muốn nhận tôi không?
Anh nghỉ việc hồi nào vậy, Ưng?