Tay xách xô nước đầy từ nhà vệ sinh đến phòng thực hành, Ly đứng thẳng người, vươn vai cho đỡ mỏi. Bảng đã lau, lớp đã quen, quạt trần đã vệ sinh, Ly kiệt sức đến chết thôi. Thế mà vẫn phải kị sạch hình vẽ trên mặt bàn. Trường có lao công để làm gì mà lại đi phạt học sinh cái việc này.
Đi từng bàn học để kị cọ, Ly toát mồ hôi hột, bàn nào cũng chằng chịt những hình vẽ đủ hình thù, Ly còn nhận ra ngay mấy nét chữ nháp ra bàn loạn xì ngầu của con Châu, cả mấy hình vẽ anime linh tinh của con Thảo. Mẹ nó, viết bậy cho cố vào rồi giờ Ly phải cọ.
Kị xong ba bàn đầu tiên mà Ly không chịu được nữa rồi, một bên cánh tay mỏi nhừ như sắp rụng ra khỏi thân xác. Số cô đúng là quá nhọ. Ly ngồi xuống ghế, co đầu gối lên, gục mặt xuống chợp mắt một lúc. Nhưng nghĩ đến chuyện về nhà sẽ phải đối mặt với ánh mắt của mẹ, nghe mẹ nói về vấn đề đọc truyện H, Ly không thể nào ngủ được. Những âm thanh kia cứ vang vảng trong đầu:
“Chừng nào đủ 18 tuổi thì mẹ cho con đọc truyện tình cảm.”
“Tại sao lại đi đọc mấy quyển sách như này nhỉ? Con còn nhỏ, sao không lo tập trung học hành đi!”
“Sao mà cứ suốt ngày đòi mua điện thoại nhờ? Dùng cục gạch nghe gọi là được rồi, cần gì thì mượn điện thoại bố mẹ.”
“Suốt ngày điện thoại điện thoại điện thoại, dùng điện thoại để chat chit vớ vẩn chứ gì, bao giờ đỗ đại học đi rồi hẵng mua.”
“Đừng có đua đòi theo mấy đứa bạn.”
“Tuổi này thích ai thì cứ thích đi, nhưng mẹ cấm con không được yêu đương. Ngu ngơ ngu ngơ ra ngoài xã hội lại bị lừa cho, nhớ cái vụ thằng Vinh chưa?”
“Mẹ là mẹ ghét nhất mấy đứa con gái đi học mà tóc tai son phấn.”
“Nếu chưa đủ 18 tuổi, chỉ cần mẹ nhìn thấy con tô son một lần thôi, mẹ sẽ treo đầu con.”
Có mẹ là giáo viên, từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc. Dù nhà cao cửa rộng, tiền tiêu đủ đầy, gia đình vui vẻ nhưng lúc nào cũng phải sống một cuộc sống chật hẹp theo những khuôn phép đặt ra bởi bố mẹ, chả được nhiều cơ hội để tp xúc với xã hội, lúc nào cũng ngơ ngác như người tối cổ. Cũng vì cái tính ngơ ấy dẫn đến chuyện bị tên Cáo lừa. Lại nghĩ đến Cáo, Ly chẳng thấy thoải mái. Khoảng kí ức đó phải nói ám ảnh đến thấu xương, ăn sâu vào trong não đến mức không thể quên.
– Chị mắm…tôm!
Bần thần ngồi suy nghĩ, Ly bỗng nhận ra có ai đó vỗ nhẹ vào lưng mình. Trời ơi nghe chất giọng bên tai mà rùng mình, thật sự giọng nói Nguyễn Trọng Tùng quá nhạy cảm đối với Ly. Ngẩng mặt lên, Ly giương đôi mắt trừng trừng ra nhìn Tùng như một thói quen:
– Chị chị em em cái mả mẹ mày. Muốn gì đây? Chị ra nông nỗi này là do mày hết đấy! Biến đi!
Tùng bị đuổi như đuổi tà, mà mặt cậu ta vẫn dày chán.
– Em xin lỗi, mặc dù em không có lỗi.
– Thôi đi! Mày cứ bám theo chị là muốn gì? Tao làm gì có lỗi với mày à? Mày không hại chị thì mày không sống được à? Mày có biết là tối nay, tối…
Đến đây thì Ly nấc nghẹn không nói được gì, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn gồng lên kiềm chế. Tùng loắng ngoắng, lóng ngóng, luống cuống loạn lên. Nước mắt con gái là thứ vũ khí đáng sợ nhất đối với con trai. Ngay bây giờ đây tên con trai vô cùng tự tin như Tùng còn phải bối rối không biết xử sự ra sao. Cậu ta đã bao giờ dỗ con gái khóc đâu.
Không cần Tùng dỗ, Ly tự ép mình nuốt nước mắt ngược vào trong. Cô hùng hồn đứng bật dậy, nghiến răng:
– Muốn xin lỗi chị mày thì cọ hết bàn trong phòng này.
Mặt Tùng nghệt ra như giẫm phải shit. Cậu chưa từng thấy ai lật mặt nhanh như chị ta, 1 giây trước mới suýt oà khóc, 1 giây sau đã hoàn lại ý thức để bắt nạt cậu.
Trước khi Ly đi khỏi, Tùng hối hả chạy tới kéo Ly lại:
– Chị tên gì thế?
Ly quệt hết mấy giọt nước đọng lại khoé mắt, sắc mặt đã trở lại bình thường, giọng nói kiên cố hơn bao giờ hết:
– Tên Châu.
– Ồ…
…
Buổi trưa tụ tập chém gió ngay quán trà chanh đối diện cổng trường. Thảo hớp một hơi nước để giải tỏa bớt stress học hành. Ly ngơ ngác nhìn chung quanh:
– Tuấn Anh đâu? Không đi à? Cả Nhật nữa, thằng Nhật dạo này cứ ít nói thế nào ấy?
Minh vừa cắn móng tay vừa chán đời ca thán:
– Nó bận chăm lo cho sự nghiệp học hành rồi. Đéo hiểu ăn phải bả gì cứ mở mồm ra là nói “Một đứa giỏi Toán như tao không thể ngu Lí”.
Châu liếc Minh một cách khó hiểu cực kì, song cắn miếng hướng dương nói:
– Thế á? Thằng Sơn ngồi cạnh tao, chẳng thấy học hành gì mà vẫn giỏi. Đúng là thần đồng có khác.
Thảo lấy làm lạ, gần đây nghe bảo Tuấn Anh học hành kinh khủng lắm. Thảo chả tin, đến khi nghe Nhật với Minh kêu ca quá nhiều thì mới bị thuyết phục. Ai đời cái thằng ăn chơi trác táng như Vương Tuấn Anh lại mải miết học như thế? Từ hôm cãi nhau với nó, hai đứa cũng không nói chuyện gì nhiều. Thảo bần thần một chỗ, trong lòng tự nhiên thấy nhớ crush. Hóc môn con người thay đổi, thỉnh thoảng nghĩ đến crush bỗng dưng muốn chạy đến ôm nó, hôn nó, sau đó tát cho nó một cái và bảo “tao thích mày”. Nghe có vẻ biếи ŧɦái nhưng là thật. Vậy nhưng nghĩ thì nghĩ, Thảo không muốn là người chủ động trong một cuộc tình, nhất là cái chuyện chưa biết sẽ đi về đâu như thế này.
Ly đập vào vai cho Thảo tỉnh:
– Ey! Nghĩ gì mà mặt đần thối ra thế? Con Châu ăn hết hướng dương của mày rồi kìa.
– Ờ…
Thảo không thích hướng dương lắm nên kệ. Còn Châu cắn hướng dương như cái máy, lại nổi hứng lên khoe khoang:
– Hướng dương tẩm caramel ngon cực, hôm qua Sơn cho tao hẳn một bịch.
– Nhà tao chả có, ăn bình thường thôi.
Minh rống lên, nhảy vào mồm Châu khoe mẽ cùng. Nhưng chẳng ai quan tâm. Một lúc thấy quê xệ nên chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Ly nhe răng ra rõ nham hiểm:
– Con Châu dạo này một câu nhắc đến Sơn, hai câu nhắc đến Sơn. “Ghéc”!
– Kệ tao.
Cái Thảo cứ ngồi đờ ra chẳng thèm quan tâm, mặt cau có lướt điện thoại, càu nhàu:
– Mẹ kiếp, tháng này nhiều đứa nhắn tin thả thính tao vãi. Cái thằng Khải nữa, thính tứ tung từ đầu lớp 10 mà giờ vẫn không buông tha, nhưng mà nhát bỏ mẹ ý, chỉ dám làm anh hùng bàn phím thôi chứ đã bao giờ dám tán tao đâu.
Thảo thường xuyên được nhiều nam sinh cưa cẩm là chuyện cơm bữa. Thoạt đầu Châu Ly còn bất ngờ không tin nổi con bạn mình được nhiều người theo đuổi đến thế, về sau thì quen dần với việc nó từ chối lời tỏ tình của bao nhiêu thằng. Cách đây hai năm Ly Châu giúp Thảo dẹp loạn mấy tên đeo bám nhưng giờ chả cần nữa vì trai khối này bị Thảo từ chối gần hết rồi, còn vài thanh niên thích thầm với loại mặt dày tán tỉnh thôi, đặc biệt là thằng Minh.
Châu liên tục cắn hướng dương, một hồi trầm ngâm suy nghĩ, giật mình đập tay xuống bàn đầy mạnh bạo:
– Đấy mày nói tao lại nhớ, cái gì ý nhỉ? Hôm qua có đứa quần què nào nhắn tin cái gì ý, gạ gẫm tao cái gì gì ấy! Cái gì ý nhở? Facebook tên Tùng Tùng cái mẹ mẹ gì ý. Đáng sợ vãi…
Câu chuyện của Châu làm những con người xung quanh câm lặng. Thảo nhấp một ngụm trà chanh mà cõi lòng bất lực, chả biết con Châu học đâu ra cách nói chuyện mà suốt từ đầu chỉ có “cái gì ý”. Còn riêng Ly khi nghe đến chữ “Tùng” thì chột dạ, trong lòng nơm nớp lo sợ. Châu kể tiếp:
– Thằng đấy còn đặt điều nói xấu tao nữa cơ. Ra đây cho xem tin nhắn này!
Thảo, Ly chụm đầu vào xem cùng. Thằng Minh chán quá, cũng không mấy quan tâm chuyện đàn bà con gái nên ngồi một góc nhắn tin với gái rồi. Kể ra từ ngày Minh thích Thảo, cậu chưa yêu đương với cô gái nào cả, nhưng mà độ sát gái thì vẫn còn nguyên. Minh chợt cảm thấy nực cười, công việc bận rộn nhất của cậu bây giờ cũng giống Hoa Anh Thảo, đó là đi từ chối lời tỏ tình.
Còn ba đứa con gái kia chăm chú đọc tin nhắn trong điện thoại của Châu:
“
Hello c lươn lẹo
Ai vậy?
C ko nhớ e hả, e nè 🙂
Em nào??
Tùng đtrai nhất dải ngân hà
Mình không biết bạn là ai.
Ủa, c hok lp 12A2 ước mơ đúg ko
“Like”
Hok cùg lp vs a sơn đúg ko
“Like”
Tke thì đúg r
C ko nhớ e à
???
Th c đừng giả vờ nữa, e bt thừa nhá
Hình như bạn nhầm người rồi
Mình không quen ai tên Tùng
Th đi, c phũ vừa th
E lau hộ c hết một đốg bàn r đấy
Tay e gãy r đây lày, bắt đền c
C ph chịu trách nhiệm cho cuộc đời e
Bạn nhầm người rồi
Bạn muốn tìm ai thì lên confession nhé!
Mình không biết gì đâu
S c cứ ph giả vờ í nhỉ
E cho cả trg bt mồm c có mùi mắm tôm bh !
Này, đừg có mà seen k rep
Chảnh thế đồ mít ướt
Liu liu cái đồ khóc nhè
Bạn đã chặn Tùng
Bạn không thể nhắn tin hoặc gọi điện cho họ trong đoạn chat này, cũng như không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi của họ.
“
Trong quá trình đọc tin nhắn, Ly đã đoán ra được đầu đuôi câu chuyện rồi nhưng biết rõ ngọn ngành lại chẳng dễ chịu chút nào, trong lòng cứ thấp thỏm lo âu. Cả Thảo và Châu đều khó hiểu, trong khi Ly lại lặng thinh, mồ hôi túa ra thành hột, da mặt căng đét, môi bặm lại không nói được gì. Thảo mau chóng nhận ra điều bất thường đó, hỏi:
– Mày bị ốm hả Ly? Sao mặt xanh ngắt thế?
Ly lúng túng gãi đầu, nghịch nghịch cọng tóc mai trên trán, vừa cười vừa mếu:
– Hơ hơ…hơ…
– Cười con khỉ khô, điên à?
Thảo khó hiểu búng cho Ly một cái vào trán, có thể do khi thích một người thường bắt chước cử chỉ của người ta nên Thảo cũng học búng trán theo Tuấn Anh rồi.
Ly không dám nhìn thẳng cả Châu và Thảo, mắt cứ ngơ ngác nhìn lên trời đánh trống lảng rồi bất ngờ chỉ tay vào đoạn tin nhắn kia, lên cơn chửi bới:
– Cái thằng này vô duyên vãi nhờ mày nhờ! Eo ơi loại gì mặt dày thế không biết, người ta đã nói nhầm là nhầm rồi mà vẫn không chịu buông tha. Tao mà có Facebook tao cũng chặn sấp mặt mấy thằng như thế nhá! Eo ơi sao mà vô liêm sỉ thế cơ chứ!
Thảo và Châu…ba chấm. Hiếm hoi lắm mới có dịp con Ly bù lu bù loa lên như bị chó cắn. Châu còn chưa than phiền thì thôi, Ly tổng sỉ vả hộ luôn hết phần thiên hạ.
Từ đầu Ly đáng ra sẽ định giải thích cho ra lẽ, nhưng bản thân sẽ chìm trong nhục nhã nên lại ngập ngừng không dám kể nữa. Dù sao thì Châu cũng chặn Tùng rồi, mong mọi chuyện sẽ lắng xuống.
…
Trên lớp, kiểm tra Văn. Cô Văn đi vắng nên cô dạy Nhạc trông thay. Mà giáo viên môn phụ nên dễ tính lắm, cô Nhạc ngồi chơi điện thoại, thỉnh thoảng mới để mắt xuống dưới lớp, học trò bên dưới thao thao bất tuyệt mở phao. Thảo ngồi cửa sổ bên ngoài nên to gan cực kì, mắt nhìn xuống vở, tay phải cắn bút như đang suy ngẫm sâu sắc lắm, hoá ra tay trái đang lén lút mở tài liệu trong điện thoại dưới ngăn bàn. Học sinh bây giờ quay cóp hơi bị sành điệu, photo ra giấy đã là gì.
Ly viết được phân nửa bài làm, tay lục đục mò mẫm vào trong túi áo. Nhưng cái Ly là siêu cấp bịa Văn nên không cần dùng phao, nó chỉ đang lén lấy mấy viên ô mai trong túi áo để ăn vụng tiếp sức làm bài. Chưa thấy đứa nào ăn vụng bất chấp giờ kiểm tra như Lê Thị Tường Ly, người ta lén mở tài liệu chưa xong còn nó thì tiếp tục đam mê ăn uống.
Bên chỗ cái Châu, hôm qua nó lại cày phim nên phải dậy sớm ôn bài, thành ra thiếu ngủ. Trong hơn nửa thời gian kiểm tra thôi là nó hoàn thành bài làm rồi nên phải tranh thủ úp mặt xuống bàn làm một giấc.
Mặt bàn rõ cứng, thế mà Châu ngủ ngon ơ. Do quay mặt về phía Sơn nên cậu ta chiêm ngưỡng gần hết khuôn mặt Châu khi ngủ. Sơn cười phì, khẽ lung lay Châu:
– Hồi bé mày hay dựa vai tao ngủ mà.
Châu mệt mỏi đáp:
– Thì sao?
– Bây giờ cũng có thể nếu muốn.
– Ngại lắm, không dựa đâu. Lớn rồi chứ còn bé bỏng gì nữa mà nói được câu ngây thơ thế? Tao đéo trong sáng như thằng Tanh óc lợn, cũng không có khờ như con Thảo nên đừng có mà dụ, cả lớp đồn tao thích mày có mà chết dở.
Sơn liền cạn lời, chỉ muốn quan tâm chút xíu cho lãng mạn như trong ngôn tình, đâu có ngờ lại bị Châu cục súc như thế. Đúng là cuộc đời đéo bao giờ giống truyện. Châu mạnh mồm vậy thôi chứ chưa đầy một phút sau lại trưng ra bộ mặt dày cộp, mắt long lanh khẩn cầu Sơn:
– Mượn cái tay ôm cho đỡ trống trải!
Kì thực Sơn cũng bái phục độ lật lọng của Châu, câu trước vừa sợ cả lớp bàn tán, câu sau ngỏ lời mượn tay để ôm. Sơn dù không biết rõ lí do nhưng vẫn dâng hiến cánh tay quý giá của mình cho Châu, Châu nhiệt đình đón nhận lấy. Tay Sơn khá to nên làm gối ôm mini cũng được, vừa ôm vừa gối đầu.
Mấy bọn bàn dưới ồ ạt chỉ trỏ này kia. Bọn nó giờ mới được chứng kiến một Nguyễn Trọng Sơn dại gái và một Nguyễn Quỳnh Châu dễ dãi như vậy.
Tuấn Anh tít tận bàn cuối cũng hóng hớt được, cố tình huých huých Minh, bơm thêm chút mắm muối:
– Ái chà chà, đẹp đôi vãi! Ngồi sát sìn sịt nhau rồi gối đầu lên tay, thằng Sơn số hưởng thật, vừa vào học chưa bao lâu đã được gái bu xung quanh. Tao cũng ước có ai tình nguyện làm gối ôm cho tao khi ngủ.
Minh hơi khó chịu:
– Liên quan đến tao đâu mà nói.
Minh tỏ thái độ thẳng thừng, thật phiền phức vì Sơn Châu gần gũi nhau mà ai cũng nhìn Kim Bảo Huy Minh với một ánh mắt kì lạ. Tuấn Anh chọc ngoáy được Minh thì khá hả hê, chêm thêm một câu nói vu vơ nữa:
– Mất rồi mới biết tiếc à?
– Im đi, của tao đâu mà mất.
Tuấn Anh khoái chí cười hề hề, trêu ghẹo thằng bạn thân đúng là một thú vui tao nhã của cậu.