– Mày giúp tao đi chứ!
– Em bó tay, em có biết gì đâu trời!
– Mày muốn tao sống sao? Tao còn nhờ được mỗi mày thôi!
– Không được, việc này ngoài khả năng.
***
Được lúc rảnh rỗi, ba đứa con gái lại ngồi xuống nói chuyện với nhau. Thời tiết trở trời, gió mùa đông lạnh về nên cái Châu hôm nay bị hắt hơi liên tục. Nó hắt nhiều đến nỗi người khác nhìn cũng thấy buốt giùm.
Dạo này Tuấn Anh không dám bén mảng tới gần Thảo. Nó suốt ngày đâm đầu vào chồng sách vở của nó. Mà đâu phải sách vở bình thường, toàn là những quyển sách dày cộp cùng với đống tài liệu học IELS. Tuấn Anh không thích học ngoại ngữ, thế mà tự nhiên nó dở chứng kiểu này nên ai cũng bất ngờ.
Ly nghe ngóng được ở đâu đó thì bắt đầu nói:
– Thằng Tanh học như bị điên ý, nhìn nó mệt mỏi khổ thân. Mặt đang trắng bóc thế kia tự dưng xuất hiện hai cuồng thâm đen sì. Từ lúc con Thảo giận nó, nó cứ ngồi học một góc nhìn buồn như cái bánh bao thiu.
Châu tiếp lời:
– Ừ, nó bận mà. Minh bảo nó sắp thi IELS rồi nên phải học. Mà nói ở đây làm gì? Có người bảo hết thích Tanh rồi, nó không quan tâm đâu.
Nói xong Châu lại hắt xì thêm cái nữa.
Thảo nhăn mặt vì bị nói bóng gió. Song cố biện minh:
– Cái thằng đó ai thích nổi.
Ly phủi tay, thở dài, chế giễu:
– Được rồi, hai anh chị thích nhau nhưng cứ ra vẻ cơ. Có ngày Phượng Hoàng hết thích mày thật, nó dang cánh bay đi tìm con khác thì lúc đấy đừng có khóc bù lu bù loa.
Lại được cái Châu cũng tiếp tục đổ thêm dầu vào:
– Lúc mày xua đuổi nó nhất thì cũng là thời điểm mày dễ đánh mất nó nhất. Đừng để đến lúc nó yêu con khác, thậm chí là rời đi, lúc đấy tiếc không kịp đâu, nhé!
– Đúng rồi, có không giữ mất khỏi tìm.
Từ Ly đến Châu cứ buông ra những lời nhắc nhở Thảo. Thảo bị tác động một phần, kể cũng hơi lo lo. Tưởng có bạn bè để an ủi, động viên mà ai ngờ hai đứa nó toàn nói mấy câu tiêu cực. Nhưng đúng như tụi nó nói đấy, có những thứ không biết trân trọng kịp thời, mất đi mới nhận ra nó quá quan trọng.
*Hắt xì*
Thấy con Châu hắt xì liên tục, Thảo hơi lo lo:
– Lạnh rồi mặc ấm vào, uống thuốc đi, mày cúm rồi đấy em ạ.
Lời Thảo vừa dứt thì Huy Minh lập tức hiện lên với một bình nước, và một túi đựng thuốc, dí vào tay Châu bắt nó nhận:
– Uống thuốc đi kẻo lây bệnh cho tôi.
Châu nhếch mép cười trừ, giả bộ ngại. Chưa kịp vui thì thằng mặt lợn Minh nói:
– Không ai cho không ai đâu nên đừng có tưởng bở, tí soạn Văn hộ tao biết chưa?
– Ơ cái đồ xấu tính.
Châu mắng khích bác. Còn Minh nhếch mép kiêu căng tự đắc:
– Tớ không phải người xấu, người tốt thì tớ không dám nhận, tớ chỉ xin làm người trong lòng cậu thôi.
Châu bị thả thính thì ngại ngại, đáp lại:
– Ngậm mồm vào đi, thằng hâm này.
Mắng Minh thì gắt thế nhưng bà ý vẫn ngồi cười khanh khách như được mùa.
Yêu người dẻo mỏ thì được cái bùi tai, nhưng ngọt ngào quá thì nhanh chán. Mấy đứa khéo nịnh như thế số đào hoa lắm, nhìn Minh là biết.
Ly lại ăn cơm chó free. Cái câu sến thấy bà nội như vậy đúng là chỉ có bọn yêu nhau mới nói ra được, sến nổi cả da gà đây này. Ly còn định tháo giày ra ném thằng Minh thì nó chạy béng đi mất.
***
Một sáng đẹp trời. Hoa Anh Thảo đến trường sớm nên ung dung ngồi một góc cửa sổ, đắm chìm vào bản thiết kế dang dở của nó. Thảo đang học một lớp vẽ, ấp ủ cuối năm nay sẽ hoàn thiện việc thiết kế một bộ sưu tập váy áo mùa hè mang tên “Hồi ức của Nắng và Gió”. Đây là bộ sưu tập mà Thảo đặt trọn tâm huyết vào trong đó.
Khi những học sinh khác cũng đến lớp đông hơn, xung quanh bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào to nhỏ, loáng thoáng là nói về Vương Tuấn Anh gì gì đó. Thảo hơi không hiểu. Cô mở máy điện thoại ra, đập ngay trước mắt là diễn đàn của trường với một số confession gây choáng cực mạnh:
” Hôm thứ 3 mình đang đi giữa đường thì xe chết máy. Cảm ơn bạn nam 12A2 đã đẩy giúp mình một đoạn ^^
#VTA-12A2 “
” Anh Tuấn Anh A2 nhìn chảnh vậy, mà lại không phải vậy. Hôm bữa em đi cafe, anh ấy giữ cửa giúp em, ôi anh ơi anh thật phong độ. Em u mê anh quá rồi này, không biết anh có ngyeu chưa nhỉ? Anh cười đẹp lắm anh biết không? Sao anh lại thân thiện như vậy hả