_ anh về chung với -hắn cười.
_ nhà thầy đâu phải hướng này đâu.
_ ừ thì không phải,nhưng anh lại thích về chung với em thôi hà.
_ làm ơn thầy biến hộ cái,nhìn cái mặt thầy đã mất cảm tình rồi thì đừng có mà theo em nữa – nó bực mình nên hét lên.
_ em ghét anh đến thế à.
_ không phải là ghét,mà là rất ghét biết chưa. bỗng chuông điện thoại của hắn reo lên,vội vàng bắt máy nói chuyện một lúc thì hắn quay sang nó cười rõ tươi..
_ thầy hôm nay chưa uống thuốc hả,,làm ơn ngậm miệng vào dùm cái đi, người ngoài nhìn thấy lại nghĩ thầy có tiền sử bị thần kinh đấy – nó nói làm nụ cười của hắn tắt ngấm.
_ mẹ em nói là hôm nay đến nhà em dùng cơm.
_ nhà thầy hết gạo hả,hay là do thầy ăn tốn quá nên hết tiền mua gạo,em rất hiểu cho thầy… Em không hứa sẽ cho thầy gạo hàng ngày nhưng em hứa sẽ bố thí cho thầy một ít “cơm thiu” nên thầy đừng có mà mượn cớ mẹ em gọi điện để thầy sang nhà em ăn chùa nhé,không có gạo nuôi thầy ăn đâu – nó nói làm hắn méo mặt..
_ cái đệch nhà em,em quen cái thói móc họng anh từ bao giờ thế.
_ chẳng nhẽ em nói không đúng hả,em cấm thầy qua nhà đấy,có gì thì em sẽ nói với mẹ em là thầy sợ con Lulu nên không giám qua -nó nhếch môi cười..
_ ok,ok không qua nhà em cũng được, nhưng anh phải được ăn cái khác chứ nhỉ -hắn cười gian.
_ ăn gì -nó hỏi.
_ hôn anh một cái rồi ang sẽ không qua nhà em nữa -hắn nói rồi chỉ lên môi mình.
_ ừ cũng được – nó nở nụ cười ma mãnh rồi lôi cổ áo hắn xuống và…
*BỐP* một phát cái mắt của hắn tím bầm khi được bàn tay ngọc ngà của nó hôn.
_ em….em…em làm gì thế hả – mếu máo nén đau.
_ cho chừa cái thói khôn lỏi,dê xồm,lợi dụng.
– ——————-
Nhà nó:
_ trời ơi,mắt cháu bị làm sao mà tím bầm thế kia -mẹ nó hốt hoảng hỏi hắn.
_ dạ không sao đâu bác – hắn nói rồi liếc nó nhưng nó chả biểu hiện gì cả vẫn nhởn nhơ ăn nho.
– —————————