_ thôi vào trong kia để bác luộc trứng gà lăn cho khỏi.
_ mẹ ơi,con còn chẳng có mà ăn mà mẹ lại cho hắn ta lăn mắt hả mẹ.
*BỐP*_ ăn mới chả nói -mẹ nó ký vào đầu nó cái rõ đau làm nó phải nhăn mặt,mẹ nó đi khỏi thì nó lườm hắn cái muốn rách cả mắt.
_ biết điều thì đừng có mà nói lung tung -nó gằn từng chữ.
_ em cất cái mắt đấy đi,ghê quá đấy.
_ không, nữa thầy ăn xong thì lượn hộ cái chứ đừng có mà lấy cớ này cớ nọ mà ở đây ăn chùa thêm bữa nữa biết chưa.
_ nhưng mà phải xem mẹ em có cho anh về không đã chứ hehe -hắn cười đểu.
20 phút sau.
_ hai đứa vào ăn cơm đi – mẹ nó gọi.
_ vâng ạ – nó trả lời rồi phóng cái vèo vào bếp luôn.
– ——–
*nhoằm…nhoằm…nhoằm*
_ Như,lớn rồi mà ăn uống không có chút ý tứ nào hết,ăn từ từ thôi.
_ ệ o,o ói à (kệ con,con đói mà) – nó.
_ hihi em đúng thật là…có ai ăn chanh của em đâu chứ,từ từ thôi không là mắc nghẹn bây giờ – hắn nhìn nó ăn từ nãy đến giờ nên hắn đã ăn được miếng nào đâu,nhìn nó ăn mà cũng thấy buồn cười.
_ kệ em,thầy ăn nhanh lên rồi về đi,ở đây làm gì -nó lườm.
_ thôi ăn đi,không cãi nhau- mẹ nó giục. Và chỉ một lúc sau thôi trên bàn ăn chỉ còn mỗi bát đĩa,thức ăn thì nó ăn hết rồi còn đâu.