Sau khoảng thời gian ngắn, Nhất Trung trở về rừng Núi Cấm tìm Đình Long để hỏi thực hư câu chuyện đã xảy ra với Tuệ Như, cả hai đã có một cuộc nói chuyện rất nghiêm túc, trong khi lòng đang nóng như lửa đốt, Nhất Trung tay nắm cổ áo Đình Long rồi lớn tiếng nói.
– Rốt cuộc thì ông đã làm gì Tuệ Như? ông mau nói đi, nếu không thì tôi sẽ không tha cho ông đâu.
– Hừm… cậu làm gì được tôi kia chứ?, cậu bớt nóng đi, bảng tính cương thi trong người cậu lúc nào cũng như lửa đốt thế này sao? Mà… với một con đàn bà phế phẩm kia thì hà cớ gì cậu lại trân trọng nó đến như vậy hả cậu Trung?
– Ông vừa mới nói cái gì?
Vừa kịp dứt lời, Đình Long gạt tay Nhất Trung ra và đứng phắt dậy tay thủ ấn, rút bên hông ra một lá linh phù rồi niệm chú lâm râm. Ngay tức thì, từ ngay phía sau lưng Đình Long, những thanh kiếm khí hiện ra và phóng thẳng đến Nhất Trung một cách dứt khoát. Lúc đó bản chất cương thi vương dường như sắp bọc lộ ra hẳn, nhưng rồi sau đó, Nhất Trung lại bình tĩnh lại và đá văng hết những thanh kiếm khí ấy ra, căn phòng xáo trộn và ồn ào, lúc bấy giờ từ bên ngoài cửa, Thiên Nghĩa và cô con gái của ông ta là Tuệ Liên đột ngột bước vào, cả hai lúc bấy giờ mới bình tỉnh và thu thế trở lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Thiên Nghĩa ngạc nhiên rồi mở lời:
– Vừa xảy ra chuyện vậy?
– À không có chuyện gì đâu, chỉ là tôi làm rơi đồ vật thôi.
Tiếng của Đình Long bân quơ trả lời Thiên Nghĩa mà không hề đắn đo suy nghĩ, nhận thấy tình thế bất lợi nên hắn giả vờ đến gần hỏi thăm Thiên Nghĩa vài câu rồi nhanh tay đây Thiên Nghĩa ra, hắn kề dao vào cổ Tuệ Liên rồi uy hiếp.
– Tất cả hãy tránh ra! Nếu muốn con bé này sống sót thì khôn hồn đứng yên.
Ngay khi Nhất Trung định động thủ thì con dao sắc bén của Đình Long lại càng kề sát vào cổ của Tuệ Liên nhiều hơn, Đình Long trợn mắt nhìn Nhất Trung ra hiệu rằng anh ta tốt nhất là không nên cử động. Sau khoảnh khắc không ngờ đó, Thiên Nghĩa ngớ người ra được một lúc rồi mới hỏi Đình Long một cách khó hiểu.
– Tại sao ông lại làm vậy? Không phải chúng ta là người quen biết hay sao? … Đình Long.
Nghe đến đây, Đình Long rộ lên cười thật lớn:
– Hahaha… đã bao nhiêu năm rồi hả Thiên Nghĩa? Ông vẫn lầm tưởng sợi dây quan hệ giữa chúng ta là đồng minh thật sao? Ông lầm to rồi. Ba mươi năm trước, nếu không vì phải thu phục tên ác thi Độc Lục Nhãn, thì ta đã không tìm đến các người để nhờ vào mối quan hệ thân thiết với Lạc Nhất Trung rồi, ông đã rõ chưa!
– Ông… ông… ông dám làm như vậy với tôi sao?
Đình Long tiếp tục nói chen vào:
– Sẵn đây thôi thì ta cũng xin nói ra hết tất cả mọi chuyện cho ông biết, vì giờ ta nghĩ cũng không còn gì phải giấu nữa cả. Đúng vậy! Tuệ Như là do ta gián tiếp giết đấy, con đàn bà đó tốt nhất là nên chết quách đi, để sau này cậu Trung đây không còn phải thương nhớ nữa, có đúng vậy không Nhất Trung,… hahaha…
Nói xong rồi hắn lại cười thật lớn, giọng cười mỉa mai của Đình Long làm cho Thiên Nghĩa như bừng tỉnh ra, ông ta ngồi bệt xuống đất mà không thể thốt ra lời nào vì quá sốc. Tuệ Liên bị Đình Long khống chế cũng khóc theo, khi biết được sự thật nó lại tàn nhẫn đến như vậy.
Dù trong lòng Nhất Trung hiện tại có đang tức giận đến mấy thì anh cũng cố gắng kìm nén lại, vì anh lo cho Tuệ Liên vẫn còn đang bị tên Đình Long ấy đe dọa, anh hét lớn về phía hắn ta để giải tỏa cơn tức giận.
– Đình Long… rốt cuộc thì phải như thế nào thì ông mới chịu buông tha tôi ra đây? Ông hãy nói đi.