– Cậu nhìn lại bản thân cậu đi Nhất Trung! Cậu nhìn xem bây giờ cậu có đúng là một con cương thi không?
– Ông im đi, khôn hồn thì hãy thả Tuệ Liên ra.
Đình Long thụt lùi lại, ông ta kê sát con dao vào cổ cô bé Tuệ Liên rồi kéo cô bé đi theo, đứng giữa gian phòng đối diện với Thiên Nghĩa và Nhất Trung, hắn bình thản nói:
– Lạc Gia là một gia tộc cương thi lớn, nếu nói về nguồn gốc thì phải kể đến tứ đại cương thi thủy tổ đó chính là Doanh Câu, Hậu Khanh, Nữ Bạt và Tướng Thần. Trong đó Lạc gia chính là hậu duệ của cương thi thủy tổ thời thượng cổ Tướng Thần.
Nhất Trung xua tay:
– Ông nói những lời này để làm gì?
Đình Long vẫn không trả lời mà tiếp tục kể tiếp:
– Hậu duệ của Tướng Thần sức mạnh cường đại, lấy huyết dịch làm sức mạnh và cũng là nguồn sống, nhưng tốt nhất vẫn là máu người. Còn cậu, đã không uống máu người lại còn muốn lưu luyến cái tình cảm của mấy trăm năm qua như cậu thì vốn dĩ không xứng đáng là một cương thi nữa.
Vừa dứt lời Đình Long vội phát công:
“Lục Thiên Minh Ấn Chú – cấp cấp như luật lệnh”
Hắn vẽ lên không trung một lá bùa rồi chưởng vào sau lưng Tuệ Liên một chưởng và tẩu thoát mất, Nhất Trung lúc bấy giờ chỉ kịp ôm gọn lấy người cô gái trẻ vào lòng luôn miệng gọi.
– Tuệ Liên, Tuệ Liên… em có sao không?
– Không được rồi, nó ngất xỉu rồi, cậu cứ để nó cho tôi lo, cậu mau đuổi theo hắn đi.
Thiên Nghĩa giục Nhất Trung đuổi theo Đình Long mà không nghĩ ngợi gì nhiều, cậu gật đầu rồi phi nhanh ra khỏi ngôi nhà ấy.
Càng đuổi theo Đình Long càng khuất dần ở phía trước mà ngay cả Thuấn Di của Nhất Trung cũng không thể nào đuổi kịp. Cho đến khi không còn thấy hắn ta đâu nữa thì Nhất Trung mới dừng chân lại và quay trở về.
Vài ngày sau, Nhất Trung có tìm đến nhà Thiên Nghĩa, lửng thửng mãi bên ngoài cửa mà Nhất Trung vẫn không thể bấm chuông, chỉ đến khi Thiên Nghĩa vô tình mở cửa thì mới hay biết rằng cậu ấy đang đứng ngay bên ngoài. Vội vàng mời Cường giả thi vương vào trong, ngồi đối diện với Thiên Nghĩa, Nhất Trung không giấu được Thiên Nghĩa bất cứ điều gì, bởi Thiên Nghĩa chỉ cần nhìn thấy ánh mắt vốn dĩ khác thường của Nhất Trung đã biết ngay anh ta đang nghĩ gì.
Nói đoạn Nhất Trung ấp úng:
– Tuệ… Tuệ Liên sao rồi?
Thiên Nghĩa thở dài:
– Con bé vẫn chưa tỉnh lại, nó vẫn còn đang nằm mê man trong phòng đó.
– Tôi vào thăm em ấy được chứ?
– Tất nhiên là được rồi, đây đây cậu đi lối này.
Vừa nói Thiên Nghĩa dẫn Nhất Trung vào bên trong phòng nơi mà Tuệ Liên nằm nghỉ. Cho đến khi được tận mắt thấy cô gái trẻ nằm yên bất động trên giường thì Nhất Trung mới vội vàng chạy ngay đến đó xem cho rõ. Vấp dáng cùng nét mặt tựa y như Tuệ Như không khác mấy, mái tóc dài đen cùng làn da trắng mịn như tuyết, nhưng chỉ có điều là mặt của cô bé Tuệ Liên bây giờ rất xanh xao, Nhất Trung đưa tay chạm nhẹ vào tay cô bé liền cảm nhận được hơi ấm từ đó, nhưng ngay sau đó anh cũng dần nhận ra rằng sinh khí trong người Tuệ Liên đang dần cạn kiệt.
Vội bắt mạch cho Tuệ Liên, Nhất Trung mới hoảng hốt:
– Không xong rồi, cô ấy bị lão Đình Long yểm bùa rồi, loại bùa này tôi không biết rõ nhưng nó đang rút nguồn sinh khí trong người của Tuệ Liên đi từ từ, e là cô ấy sẽ không trụ được lâu nữa.
Nghe đến đây Thiên Nghĩa cũng không khỏi lo lắng cho cô con gái bé nhỏ của ông ta.
– Vậy bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ đi tìm hắn giải bùa hay sao?
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Thiên Nghĩa mới sực nhớ ra một chuyện:
– À đúng rồi!
– Chuyện gì vậy?
– Hay là cậu thử mang con bé đi tìm một người giúp tôi có được không? Tôi nghĩ rằng hắn ta có thể giúp được con bé.
Nhất Trung ngạc nhiên:
– Nhưng mà hắn ta là ai?
– Hắn tên là Mộc Lâm, người này tinh thông đạo thuật, pháp lực cao cường, tôi tin là người đó sẽ có cách giải được loại ấn chú này.
– Làm sao tôi có thể tìm được hắn trên cái đất Việt bao la rộng lớn này đây?
Thiên Nghĩa vội xua tay:
– Đừng lo! Trước đây tôi từng gặp qua hắn, nên địa chỉ nơi hắn ở sớm đã được tôi lưu lại rồi.
Nói rồi Thiên Nghĩa viết ra giấy dòng địa chỉ ấy rồi đưa cho Nhất Trung.
– Ở tận Quảng Bình ư?
– Đó là quê nhà thôi, nhưng hy vọng là chúng ta có thể gặp người đó ngay tại đó, vì hắn được gọi là “ấn thế tiên sinh” nên hành tung luôn luôn vô cùng bí ẩn và hay xuất hiện bất ngờ.
Nhất Trung lại trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi mới đáp:
– Nếu vậy thì tôi sẽ để Tuệ Liên lại ở đây, vì tôi không chắc là có thể tìm được cái tên này trong thời gian ngắn được, nên để cô bé lại ở đây tôi sẽ yên tâm hơn.
– Vậy thôi cũng được! Vậy cậu định là khi nào đi?
Nhất Trung quay mặt hướng ra cửa, đôi mắt đỏ rực lên như máu:
– Đi ngay bây giờ.
Vừa nói hết câu là Nhất Trung đã phi nhanh ra khỏi cửa trong chớp mắt không còn thấy bóng dáng đâu nữa.