Một khe nứt mỏng manh trên đầu pho tượng tượng giãn ra từng chút từng chút một, ngay sau đó lại là một đường nữa, đường thứ ba, đường thứ tư, đường thứ năm… rồi rào một tiếng, pho tượng phật mới ban nãy còn phảng phất khí cốt thần bí phương Đông, mà trong chớp mắt đã biến thành một đống gạch sứ hoang tàn. Và trong pho tượng, một chiếc xương sọ khủng khiếp hiện lên trước mắt mọi người…
1
Tiếng súng liên hồi rút cuộc đã dừng lại, Yelena dẫn người đi lục soát rừng thông trên sườn núi đối diện, tìm thấy vị trí của tay súng bắn tỉa, nhưng ở đó không còn gì cả.
Đường Phong, Hàn Giang, Lương Viện, Từ Nhân Vũ và Makarov vẫn đứng im trước ngôi mộ của giáo sư Boris, gió đông lạnh buốt cào qua mặt mọi người. Đường Phong thẫn thờ nhìn cảnh sát khiêng thi thể của Misha lên xe, lại thêm một người nữa bỏ mạng, anh không biết người tiếp theo sẽ là ai đây, là mình, hay là Hàn Giang?
Lúc đó anh đã chìm sâu trong sự trách móc bản thân, tại anh không sớm nhìn ra con người thật của Tymoshenko, lại còn kể cho anh ta nghe về chuyện gặp gỡ u hồn trong cung điện Mùa Đông. Chính Tymoshenko đã nghe anh kể nên mới chắc chắn rằng u hồn Misha vẫn chưa chết và mới lấy cắp đầu pho tượng phật quan trọng đi.
Yelena lục soát hiện trường xong, quay trở lại mộ giáo sư Boris, nói với mọi người: “Được rồi, chúng ta nên rút thôi!”
“Rút? Kết thúc như vậy sao?” – Hàn Giang hỏi Yelena.
“Anh muốn thế nào?”
“Bây giờ nhân lúc Stephen và Tymoshenko vẫn chưa rời khỏi Saint Petersburg, hãy tóm lấy chúng!” – Hàn Giang nói như đinh đóng cột.
“Đúng là phải tóm chúng, nhưng không phải ở đây. Hiện giờ bọn chúng không quay lại đây nữa đâu!” – Yelena phán đoán.
Makarov gật gù: “Yelena nói đúng đấy, kệ tranh ngọc hiện giờ đang ở trong tay chúng ta, bọn chúng đã không thể ở lại Saint Petersburg được nữa, chúng nhất định sẽ đem đầu pho tượng phật rời khỏi Saint Petersburg.”
“Đúng thế, vậy nên kế hoạch ngày hôm nay là phải tăng cường giám sát khống chế sân bay, bến xe, đường bộ và cả ga tàu hỏa nữa, đề phòng bọn chúng tháo chạy!”
– Yelena nói.
“Em cho rằng làm như vậy là có thể tóm được bọn chúng sao?” – Hàn Giang chất vấn.
“Vậy anh nói xem phải làm thế nào bây giờ?” – Yelena tức tối nhìn Hàn Giang.
“Đợi đã!” – Đường Phong bỗng nhiên ngắt lời Hàn Giang và Yelena, “Yelena, ban nãy cô vừa nhắc đến sân bay, đường bộ, bến xe, ga tàu hỏa, nhưng… nhưng cô đã quên mất một địa điểm, Saint Petersburg là thành phố nằm cạnh biển…”
“Ý anh là vẫn còn bến cảng! Sao tôi lại quên mất bến cảng nhỉ!” – Yelena ngạc nhiên.
“Không chỉ là bến cảng mà bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể tiến ra biển từ một bãi biển nào đó.” “Được rồi! Tôi sẽ lập tức ra lệnh phong tỏa tất cả các cảng biển, kiểm tra bến tàu thủy.”
“Dĩ nhiên, chúng có rất nhiều chiêu, bọn chúng có thể thử nghiệm đủ mọi cách thức. Tôi thấy thế này nhé, tôi và Hàn Giang sẽ đến bến tàu thủy xem sao. Lương Vỉện, cô và tiến sỹ Từ cùng lão Mã sẽ về khách sạn Astoria nghỉ ngơi. Mọi người luôn phải giữ liên lạc với nhau đấy!” – Đường Phong nói.
Hàn Giang gật đầu: “Hiện giờ cũng chỉ có cách đó. Yelena, cho anh mượn xe của em, anh hứa là sẽ không làm hỏng nó đâu.”
Yelena đưa chìa khóa cho Hàn Giang, dặn dò: “Các anh phải cận thận đấy!”
Hàn Giang nhận chìa khóa, nhìn kệ tranh ngọc vẫn đang đặt trên nền tuyết, anh cầm lên, mặt cố rặn ra một nụ cười khó coi, rồi lại nói với Yelena: “Cái này cũng để anh dùng trước nhé!”
Yelena lườm một cái, hét lên: “Anh đúng là được voi đòi tiên!” – Nói xong, Yelena nhìn nhìn xung quanh, phần lớn cảnh sát và đặc công của Cục an ninh Liên bang đã rút lui, lúc này cô mới yên tâm.
2
Hàn Giang giao kệ tranh ngọc cho Lương Viện để cô cất giữ. Lương Viện và Từ Nhân Vũ, Makarov, ba người mang theo kệ tranh ngọc về khách sạn nghỉ ngơi.
Đường Phong và Hàn Giang, lái chiếc Fiat của Yelena tới bến tàu thủy. Ở đây khá vắng người, chỉ có vài ba mống, cũng có rất ít thuyền ra khơi.
Đường Phong ngồi trong xe, cẩn thận quan sát những người trong bến tàu, anh hỏi Hàn Giang: “Anh đã trông thấy người của Yelena chưa?” – Hàn Giang cũng đang chăm chú quan sát những người trên bến tàu, nghe Đường Phong hỏi vậy, miệng liền lẩm bẩm: “Không nhận ra, có lẽ người của họ nấp ở đâu đó thôi!” – Hàn Giang quét mắt một lượt những người trên bến tàu, nói với Đường Phong: “Hai ngày hôm nay chúng ta chưa nghỉ ngơi rồi, không thể gượng mãi thế này được, ngộ nhỡ Stephen và Tymoshenko mấy hôm không xuất hiện thì chúng ta toi đấy, bởi vậy ta sẽ thay nhau nghỉ ngơi.
Thế nào, tôi nghỉ trước hay là cậu nghỉ trước đây?”
“Anh nghỉ trước đi! Tôi vẫn chịu được!” – Đường Phong khảng khái trả lời. Hàn Giang cũng không nhường, dặn dò Đường Phong mấy điều cần chú ý rồi gục đầu xuống ngủ. Cả ngày, Đường Phong ngồi mãi trong xe, vừa chăm chú quan sát động tĩnh trên bến tàu, vừa chịu đựng tiếng ngáy khò khò của Hàn Giang.
Bốn giờ chiều, sắc tối đã buông xuống, bến tàu thủy đã sáng đèn, Đường Phong quả thực cũng đã mệt oải. Anh ngáp dài một cái, nhìn sang Hàn Giang bên cạnh. Hàn Giang vẫn đang ngáy như sấm, chẳng có ý gì là thay ca cả. Đường Phong chau mày rồi lại nhìn ra ngoài cửa kính ô tô, nhiệt độ bên ngoài đang giảm xuống nhanh chóng, người qua lại trên bến tàu bước đi vội vã, chẳng mấy chốc đã khó mà thấy bóng dáng ai.
Đường Phong nhìn ra ngoài cửa xe, mí mắt đang không ngừng trừng xuống. Từ từ, từ từ, Đường Phong đã khép đôi mắt mệt mỏi cao độ lại. Khoảng hai mươi phút sau, một âm thanh chói tai đã đánh thức Đường Phong, anh vội vàng tỉnh dậy dụi đôi mắt kèm nhèm, nhìn ra ngoài cửa xe. Lúc này anh mới phát hiện ra trời đã về đêm, hơn nữa không biết từ lúc nào, bên ngoài đang mưa dông, cửa kính chiếc Fiat mù mịt hơi nước. Đường Phong thò tay ra lau lau hơi nước trên cửa kính ô tô, rồi lại gạt cần gạt nước lau cửa kính trước, lúc này anh mới trông thấy, trên bến tàu thủy cách đó không xa, đang có một chiếc BMW đỗ ở đó. Anh cố gắng nhớ lại âm thanh nghe thấy ban nãy, “hình như là tiếng phanh xe!” – Đường Phong nghĩ tới đây liền quan sát kỹ chiếc BMW cách đó không xa. Anh đột nhiên phát hiện hình như có một người đang đứng sau chiếc xe BMW lấy thứ gì đó từ trong cốp xe ra. Người đó làm gì đó một lúc, cuối cùng đã đóng cốp xe lại, xách một chiếc hộp hình vuông tiến về phía cây cầu sắt hoen rỉ cạnh chiếc BMW.
“Tymoshenko!” – Đường Phong nhìn thấy chiếc hộp đó liền nhận ngay ra đó chính là chiếc hộp mà Tymoshenko mang ra khỏi cung điện Mùa Đông.
“Ở đâu?” – Đường Phong nói không to nhưng Hàn Giang vẫn bị thức giấc và hỏi.
Đường Phong nhìn nhìn Hàn Giang, cười đau khổ: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi cơ đấy, tôi còn tưởng anh chuẩn bị ngủ đến sáng mai cơ!”
“Nói ít thôi! Tymoshenko ở đâu?”
Đường Phong chỉ vào bóng người trên cây cầu sắt: “Đó chính là Tymoshenko, trong cái hộp mà anh ta đang xách chắc chắn là đầu pho tượng phật của hoàng hậu Một Tạng.”
Hàn Giang tập trung quan sát xung quanh một hồi, không phát hiện ra điều gì khác thường, anh không khỏi nghi ngờ: “Sao chỉ thấy mỗi Tymoshenko vậy?”
“Khả năng Stephen đang ở quanh đây.”
“Không quan tâm nhiều nữa, tóm lấy hắn rồi tính tiếp!” – Nói xong, Hàn Giang gọi điện cho Yelena. Yelena nghe Hàn Giang báo cáo xong liền nói: “Tạm thời anh cứ chú ý quan sát hắn, đừng hành động vội, em sẽ lập tức dẫn người tới!”
Gọi xong cho Yelena, Hàn Giang lại nhìn Đường Phong: “Đừng hành động vội? Cái này thật không phù hợp với phong cách của tôi!”
“Cũng không phù hợp với phong cách của tôi. Ngộ nhỡ Tymoshenko chạy mất thì sẽ không ổn đâu!” – Đường Phong lúc này nóng lòng muốn tóm được Tymoshenko để xem thử rút cuộc có gì được đựng trong chiếc hộp đó.
“Vậy thì chúng ta còn đợi gì nữa?” – Hàn Giang quẳng luôn lời dặn dò của Yelena sang một bên, rút súng ra, bước xuống xe. Đường Phong cũng xuống theo, hai người tới trước chiếc cầu thang sắt hoen rỉ loang lổ, chiếc cầu thang dẫn tới một chiếc cửa sắt màu xanh lá cây cũng hoen rỉ loang lổ, hai bên cửa sắt là một dãy tường vây bao quanh.
“Bên trong dãy tường vây đó là nơi nào nhỉ?” – Hàn Giang hỏi.
“Không biết, có lẽ là sào huyệt của bọn chúng!” – Đường Phong đáp.
Câu nói của Đường Phong khiến Hàn Giang càng đề cao cảnh giác. Hai người chẳng mấy chốc đã tới trước cánh cửa sắt màu xanh, Hàn Giang khẽ đẩy cửa, cánh cửa cót két một tiếng rồi mở ra. Đường Phong và Hàn Giang lách người qua, cẩn thận rón rén bước vào bên trong.
Trong cánh cửa không có lấy một tia ánh sáng, cũng không thấy tung tích của Tymoshenko, một vùng tối đen im ắng. Đường Phong giương súng từng bước, từng bước chậm rãi dò dẫm tiến lên phía trước. Hai người đều không bật đèn pin, bởi vì như yậy sẽ tự biến mình thành cái bia của đối thủ. Đường Phong lau những giọt nước mưa lạnh buốt trên mặt, tiếp tục tiến lên phía trước, đột nhiên, anh cảm thấy chân mình bỗng nhẹ bẫng, giống như bước hụt khỏi tòa nhà cao tầng cao tới trăm mét. Đường Phong có cảm giác bất an, dưới chân là gì nhỉ? Bẫy hay là vực sâu không đáy? Tuy hoang mang, nhưng theo phản xạ, anh lập tức lùi ngay lại phía sau nhưng vẫn bị ngã xuống. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, một bàn tay to khỏe đã tóm lấy anh. Đường Phong ngước lên nhìn, là Hàn Giang, Hàn Giang nhoài ra đất tóm chặt lấy anh.
Đường Phong thở hổn hển, tim đập thình thịch. Anh không biết Hàn Giang ở trên đó có thể gắng gượng được bao lâu, vì cảm thấy cơ thể mình vẫn đang trượt xuống. Không thể chỉ trông chờ vào Hàn Giang, bản thân mình cũng phải làm chút gì đó! Nghĩ vậy, Đường Phong cố gắng vươn một cánh tay ra, hướng lên trên, muốn tóm lấy thứ gì đó. Anh đã tóm được rồi, lại là một cánh tay, là một cánh tay khác của Hàn Giang. “Cố gắng lên!” – Hàn Giang vừa cổ vũ Đường Phong, vừa kéo Đường Phong lên từng chút một.
3
Rút cuộc Đường Phong đã đứng dậy được, anh thở dốc, moi đèn pin trong người ra, bật đèn pin lên, soi xuống dưới chân, anh muốn nhìn xem rút cuộc dưới đó là gì mà xém chút nữa đã lấy mạng mình!
“Đừng soi nữa, phía dưới là hầm tàu!” – Hàn Giang nói.
“Hầm tàu?” – Đường Phong nghi ngờ soi soi xuống phía dưới, quả nhiên là một hầm tàu, một hầm tàu vừa sâu vừa rộng. Trong hầm tàu có vứt rất nhiều sắt đồng phế thải, một đầu hầm tàu thông với đại dương tối đen, lúc này nước biển đang cuốn theo những tảng băng nổi ra sức đập vào mạn hầm, phát ra những âm thanh ầm ầm. Còn đầu kia của hầm tàu lại giống như một công ten nơ bỏ hoang, công ten nơ xây trên hầm tàu, bên trong tối thui, không nhìn thấy lấy một tia sáng.
“Ở đây hóa ra là một xưởng đóng tàu?” – Đường Phong quay lại hỏi Hàn Giang.
“Không sai, là một xưởng đóng tàu, nhưng đã hoang phế từ lâu rồi.”
“Tymoshenko đâu? Có khi nào hắn trốn đi đâu không…” – Nói xong, Đường Phong chỉ chỉ vào công ten nơ tối om trước mặt.
Hàn Giang khẽ gật đầu, hai người lên nòng súng, áp sát công ten nơ tối om. Tấm cửa cuốn to lớn của công ten nơ ri sét loang lổ, một cảnh tượng hoang tàn, rõ ràng ở đây cũng đã bị bỏ hoang từ lâu. Hai người đứng im tại vị trí cách cửa công ten nơ chừng hai mươi mét, Đường Phong nhìn Hàn Giang, sau đó lớn tiếng hét vào bên trong công ten nơ tối đen: “Tymoshenko, tôi biết anh trốn bên trong, anh đã bị bao vây rồi, anh không thoát được đâu, mau đầu hàng đi!”
Công ten nơ tối đen lặng thinh như tờ, một vùng chết chóc, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng nước biển cuốn theo băng nổi càng đập mạnh hơn vào hầm tàu. Đường Phong lại nhìn Hàn Giang, không biết tiếp theo nên làm thế nào. Hàn Giang vẫy tay, ý là tiếp tục tiến lên phía trước. Nhưng hai người họ vừa bước được một bước thì từ trong công ten nơ, giọng Tymoshenko đột nhiên vọng ra: “Đường Phong, cậu đừng lừa tôi nữa! Tôi bị bao vây ư? Hừm! Nếu tôi thật sự đã bị bao vây thì các người đã tấn công tôi từ lâu rồi.”
“Đúng là anh đang ở trong đó, đại đội của chúng tôi sẽ lập tức kéo đến, anh tưởng cứ trốn trong đó sẽ thoát được sao?”
“Tôi tự có cách của mình, không khiến anh phải bận tâm!”
“Được rồi, cứ cho rằng chúng ta sắp phải tạm biệt nhau, vậy thì hãy nói cho ra nhẽ được không?”
“Nói cái gì?” – Tymoshenko chất vấn.
“Nói về thầy giáo, giáo sư Boris của anh. Từ lúc tôi gặp anh ở cung điện Mùa Đông, tôi đã muốn hỏi anh về tình hình của giáo sư Boris, nhưng anh toàn lảng tránh, giờ thì tôi đã hiểu ra rồi. Anh nói xem, tại sao anh phải hại giáo sư Boris?”
“Bởi vì ông ta đã biết quá nhiều!” – Tymoshenko gào lên.
“Thế nên anh đã giết ông!”
“Không! Không phải tôi, là Stephen đã giết ông!” “Nói như vậy nghĩa là tất cả những gì anh làm đều là do Stephen điều khiển?”
“Khà khà! Đường Phong, cậu hơi coi thường tôi đấy, tôi bị Stephen điều khiển? Lúc tôi còn làm việc cho ‘tướng quân’ thì Stephen vẫn còn hành nghề trộm cắp văn vật đấy!”
“Tướng quân? Anh có thể nói cho tôi biết tướng quân là ai không?” – Đường Phong hỏi.
“Đường Phong, cậu đã biết không ít rồi đấy, tôi khuyên cậu một câu, các cậu đừng đấu với tướng quân, các cậu không đấu được với ông ta đâu.”
Nghe tới đây, Đường Phong và Hàn Giang bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều có một dấu hỏi to tướng. Đường Phong định thần lại, hỏi tiếp: “Được rồi, tôi vẫn còn một câu hỏi, các anh đã đoạt được kệ tranh ngọc rồi vậy tại sao không sớm rời khỏi Saint Petersburg đi?” Trong công ten nơ hoang phế không có tiếng trả lời. Đường Phong và Hàn Giang chờ đợi hồi lâu, đúng lúc hai người cho rằng Tymoshenko đã chuồn mất thì trong công ten nơ lại vọng ra giọng nói của gã: “Đó là bởi vì tôi vẫn còn một thứ quan trọng vẫn chưa đoạt được, nếu như đoạt được thứ đó, cộng thêm bản đồ phía sau kệ tranh ngọc, thì tôi sẽ có thể tìm thấy Mật Thành Hạn Hải, thành phố ẩn sâu trong sa mạc, chứa đầy báu vật của vương triều Tây Hạ!”
“Còn có thứ gì vậy, có quan trọng bằng kệ tranh ngọc không?” – Đường Phong không hiểu lớn tiếng hỏi.
“Mạng sống của giáo sư Boris! Bởi vì ông đã biết quá nhiều, biết nhiều hơn bất cứ ai khác, còn chúng ta lại biết quá ít!” – Tymoshenko nói ra một câu không đầu không cuối, sau đó lại là sự im lặng kéo dài.
“Nếu tôi đoán không lầm thì thứ đó đang ở trong đầu pho tượng phật phải không?” – Đường Phong không nhịn được, lại phá vỡ sự im lặng.
“Đúng vậy, cho dù cả bốn kệ trong ngọc đều được tìm thấy thì muốn tìm kiếm được Mật Thành Hạn Hải cũng không thuận buồm xuôi gió, cũng vẫn phải đi rất nhiều đường vòng, bởi vì gần 1000 năm rồi, sự biến đổi của lịch sử sẽ thay thế rất nhiều, rất nhiều… Vì thế vẫn cần có một thứ như vậy mới có thể đưa chúng ta tới Mật Thành Hạn Hải một cách thuận lợi. Đây chính là nguyện vọng lớn nhất của tôi trong cuộc đời này!” – Nói xong, Tymoshenko liền bật ra tràng cười khiến người ta khiếp sợ. Cùng với tiếng cười của Tymoshenko, cửa của công ten nơ rỉ sét loang lổ đó bỗng nhiên cũng từ từ cuốn lên. Đường Phong và Hàn Giang mở trừng mắt, họ không biết mình sắp nhìn thấy gì đây.
Một chùm ánh sáng từ trong công ten nơ rọi ra ngoài, lóa tới mức khiến Đường Phong và Hàn Giang không mở được mắt. Đợi tới khi thích nghi được với chùm ánh sáng đó thì lúc này họ mới nhìn ra trong chiếc công ten nơ bỏ hoang lại là một đường băng chuyền dài dằng dặc và đang trôi trên đó là một chiếc ca nô cao tốc. Tymoshenko lúc này đang ở trên chiếc ca nô, mỉm cười với Đường Phong và Hàn Giang.
Đường Phong và Hàn Giang thấy vậy lập tức hiểu ngay tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng họ chưa kịp phản ứng thì Tymoshenko đã vẫy vẫy tay với hai người rồi dồn sức khởi động chiếc ca nô trên băng chuyền, rồi họ chỉ kịp thấy chiếc ca nô màu trắng vẽ thành một đường vòng cung đẹp đẽ trên không trung, một đầu lao xuống mặt biển tối đen.
4
Khi Đường Phong và Hàn Giang quay lại xưởng đóng thuyền hoang phế, đến bến tàu thì đúng lúc gặp Ivan Pavlov kéo theo cả một đội quân tới. Hàn Giang càu nhàu Ivan Pavlov bằng tiếng Nga bồi: “Sao giờ bọn anh mới tới, Tymoshenko lái ca nô chạy mất rồi”.
Ivan Pavlov đang định mở miệng nói gì đó thì Hàn Giang lại chất vấn tiếp: “Yelena đâu? Sao chỉ có mỗi anh tới?”
“Yelcna có nhiệm vụ quan trọng khác!” – Ivan Pavlov đáp.
Hàn Giang quyết định không đợi Yelena nữa, anh dẫn Đường Phong tìm kiếm một vòng trên bến tàu, rồi nhảy lên một chiếc ca nô đang có người. Chủ nhân của chiếc ca nô không hiểu chuyện gì xảy ra, đang định hỏi Đường Phong thì Ivan Pavlov đã rút thẻ cảnh sát chìa ra trước mặt người đó: “Ca nô của anh hiện được Cục anh ninh Liên bang trưng dụng!”
Chủ nhân của chiếc ca nô chưa kịp hiểu gì thì đã bị đuổi xuống. Ivan Pavlov cũng nhảy lên ca nô, nói với Đường Phong và Hàn Giang: “Các anh ngồi cho chắc vào, cẩn thận bị văng xuống dưới biển.”
Nói xong, Ivan Pavlov điều khiển chiếc ca nô lao như tên bắn tiến thẳng về phía mặt biển tối đen.
Đường Phong và Hàn Giang bám chặt thành ca nô, không dám mở mắt. Nước biển, mưa lạnh, cuồng phong không ngừng quất lên mặt họ, giống như lưỡi dao cứa, cũng giống như bị kim châm. Hàn Giang không ngờ kỹ thuật lái ca nô của Ivan Paulov lại diệu nghệ đến vậy, anh đoán tốc độ của chiếc ca nô hiện giờ ít nhất cũng phải tới 50 cây số trở lên, chỉ cần bất cẩn buông tay ra một cái là sẽ ngã nhào xuống nước, bị mặt biển tối đen nuốt chửng.
Chiếc ca nô sau nửa tiếng nhấp nhô trên biển, Ivan Pavlov đột nhiên hét to một tiếng khiến Đường Phong và Hàn Giang gắng gượng hết sức để mở mắt ra. Lúc này hai người họ mới phát hiện thấy, hóa ra Ivan Pavlov đã đuổi kịp ca nô của Tymoshenko, ca nô của Tymoshenko đang cách chỗ họ khoảng mấy trăm mét, theo đường vòng cung bên trái. Lúc này Tymoshenko cũng đã phát hiện ra ca nô truy đuổi, anh ta tăng tốc định thoát khỏi nhóm
Hàn Giang, nhưng Ivan Pavlov bám riết không tha, vẫn đuổi sát. Khoảng cách của hai chiếc ca nô càng lúc càng gần, trông như sắp đâm vào nhau đến nơi. Ivan Pavlov đột nhiên quay đầu lại, hét về phía Hàn Giang và Đường Phong: “Hai người cẩn thận, tôi sẽ đâm vào hắn ta.”
“Cái gì? Đâm ư?” – Đường Phong và Hàn Giang nghe thấy và giật thót tim.
Hai người họ chưa kịp phản ứng ra thì đã cảm giác chiếc ca nô lắc mạnh một cái. Hóa ra chiếc ca nô mà Ivan Pavlov lái đã đâm vào chiếc ca nô của Tymoshenko, cơn sóng cuộn lên khiến hai chiếc ca nô chạm vào nhau. Đường Phong và Hàn Giang đã trông thấy Tymoshenko, sự tự tin ban nãy của Tymoshenko giờ đã tiêu tan, gã có chút sợ hãi trước hành động quyết liệt của Ivan Pavlov. Còn Ivan Pavlov ngược lại không chút e sợ, anh nhìn Tymoshenko một cái, rồi lại quay ca nô lại lao thẳng vào ca nô của gã. Ngay sau cú đâm trực diện đó là tiếng ken két chói tai khi hai chiếc ca nô cọ vào nhau.
Hành động điên rồ của Ivan Pavlov đã thực sự kích động sự tức giận của Tymoshenko. Sự hoảng sợ của Tymoshenko lúc nãy dường như đã bị sự tức giận trấn áp, sắc mặt dữ tợn, gã hằn học nhìn Ivan Pavlov ở ca nô bên cạnh, rồi nhìn cả Đường Phong lẫn Hàn Giang. Đột nhiên gã gào to về phía đó: “Chúng mày đã muốn chơi thì tao sẽ chơi đến cùng vói chúng mày!”
Nói xong, Tymoshenko cũng quay ca nô, đâm vào ca nô của Ivan Pavlov. Cú đâm này khiến Đường Phong và Hàn Giang thấy ruột gan mình như bị xốc ngược lộn tung cả lên. Ivan Pavlov cũng không ngờ Tymoshenko còn điên cuồng hơn mình, anh đứng không vững, xém chút nữa là ngã xuống biển. Tymoshenko cũng nhân cơ hội đó tăng tốc, tháo chạy ra biển xa hun hút.
Ivan Pavlov thấy vậy, quay lại nói với Hàn Giang:
“Cậu lên lái đi, để tôi đối phó với tên cứng đầu này!”
Hàn Giang không hiểu ý, nghiêng nghiêng ngả ngả tới đổi lái cho Ivan Pavlov. Chiếc ca nô cao tốc tiếp tục truy đuổi Tymoshenko, khi thấy hai chiếc ca nô sắp kề sát nhau, Ivan Pavlov lớn tiếng gào lên với Hàn Giang:
“Áp sát vào! Áp sát vào!”
Hàn Giang bắt đầu hiểu ý đồ của Ivan Pavlov, anh ấy định nhảy lên ca nô của Tymoshenko, đây quả là một hành động vô cùng nguy hiểm. Với tốc độ cao như vậy, biển lại động, muốn nhảy lên ca nô của Tymoshenko, chẳng khác gì… Hàn Giang không muốn nghĩ tiếp nữa, nhưng hiện giờ, ngoài cách này ra thì còn có thể làm gì được đây?
5
Hàn Giang liếc nhìn Tymoshenko bên cạnh, hai chiếc ca nô đang từ từ ép sát nhau. Hàn Giang cố gắng hết sức lái chiếc ca nô cho vững, nhưng mặt biển sóng vẫn cuồn cuộn, chiếc ca nô nhỏ bé nên không thể giữ được thăng bằng. Pằng! Hai chiếc ca nô lại áp sát vào nhau nhưng ngay lập tức đã bị một con sóng tách ra.
Ivan Pavlov gào lên với Hàn Giang: “Anh không giữ thăng bằng được một lúc sao?”
Hàn Giang cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, chiếc ca nô anh lái lại cọ vào ca nô của Týmoshenko lần nữa. Rõ ràng là Tymoshenko đã bị cú va chạm này làm cho nghiêng ngả và ngã bệt xuống ghế dưới. Ivan Pavlov cho rằng đây là cơ hội tuyệt vời, nên lao sang ca nô của Tymoshenko, nhưng đúng lúc này, một cơn sóng to trào tới khiển hai ca nô lại tách nhau ra.
Cú nhảy này của Ivan Pavlov không sang được ca nô của Tymoshenko, mà cả người anh lao xuống biển, chỉ có đôi tay là tóm được mép ca nô. Hàn Giang và Đường Phong thấy vậy hiểu rằng đại sự không ổn. Chỉ thấy Tymoshenko đứng dậy khỏi ghế sau, tiếp tục điều khiển ca nô, lắc trái lắc phải để quăng Ivan Pavlov xuống biển, nhưng Ivan Pavlov vẫn sống chết bám chặt lấy mạn thuyền, bất luận Tymoshenko lắc ca nô thế nào đi chăng nữa anh cũng không chịu buông tay.
Tymoshenko bực dọc tức tối, đột nhiên dừng chiếc ca nô đang lao như bay lại, rút súng ra, bắn một phát về phía Ivan Pavlov. Ivan Pavlov thấy tình thế không ổn đành buông tay ra, lao xuống biển. Tymoshenko vừa la lên hét điên cuồng, vừa giương súng bắn liên tiếp về phía biển. May mà Ivan Pavlov ở dưới nước rất cừ, anh lặn xuống biển, tránh được làn mưa đạn của Tymoshenko. Rút cuộc, Ivan Pavlov đã ngoi lên mặt nước cách đuôi ca nô của Tymoshenko vài mét. Hàn Giang vừa trông thấy Tymoshenko nổi lên, liền vội vàng lái ca nô lới định cứu Ivan Pavlov lên khỏi mặt nước. Đúng lúc này, Tymoshenko cũng nhìn thấy Ivan Pavlov, gã nghiến răng kèn kẹt, không thừa cơ tháo chạy mà lùi ca nô lại, cũng hướng về phía anh.
Đường Phong thấy Tymoshenko đang lùi ca nô về phía Ivan Pavlov liền hốt hoảng, hét lên với Hàn Giang:
“Toi rồi, Tymoshenko định dùng chân vịt phía sau ca nô để tấn công Ivan Pavlov”
Không cần tới Đường Phong nhắc nhở, Hàn Giang đã sớm nhận ra ý đồ hiểm ác của Tymoshenko, nhưng Đường Phong vừa dứt lời, vẫn chưa đợi Hàn Giang kịp lao tới, ca nô của Tymoshenko đã lao về phía Ivan Pavlov trước. Ivan Pavlov vội vàng lặn xuống nước, nhưng tất cả đã quá muộn, chiếc chân vịt quay tít giống như một máy xay thịt đáng sợ lao thẳng vào anh, trong nháy mắt, nước biển bị máu nhuộm đỏ cả một vùng.
Tới khi Hàn Giang và Đường Phong lao tới thì Ivan Pavlov đã máu me đầm đìa, thi thể tan nát nổi lên mặt nước. Đường Phong và Hàn Giang sững sờ nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mắt, vừa mới ban nãy thôi anh ấy vẫn còn sống sờ sờ, giờ đã biến thành một đống thịt nát.
Trong lúc hai người họ vẫn chưa tỉnh ra thì Tymoshenko đã định khởi động lại ca nô bỏ chạy, nhưng gã đã nổ máy mấy lần mà động cơ ca nô chỉ phát ra tiếng kêu lớn rồi sau đó bốc khói đen nghi ngút, không khởi động lại được. Tymoshenko hoảng hốt nhìn phía sau ca nô, gã hiểu rằng một cánh tay đứt lìa của Ivan Pavlov đã vướng vào chân vịt. Gã lại thử lần cuối cùng, rút cuộc phải từ bỏ ý định khởi động máy. Bây giờ gã chỉ còn lại hai đường thoát thân, một là cướp được ca nô của Hàn Giang và Đường Phong, hai là lao xuống biển, bơi vào bờ, nhưng đối với hắn mà nói, cả hai cách này đều khó mà thực hiện được.
Một cơn gió lạnh buốt vuốt qua mặt Đường Phong và Hàn Giang, hai người đã tỉnh ra, Tymoshenko định chuồn! Cả hai cùng móc súng nhắm thẳng vào Tymoshenko. Tymoshenko cũng móc súng ra, cứ như vậy, ba người cùng chằm chằm đấu mắt trên sóng biển nhấp nhô, Tymoshenko bắt đầu hiểu ra, lúc này, lựa chọn thứ nhất đã không thể thành hiện thực.
Hàn Giang trợn đôi mắt vằn những tia máu đỏ, muốn bắn ngay một phát để kết liễu cái mạng quèn của Tymoshenko, nhưng Đường Phong lại khẽ nhắc nhở: “Chắc chắn Tymoshenko biết rất nhiều nội tình, chúng ta phải bắt sống hắn!”
Đường Phong nói xong liền hét về phíaTymoshenko: “Anh không thoát được nữa đâu, hạ vũ khí xuống đầu hàng đi!”
“Để tôi nghĩ đã!” – Tymoshenko vừa nói xong,
Mặt biển lại trào sóng lớn, khiến gã xém chút nữa là ngã xuống. Sau một cái loạng choạng, gã vịn vào chiếc hộp bên cạnh, chiếc hộp đựng đầu tượng phật Lư Xá.
Tymoshenko đang ngẫm nghĩ, nhưng không phải nghĩ tới chuyện đầu hàng mà là nghĩ làm thế nào để thoát thân. Sau ba phút tĩnh lặng, mặt biển lại cuộn sóng lớn, Tymoshenko đã hạ quyết tâm, gã gào về phía hai người: “Đường Phong, bọn mày không phải muốn có được tượng phật và kệ tranh ngọc đó sao? Kệ tranh ngọc đã ở trong tay bọn mày rồi, bây giờ tao sẽ đưa nốt pho tượng phật ày, mày hãy thả tao ra!” – Nói xong, Tymoshenko nhấc chiếc hộp đứng lên.
“Không thể! Anh đừng có cố chấp hoang tưởng như vậy, anh chỉ có một con đường duy nhất để lựa chọn, đó là đầu hàng!”
Tymoshenko cười nhạt vài tiếng, sau đó quay đầu nhìn mặt biển đen lạnh giá phía sau: “Khà khà, đầu hàng? Ngoài cách đó ra tao vẫn còn một cách, đó là ôm lấy xương sọ của hoàng hậu Một Tạng chìm xuống đại dương.” – Nói xong, Tymoshenko ngửa người về phía sau, ôm chiếc hộp lao xuống biển.
Pằng! Pằng! Mặt biển vang lên hai tiếng súng nặng nề, Đường Phong và Hàn Giang không thể ngờ Tymoshenko lại hành động điên cuồng như vậy. Đợi tới khi Hàn Giang lên nòng súng thì mọi thứ đã quá muộn, Tymoshenko và chiếc hộp đã chìm trong nước biển.
Đường Phong và Hàn Giang thất vọng nhìn nhau, nhìn máu đỏ loang trên mặt biển tối đen, hai người bất lực không biết nên xử trí thế nào.
6
Phía xa xa trên mặt biển lại vang lên tiếng động cơ rền rĩ, một chiếc ca nô tuần tra đang tiến lại gần, chẳng mấy chốc đã tiếp cận Đường Phong và Hàn Giang, hai người ngước nhìn, là Yelena.
“Xảy ra gì vậy? Ivan Pavlov và Tymoshenko đâu?” – Yelena hét lên với Hàn Giang và Đường Phong.
Hàn Giang không biết phải trả lời thế nào, anh nhìn nhìn Đường Phong, Đường Phong đành phải mở miệng trả lời Yelena: “Ivan Pavlov chết rồi, Tymoshenko cũng ôm chiếc hộp đó nhảy xuống biển.”
Yelena nhìn nước biển nhuộm máu đã hiểu rằng có chuyện xảy ra, nhưng khi nghe thấy Ivan Pavlov đã chết thì Yelena không khỏi rớm lệ.
Yelena kìm nén không để hai hàng nước mắt chảy xuống, cô quay lại nói với Hàn Giang: “Hàn, em đến muộn rồi, nhưng em mang đến cho anh một người.”
Yelena vừa dứt lời thì một người mặc đồ lặn biển chui ra khỏi khoang ca nô tuần tra. Hàn Giang nhận ra ngay người này chính là Triệu Vĩnh, anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhảy lên ca nô tuần tra, vỗ mạnh vào vai Triệu Vĩnh một cái: “Cậu đến Saint Petersburg lúc nào vậy?”
Triệu Vĩnh oán thán: “Mấy hôm nay các anh không liên lạc gì với ở nhà cả, lo rằng các anh xảy ra chuyện gì rồi nên thủ trưởng đã phái tôi tới đây cứu anh.”
“Chúng tôi thập tử nhất sinh ở Saint Petersburg đấy! Nhưng cậu đến là tốt rồi, nhiệm vụ của cậu bây giờ không phải là cứu chúng tôi mà là phải đi mò cái hộp đó lên.” “Anh nhìn tôi trang bị toàn thân đây, mặc xong từ lâu rồi, Yelena sợ các anh sẽ rơi xuống biển.”
Đường Phong gặp Triệu Vĩnh cũng rất vui, nhưng anh không tin Triệu Vĩnh sẽ mò được chiếc hộp đó nên chán nản hỏi Triệu Vĩnh: “Hiện giờ sóng to thế này, nước biển lại lạnh thấu xương tủy, anh có thể mò được cái hộp đó không?”
Triệu Vĩnh tự tin nói: “Ban nãy tôi đã kiểm tra hồ sơ thủy văn ở đây, biển ở đây không sâu lắm, chắc không vấn đề gì, đừng quên tôi vốn làm nghề gì nhé!”
Lúc này Đường Phong mới nhớ ra, Triệu Vĩnh trước đây vốn là người nhái của đội hải quân lục chiến, giờ thì anh mới có chút yên tâm. Lúc Triệu Vĩnh đeo mặt nạ oxy lên, Đường Phong đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội dặn dò: “Anh phải cẩn thận, ngộ nhỡ gã Tymoshenko đấy vẫn chưa chết thì nhiệm vụ của anh bắt buộc phải tóm sống hắn ta đấy.”
“Chưa chết? Không thể thế chứ!” – Triệu Vĩnh lắc lắc đầu, “Hắn ta không có trang phục lặn, bao nhiêu lâu như vậy chắc cũng toi rồi!”
“Tôi nói là ngộ nhỡ!” – Đường Phong đính chính.
“Ngộ nhỡ. – Triệu Vĩnh gật gật đầu. “Tôi có cái này” – nói xong Triệu Vĩnh nắm lấy một con dao găm, đeo mặt nạ dưỡng khí lên, nhảy xuống biển lạnh cóng.
Chiếc đèn chiếu sáng trên ca nô tuần tra soi xuống mặt biển chỗ Triệu Vĩnh nhảy xuống, mọi người đều nóng lòng chờ đợi Triệu Vĩnh và cái hộp đó sẽ nổi lên mặt nước, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, Triệu Vĩnh vẫn chưa nổi lên.
Cuối cùng Triệu Vĩnh cũng ngoi lên khỏi mặt nước, Đường Phong và Hàn Giang cũng vội vàng kéo anh lên ca nô tuần tra. Chỉ thấy môi Triệu Vĩnh tím tái, toàn thân run rẩy. Hàn Giang vội vàng khoác áo ấm cho Triệu Vĩnh, chờ đợi mãi Triệu Vĩnh mới hồi phục lại, Đường Phong quan tâm hỏi: “Sao rồi? Phát hiện thấy gì?”
Triệu Vĩnh lắc đầu, nói: “Dưới nước lạnh quá, khả năng để nhìn cũng rất kém…”
Mọi người nghe thấy vậy, không ai là không thất vọng. Nhưng sau khi phục hồi thể lực, Triệu Vĩnh lại đòi xuống nước lần nữa. Hàn Giang chần chừ do dự nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của Triệu Vĩnh. Vậy là, Triệu Vĩnh lại lần nữa nhảy xuống mặt biển tối đen và lạnh giá.
Lần này, thời gian Triệu Vĩnh ở dưới nước còn lâu hơn, khiến tim mọi người đều treo ngược hết cả lên. Đường Phong nhìn mặt biển tối đen, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. “Ngộ nhỡ Tymoshenko chưa chết, ngộ nhỡ dưới nước có người của Stephen, thì Triệu Vĩnh…” – Đúng lúc Đường Phong đang suy nghĩ vẩn vơ thì mặt nước xao động. Trên mặt biển, chỗ được đèn chiếu rọi, một vật bỗng nhiên nổi lên mặt nước. “Cái gì vậy?” – Đường Phong nhoài người ra lan can ca nô tuần tra để nhìn, đó là… đó là một người! Không, là một cái xác! Đường Phong đột nhiên trợn trừng mắt, anh nhận ra rồi, trên người cái xác đó chính là quần áo của Tymoshenko, nhưng anh không nhìn rõ mặt người đó.
“Em yên tâm, chỉ cần có anh ở cạnh, cha em nhất định không xảy ra chuyện gì cả!” – Hàn Giang cam đoan.
“Còn nữa, kệ tranh ngọc và cuốn sổ ghi chép của Misha các anh hãy mang theo, còn pho tượng phật vỡ nát và cả xương sọ của hoàng hậu Một Tạng các anh không thể đem đi như vậy, vì không thể qua được an ninh sân bay. Đợi tới khi mọi người về nước, em sẽ gửi cho, bao gồm cả bộ hài cốt đó nữa. Em có đường bưu điện chuyên dụng, không thể có người kiểm tra bưu kiện của em, chỉ cần các anh bên đó không xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ nhận được. Nhưng anh phải cho em một địa chỉ đáng tin cậy!” – Yelena nói với Hàn Giang.
Hàn Giang không ngờ Yelena lại nghĩ chu đáo đến vậy, thay anh cân nhắc mọi thứ. Anh ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng ghi lại địa chỉ mà anh cho rằng đáng tin cậy lên một tấm danh thiếp cho Yelena, sau đó Hàn Giang để Từ Nhân Vũ dịch địa chỉ đó ra tiếng Nga rồi mới đưa cho cô. Yelena nhìn thật kĩ, Hàn Giang để lại một địa chỉ tại Bắc Kinh, người nhận là “Giáo sư Trần Tử Kiến?” – Yelena khẽ đọc cái tên này lên.
Hàn Giang giải thích: “Giáo sư Trần Tử Kiến là nhà nhân loại học nổi tiếng của nước anh, trước đây anh có quen biết ông, ông rất đáng tin cậy, em gửi đồ cho ông là được, trước khi gửi đừng quên thông báo với anh một tiếng.”
Yelena cất danh thiếp đi, nói: “Được rồi, anh yên tâm, chắc là không có vấn đề gì đâu. Những việc tiếp theo sẽ do em sắp xếp, mọi người cứ đợi ở đây, nhất định đừng bước ra khỏi cánh cửa này, đợi tôi quay lại.”
– Yelena nói xong liền vội vàng rời khỏi phòng khách.
11
Khi trời chiều chạng vạng, Yelena lại trở về phòng khách trona khách sạn Astoria, cầm theo sáu chiếc vé máy bay, hai vé tối nay từ Saint Petersburg bay về Hồng Kông đưa cho Triệu Vĩnh và Lương Viện, bốn vé chiều mai bay về Bắc Kinh.
Hàn Giang dặn dò Triệu Vĩnh hồi lâu, rồi quay lại nhìn thấy Lương Viện vẫn đang anh anh em em với Đường Phong, như kiểu tâm sự không hết chuyện. Hàn Giang ho khan vài tiếng: “Khẩn trương đi thôi, thời gian không còn sớm nữa. Sau khi về Hồng Kông giúp tôi gửi lời hỏi thăm cha cô, ngoài ra Triệu Vĩnh có vài chuyện muốn thỉnh giáo ông.”
Lương Viện gật đầu, lúc này mới cùng Triệu Vĩnh lên đường. Yelena âm thầm hộ tống hai người lên máy bay, mãi cho tới khi trông thấy máy bay cất cánh mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc rời khỏi sân bay, Yelena còn phát hiện ra người của Ilyushin, cô không khỏi lo lắng cho Hàn Giang và Đường Phong ngày mai lên đường.
Đường Phong và Hàn Giang trằn trọc cả đêm không ngủ, rồi lại bồn chồn cả buổi sáng, khi cùng Makarov, Từ Nhân Vũ lên một chiếc tắc xi, lao thẳng tới sân bay. Hàn Giang ngồi cạnh ghế lái, không ngừng quan sát gương chiếu hậu. Anh muốn phát hiện ra bóng dáng của Yelena trong dòng xe hối hả phía sau, anh biết chắc chắn Yelena đang ở gần đây, âm thầm bảo vệ họ, nhưng anh lại luôn cảm thấy phía sau hình như có một đôi mắt không thân thiện đang nhìn họ chằm chằm.
Đột nhiên, điện thoại của Hàn Giang vang lên, là Yelena gọi: “Đừng đến sân bay, đến ga tàu hỏa đi chuyến quốc tế!” – Yelena nói xong câu này liền ngắt máy. Hàn Giang không hiểu, nhưng anh nghĩ ngay tới Ilyushin và quyết định làm theo những gì Yelena dặn dò. Vậy là anh vội vàng quay lại nói với Từ Nhân Vũ: “Bảo tài xế không đến sân bay nữa, đến ga tàu hỏa.”
Từ Nhân Vũ cũng không hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ làm theo đúng như thế. Vậy là chiếc tắc xi lượn một vòng, lại chuyển hướng tới ga tàu hỏa.
Bốn người hòa trong dòng người đông đúc ở nhà ga, đến trước thềm ga tàu. Hàn Giang không ngừng ngó nghiêng ngang dọc, vừa là để đề phòng Ilyushin xuất hiện, vừa để phòng ngừa bị Stephen tấn công và càng mong được nhìn thấy bóng dáng của Yelena.
Bốn người bị dòng người xô tới một góc khuất trên thềm ga, Makarov quan sát ở đây, người qua lại không đông, càng dễ quan sát, hơn nữa lại có một chiếc ghế dài, ông nhìn Hàn Giang gật gật đầu, vậy là bốn người liền ngồi xuống. Đường Phong, Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov căng thẳng quan sát xung quanh, đột nhiên Hàn Giang liếc thấy cách thềm ga không xa có một quầy bán thuốc lá và nước giải khát, liền đi đến đó, chỉ vào bao thuốc Marlboro, chủ sạp ra hiệu một cái, sau đó nói giá bằng giọng tiếng Anh lơ lớ. Lúc Hàn Giang đang trả tiền thì bên cạnh xuất hiện một cô gái xinh đẹp ăn mặc sành điệu, trang điểm đậm, cũng đến mua thuốc. Hàn Giang quay lại nhìn cô gái, cô ta đeo một chiếc kính râm to che hơn nửa mặt, nhưng Hàn Giang vẫn nhận ngay ra đấy chính là Yelena. Anh đang định cất lời thì Yelena đã gỡ kính xuống, nháy mắt với anh. Hàn Giang hiểu ý, đợi Yelena bỏ đi, anh châm một điếu thuốc, nhìn xung quanh, không thấy ai khả nghi, lúc này mới đi theo cô đến một góc khuất trong nhà ga.
Hàn Giang vừa trông thấy Yelena liền hớn hở nói: “Anh chưa từng nhìn thấy em trang điểm như vậy đâu đấy, thật giống một minh tinh nào đó!”
“Còn giống người tình của một nhân vật cỡ bự nào đó hơn, anh nghĩ như vậy hả?” – Yelena không chút hòa khí lườm Hàn Giang.
“Không, anh không nghĩ như vậy, trong lòng anh em mãi mãi là hóa thân của cái đẹp…”
“Thôi đi, những câu đại loại kiểu này Ilyushin và Ivan Pavlov cũng từng nói với em.”
“Được thôi, nói chuyện nghiêm túc nào, sao em lại bảo anh tới ga tàu hỏa?”
“Bởi vì Ilyushin đang đưa người tới sân bay chứ sao! ”
“Ồ, xem ra bọn anh không dễ đi nhỉ!”
“Đây là bốn vé tàu về Bắc Kinh, mọi người yên tâm, chỉ cần bọn anh rời khỏi Saint Petersburg thì Ilyushin không làm gì bọn anh được đâu, hắn không dám báo cáo với tổng bộ kiểm tra các anh giữa đường!” – Nói xong,
Yelena đưa bốn tấm vé cho Hàn Giang.
“Vậy thì tốt! Chúng ta luôn giữ liên lạc với nhau nhé, vé tàu và vé máy bay anh sẽ thanh toán cho em, khà khà!” – Hàn Giang cười, nói.
“Ai cần anh trả tiền chứ, đừng có nhăn nhăn nhở nhở, anh phải nhớ rằng, em giúp mọi người chặn Ilyushin, nhưng sau đó tất cả đều phải dựa vào chính bản thân các anh đấy!”
“Em lo lắng bọn Stephen?”
“Đúng vậy, mấy hôm nay bọn em lục soát khắp thành phố nhưng không tóm được chúng. Sau khi lộ diện trong cung điện Mùa Đông, bọn chúng đã biến mất, giống như bốc hơi vậy, nhưng em nghĩ bọn chúng không cam chịu dừng tay vậy đâu!”
“Anh hiểu rồi, việc anh nhờ, em nhớ đừng quên đấy!” “Đương nhiên không thể quên, nếu không có việc gì thì em đi đây, em không thể ở đây lâu được!”
Yelena nói xong liền bỏ đi, nhưng cô vừa bước được mấy bước thì Hàn Giang đã gọi lại. Yelena quay đầu, nhìn Hàn Giang hỏi: “Còn việc gì không?”
Hàn Giang bước vội đến, đứng trước Yelena, ôm lấy eo cô, nói rất tình cảm: “Không có việc gì cả, anh chỉ có… có một việc muốn nói với em, bữa tối mà em chuẩn bị trong đêm tất niên là bữa tối mà anh cảm thấy ý nghĩa nhất tại Saint Petersburg. Anh hy vọng vẫn còn cơ hội được thưởng thức những món ăn của em!”
“Nhất định còn cơ hội!” – Yelena nhìn Hàn Giang, khẽ nói. Nói xong, hai người ôm chặt lấy nhau hôn thắm thiết.