Yelena không nói gì, quay lại ra hiệu cho vị bác sỹ pháp y đầy kinh nghiệm giám định bộ hài cốt. Chẳng mấy chốc, vị bác sĩ này đã rút ra kết luận đầu tiên: “Bộ hài cốt không có xương sọ này là của nữ giới, phán đoán bước đầu là của một người phụ nữ thuộc chủng tộc Tây Tạng – Aryan – Mông cổ, khoảng trên dưới 40 tuổi, cũng có khả năng cao hơn một chút. ”
1
Elena và Hàn Giang thả những nhân bảo vệ bị giam giữ ra, Ivan Pavlov đã xuất hiện tại trước của phòng giám sát với cánh tay phải quấn băng trắng. Yelena nhìn Ivan Pavlov một cái, hỏi: “Sao vậy? Bị Stephen gài bom bị thương đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng bị thương nhẹ thôi, đây là lần đầu tiên em quan tâm anh đấy!”
“Thôi đi, đừng nói những câu thừa thãi, lần này anh lại tuân lệnh của Ilyushin đến bắt chúng tôi phải không?”
“Anh đến đây theo lệnh, nhưng không phải là lệnh của Ilyushin mà là lệnh của tổng bộ!” – Ivan Pavlov đột nhiên nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc.
“Mệnh lệnh của tổng bộ? Thế đối với tôi đó là tin tốt hay tin xấu?” – Yelena lòng đầy nghi ngờ.
“Tin tốt! Tin vô cùng tốt!” – Ivan Pavlov ra vẻ bí hiểm. “Tin tốt? Vậy anh nói nghe xem!”
“Tổng bộ đã quyết định ngay lập tức khôi phục chức vụ cho em, vụ án này vẫn do em phụ trách, em có quyền điều động mọi lực lượng mà em cho là cần thiết!” – Ivan Pavlov nói.
“Ồ! Quả nhiên là một tin tốt lành. Vậy Ilyushin thì sao?”
“Anh ta bị đình chỉ chức vụ rồi!”
“Ha ha, đây có vẻ còn là tin tức tốt lành hơn!” – Yelena cười nói.
“Đúng, anh cũng nghĩ vậy!”
“Vậy còn anh thì sao? Thiếu tá, anh cũng nghe tôi chỉ huy?”
“Đương nhiên, anh hoàn toàn tuân theo sự điều động của em.”
“Vậy tốt, bây giờ tôi lệnh cho anh, thiếu tá Ivan Pavlov, lập tức khống chế phong tỏa toàn bộ cung điện Mùa Đông, lục soát khắp cung điện Mùa Đông, không được bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào. Stephen tháo chạy rồi nhưng Tymoshenko chắc vẫn còn ở đây, còn cả u hồn mà chúng ta muốn tìm kiếm nữa. Đồng thời, lệnh cho sân bay, bến xe, bến cảng phải thắt chặt phòng bị, không thì Stephen mang kệ tranh ngọc đi mất.”
Ivan Pavlov nhận lệnh lập tức triển khai thi hành nhiệm vụ, Yelena nhìn sang Hàn Giang, hỏi lại: “Thế nào, em bố trí được chứ?”
“Xin lỗi, anh nghe không hiểu mệnh lệnh của em, em biết rồi đấy, tiếng Nga của anh không tốt lắm!” – Hàn Giang lắc đầu nói.
“Vậy anh nghe được gì?”
Hàn Giang cười cười: “Chúc mừng em được khôi phục chức vụ, cũng chúc mừng luôn tay Ilyushin bị mất chức.”
“Thôi nào, không kề cà nữa, mau đi xem Đường Phong thế nào đi!”
Hai người nói xong liền đi thẳng tới gian triển lãm nơi phát hiện ra Đường Phong. Xem ra sắc mặt Đường Phong và Lương Viện đã hồi phục lại kha khá, nhưng Đường Phong vẫn uể oải tựa vào cạnh tủ trưng bày. Hàn Giang khẽ đá Đường Phong một cái: “Thôi nào, mau đứng lên! Nói nghe xem, sao hai người lại chạy tới cung điện Mùa Đông này, chuyện về Tymoshenko là như thế nào?” Vậy là Đường Phong kể tóm tắt lại những gì mà anh và Lương Viện gặp phải trong mấy ngày qua. Đường Phong kể xong, đứng dậy hỏi: “Sao bỗng nhiên các anh lại xuất hiện ở đây vậy?”
Hàn Giang chỉ tay về phía gian triển lãm bên cạnh: “Gian triển lãm kia có một cánh cửa sắt thông với một kho văn vật ở dưới hầm, chúng tôi đã men theo đường cống ngầm mò tới gian hầm đó, sau đó đi lên, dùng súng bắn hỏng ba cái khóa trên cánh cửa, mở cửa và tới được đây, vừa đúng lúc hai người chạy tới.”
“Nếu chỉ chậm một khắc thôi thì tôi và Lương Viện coi như toi rồi… Này! Sao mọi người lại từ đường cống ngầm mò tới cung điện Mùa Đông vậy?” – Đường Phong không sao lý giải được.
“Bởi vì u hồn, chính u hồn đã đó đã đưa chúng tôi tới đây.”
“Sao cơ? Mọi người cũng nhìn thấy u hồn ư?” – Đường Phong ngạc nhiên hỏi. Đột nhiên, Đường Phong chỉ ra phía hành lang ngoài cửa, hốt hoảng hét lên: “Mọi người trông kìa, u hồn đó đang ở ngoài hành lang!”
Mọi người quay ra nhìn, tất cả đèn ngoài hành lang đều sáng trưng, nhưng không ai nhìn thấy bóng dáng u hồn. Đường Phong nhao cả người lên, lúc này, anh đột nhiên nảy sinh thiện cảm với u hồn đã cứu mạng mình, anh chạy ra ngoài hành lang đầu tiên rồi rẽ ngoặt, đến một gian triển lãm khác ở bên cạnh, Đường Phong nhìn thấy cánh cửa sắt mà Hàn Giang kể, u hồn màu trắng đố vụt lên một cái rồi mất tích trong cánh cửa sắt.
2
Tới khi mọi người tới nơi thì chỉ còn Đường Phong đang đứng chỉ vào cánh cửa sắt, nói: “U hồn vào trong cửa sắt rồi!”
Hàn Giang nhìn cánh cửa sắt, giương súng, tiến vào đó trước tiên, đây chính là nơi ban nãy họ đến. Lúc này, trong căn hầm đang sáng trưng ngọn đèn tường màu vàng, giờ Hàn Giang mới có thể nhìn được toàn cảnh nơi đây. Anh quan sát xung quanh, bốn bức tường đều được xây lên bằng những tảng đá dài, không gian rộng khoảng ba bốn trăm mét vuông, trong đó một bên có một căn buồng lõm vào trong, bức tường phía sau căn buồng đã bị người ta đập vỡ, thông thẳng tới đường cống ngầm tối đen sì.
Ban nãy nhóm Hàn Giang đã bước vào gian hầm từ chính chỗ này, bây giờ anh lại lần nữa bước vào đây, tỉ mẩn quan sát, rồi đột nhiên phát hiện ra trên mặt đất loang loáng một vệt máu. Anh quay lại dùng đèn pin soi, phát hiện ra vệt máu này kẻo dài từ phía cửa sắt tới tận cái hố đen kịt phía ngoài bức tường dưới chân mình. “Vệt máu này lẽ nào là của u hồn ban nãy để lại?” – Hàn Giang lẩm bẩm.
“Rất có khả năng đó!” – Đường Phong nói.
“Vệt máu này hướng ra bên ngoài, u hồn đó lóe lên một cái rồi biến mất, tôi nghĩ chắc chắn u hồn đã quay lại đường cống ngầm rồi.” – Hàn Giang suy đoán xong liền định xông vào hố đen trên bức tường bên ngoài để truy đuổi tung tích của u hồn, nhưng lại bị Yelena tóm ngay lại: “Đừng đuổi theo nữa, u hồn có cuộc sống của u hồn!’’
Hàn Giang không hiểu nhìn nhìn Yelena hỏi: “U hồn có cuộc sống của u hồn là sao?”
Yelena nói với mọi người: “Ban nãy nghe Đường Phong kể lại, em đại khái đã hiểu ra ngọn nguồn của mọi chuyện rồi, chúng ta hãy nói ở đây trước. Đây chính là nơi đầu tiên tôi đến khi tiếp nhận vụ án này, đây là một nhà kho dưới tầng hầm của cung điện Mùa Đông, vì điều kiện chưa đủ nên ở đây chỉ chuyên chất những pho tượng điêu khắc hoặc tượng đá to nặng. Hơn nửa năm trước, cung điện Mùa Đông quyết định tiến hành cải tạo nơi này, theo như tôi điều tra, lúc đó Tymoshenko đã xung phong nhận việc này, ngoài công việc đương chức ra, anh ta còn đảm nhận công việc di dời văn vật ở đây đi. Tôi đoán chắc là đúng trong thời gian đó, Tymoshenko đã phát hiện ra căn hầm này, chính là gian mật thất dưới tầng hầm mà mọi người đang nhìn thấy, đây cũng chính là nơi đã cất giữ kệ tranh ngọc thứ nhất.”
“Hóa ra kệ tranh ngọc thứ nhất đã được cất giấu mãi ở đây! Tymoshenko và Stephen là đồng bọn, vậy rất có khả năng hắn đã biết về sự tồn tại của gian mật thất này!” – Đường Phong ngạc nhiên nói.
“ừm, bây giờ xem ra Tymoshenko đã biết về sự tồn tại của gian mật thất này trước khi sự việc xảy ra, nhưng anh ta không biết vị trí cụ thể của gian mật thất. Chính trong quá trình cải tạo nơi này, Tymoshenko đã biết rõ vị trí của căn hầm, hơn nữa anh ta còn biết được căn hầm này rất gần với một đường cống ngầm bên ngoài bức tường cuối căn phòng, vậy là một kế hoạch to gan nhưng tuyệt diệu đã nảy sinh trong đầu anh ta. Anh ta đã dẫn người phá thông đường từ cống ngầm dẫn tới gian mật thất, rồi nhân lúc thần không biết quỷ không hay đã lấy mất đi kệ tranh ngọc, sau đó xây mới lại bằng những tảng đá dài, khiến mọi thứ trở lại nguyên trạng, mà nếu không nhìn kỹ thì người ngoài sẽ không phát hiện ra được. Thế nhưng Tymoshenko vẫn sơ hở, anh ta đã để lại một số vết tích khiến Victor sau này đến đây thi công đã phát hiện ra. Victor đã nghi ngờ ngay Tymoshenko. Để bịt miệng và cũng là để bảo vệ bí mật về kệ tranh ngọc, Tymoshenko đã sai người giết hại dã man Victor, đồng thời còn đổ tội cho Victor đã đánh cắp kệ tranh ngọc!” – Yelena dựa vào suy luận của mình để miêu tả lại quá trình kệ tranh ngọc bị đánh cắp.
“Nói như vậy thì trước khi công ty thiết kế nội thất của Victor vào đây, kệ tranh ngọc đã bị đánh cắp rồi sao?” – Hàn Giang nói.
“Đúng là như vậy. Victor vô tội, nhưng có khả năng Victor đã bị Tymoshenko uy hiếp, không biết là do quá sợ hãi hay vì nguyên nhân nào khác mà anh ấy không kịp thời báo với cơ quan hữu quan về Tymoshenko, nên mới…”
Yelena nói tới đây, Makarov bên cạnh đã chan chứa nước mắt, ông khóc không thành tiếng. Yelena đành phải dừng lại, an ủi Makarov.
3
Nhờ sự động viên của mọi người, Makarov dần dần lấy lại bình tĩnh, ông chỉ vào bức tường vừa bị đập ra, hỏi Yelena: “Vậy tại sao ở đây bây giờ lại thành thế này?”
Yelena giải thích: “Nếu con suy luận không nhầm thì sẽ là thế này, sau khi kệ tranh ngọc bị đánh cắp, công trình cải tạo cung điện Mùa Đông cũng tạm thời bị đình chỉ, văn vật ở đây bị dọn đi, cánh cựa sắt thông tới đây bị khóa chặt lại, từ đó không còn ai tới đây nữa, còn bức tường cuối tầng hầm bị đập ra chắc là do u hồn đó làm.” “Ý con nói Misha?” – Makarov hỏi.
“Hiện giờ xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, u hồn đó chính là Misha!” – Yelena đáp.
“Misha?” – Đường Phong rất ấn tượng với cái tên này, nhưng không hiểu chuyện Yelena đang nói. Vậy là Yelena kể qua cho Đường Phong và Lương Viện về những phát hiện của họ trong mấy ngày gần đây. Đường Phong nghe xong, không ngừng xuýt xoa. Đội thám hiểm hóa ra vẫn còn người thứ ba may mắn sống sót, Misha chính là u hồn đó? Đúng lúc Đường Phong đang nghĩ ngợi lung tung thì Yelena lại nói: “U hồn Misha chắc là người biết về kệ tranh ngọc, sau khi phát hiện kệ tranh ngọc bị đánh cắp, không biết vì mục đích gì mà ông đã đập chỗ này ra. Tôi nghĩ ông mở chỗ này ra là để ban đêm vào trong cung điện Mùa Đông, không chỉ vì đóng giả thành u hồn để dọa người, mà những gì mà ông làm chắc chắn đều liên quan tới việc kệ tranh ngọc bị đánh cắp.”
“Biết đâu Misha đang tìm thứ gì đó?” – Đường Phong đột nhiên nói.
“Tìm thứ gì đó, tìm gì chứ?” – Hàn Giang hỏi.
“Tôi không biết. Tôi chỉ suy đoán thôi!” – Đường y Phong đáp lại.
“Nhưng cứ cho rằng u hồn Misha đục bức tường, phía sau ra để vào trong này, nhưng ông ấy sẽ vào trong cung điện Mùa Đông bằng cách nào nhỉ? Cánh cửa sắt bên ngoài được khóa lại bằng mấy cái khóa to cơ mà!” – Lương Viện đưa ra thắc mắc của mình.
Yelena im lặng không nói. Hàn Giang và Đường Phong ngẩng đầu ngước nhìn gian hầm này. Đường Phong đột nhiên phát hiện ra sát bức tường phía bắc có gì đó khác thường, anh bước tới, dùng đèn pin soi lên chỗ tường đó. Dưới ánh đèn pin, mọi người nhìn thấy, trên mặt tường này thò ra một chiếc thang bằng sắt giống như cầu thang chữa cháy vậy. Đường Phong soi đèn pin lên từng chút một, ánh sáng đèn chiếu thẳng lên điểm đầu của chiếc thang này, ở đó hình như có hai tảng đá…
“Hóa ra là như vậy, không chú ý nhìn thì đúng là không phát hiện ra chiếc thang này!” – Yelena ngạc nhiên nói.
Makarov lập tức giải thích: “Cái này không có gì là lạ, theo như tôi biết, tầng hầm ở đây, bao gồm cả kho mật thất này, đều được đào thành hầm phòng không từ thời chiến tranh vệ quốc để chống bom đạn của người Đức.
Bởi vậy để nhân viên kịp thời di tản họ đã dựng lên chiếc thang sắt này, người ở bên trên có thể xuống thẳng từ đây để tránh bom đạn”.
“ừm, là như vậy, vậy thì cũng từ chỗ này, u hồn Misha đã đi theo đường này để vào cung điện Mùa Đông.” – Yelena suy đoán.
“Được rồi, chúng ta hãy nhanh chóng đi theo con đường mà u hồn từng đi để leo lên, thử xem bên trên rút cuộc là chỗ nào?” – Từ Nhân Vũ đề nghị.
Đường Phong gật đầu, leo lên cầu thang sắt đầu tiên, theo sau là Hàn Giang, Lương Viện, Yelena, Makarov và Từ Nhân Vũ. Đường Phong leo lên đỉnh cầu thang sắt, khẽ đẩy một tấm gạch trên đầu, tấm gạch nhúc nhích, lộ ra một khe hở. Đường Phong nhìn xuyên qua khe hở, bốn bề tối đen, phía trước hình như có vật gì đó chặn mất tầm nhìn. Anh lấy hết sức, nhấc cả tấm gạch lên, sau đó lại nhấc một tấm gạch khác lên, lối lên đã trở nên rộng rãi, Đường Phong nhảy phắt lên, ngay sau đó Hàn Giang cũng nhảy lên theo.
Trước mặt Đường Phong là một chiếc tủ cao lớn, anh thử đẩy, chiếc tủ không xê dịch. “Xem ra cái tủ này rất nặng!” – Đường Phong nói xong liền cùng Hàn Giang kê chiếc tủ chặn ngay trước miệng lồi lên sang chỗ khác. Chiếc tủ rất nặng, hai người đàn ông lực lưỡng như Đường Phong và Hàn Giang mà cũng không tài nào nhấc được chiếc tủ, đành phải chuyển sang đẩy nó. Chiếc tủ ma sát với mặt sàn nhà phát ra âm thanh chói tai. Đường Phong giật mình, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Hóa ra âm thanh kỳ lạ mà chúng ta nghe thấy buổi đêm chính là tiếng động này!”
“Vây có nghĩa là u hồn chắc chắn đã vào cung điện Mùa Đông băng lối này lúc nửa đêm” – Lương Viện vừa mới leo lên liền nói.
“Đúng vậy, chiếc tủ này rất nặng, anh và Hàn Giang hai người mới khó nhọc đẩy được nó, xem ra u hồn đó cũng khỏe kinh người!” – Đường Phong nói.
Hàn Giang bật đèn, lúc này mọi người mới nhìn rõ, hóa ra đây là một phòng làm việc. Đường Phong và Lương Viện nhận ngay ra đây chính là căn phòng mà hai người họ vào nhầm, còn cái hang ban nãy họ chui ra hóa ra lại là chiếc lò sưởi hào nhoáng. Ngay lập tức, Đường Phong đã hoàn toàn hiểu ra con đường mà u hồn tiến vào cung điện Mùa Đông.
4
Đường Phong dẫn mọi người ra khỏi văn phòng này, sau đó rẽ một cái là tói ngay phòng làm việc của Tymoshenko, anh giới thiệu với họ: “Đây chính là văn phòng của Tymoshenko!”
Hàn Giang và Yelena lục soát trong văn phòng của Tymoshenko hồi lâu nhưng không thu hoạch được gì.
Đường Phong đột nhiên liếc thấy tập tài liệu “Tòa tháp vĩ đại” đặt trên bàn làm việc của Tymoshenko, tim anh giật thót một cái, bất giác có dự cảm không lành.
Hàn Giang thấy Đường Phong có vẻ mặt khác thường liền vội vàng hỏi: “Cậu sao vậy?”
Đường Phong đột nhiên hét lên: “Toi rồi, pho tượng phật đó!”
Nói xong, Đường Phong một mình lao ra khỏi phòng làm việc của Tymoshenko. Mọi người không hiểu chuyện gì cũng chạy theo Đường Phong lên khu triển lãm Trung Quốc trên tầng ba của cung điện Mùa Đông. Đường Phong đưa cánh tay run rẩy ra mò trên tường, cuối cùng anh cũng đã sờ thấy công tắc đèn. Chiếc đèn chùm đồ sộ vụt sáng, soi rọi cả gian triển lãm, lộng lẫy nguy nga, nhưng khi Đường Phong nhìn về phía văn vật Tây Hạ thì anh bỗng ngớ người ra. Đầu tượng phật Lư Xá vốn bày ở chỗ cũ đã không thấy đâu nữa.
Đường Phong không thể tin vào mắt mình, anh lao tới trước tủ trưng bày, quan sát từng tí một. Đầu tượng phật quả thực đã biến mất, cửa kính trước tủ trưng bày đã bị đập vỡ một lỗ to… “Đây là do ai làm? Ở đây có gì vậy?” – Yelena ngạc nhiên hỏi.
Đường Phong giở bức ảnh chụp đặc tả pho tượng phật trong tập tài liệu ra, chỉ ọi người xem: “Pho tượng này chính là tượng phật Tây Hạ mà Kozlov phát hiện thấy trong Hắc Thủy Thành, Tymoshenko cho rằng bên trong tượng phật này chính là xương sọ của hoàng hậu Một Tạng.”
“Xương sọ của hoàng hậu Một Tạng?” – Mọi người kinh ngạc.
“vết máu mà u hồn đó để lại cho thấy hình như là ông ta đã bị thương, có khi nào là do đập vỡ tấm kính này không nhỉ?” – Từ Nhân Vũ nhắc nhở mọi người.
“Tiến sỹ, ý anh là pho tượng này đã bị u hồn lấy đi?” – Lương Viện hỏi lại.
Đường Phong cẩn thận quan sát lỗ thủng trên tấm kính bị đập vỡ, nói: “Quanh lỗ thủng trên tấm kính này không phát hiện ra vết máu nào cả, như vậy cho thấy máu trên người u hồn không giống do lúc đập vỡ kính để lại.”
“Được rồi, mọi người đừng nghiên cứu tấm kỉnh vỡ này nữa, xem tôi tìm thấy cái gì đây” – Hàn Giang cầm một vò đạn trong tay bước tới: “Trên một mặt sàn cách đây không xa lắm tôi đã phát hiện ra cái này.”
“Cho thấy ở đây đã từng xảy ra… không, ban nãy ở đây đã xảy ra tranh cướp, trong quá trình giằng co còn nổ súng!” – Yelena ngạc nhiên nói.
“Tranh cướp? Ai và ai?” – Lương Viện hỏi.
“Thế mà cũng phải hỏi, chắc chắn là Tymoshenko và u hồn đó, họ đều muốn đoạt được kệ tranh ngọc, và vết máu mà u hồn đó để lại, cho thấy u hồn Misha đã bị thương trong quá trình giành giật, chắc là bị trúng đạn của Tymoshenko” – Đường Phong nói.
“Giải thích như vậy cũng hợp tình hợp lý, chỉ có điều tôi không hiểu pho tượng đó có gì đặc biệt mà khiến họ nhất định phải tranh cướp bằng được?” – Hàn Giang không hiểu hỏi Đường Phong.
“Pho tượng phật đó chắc chắn có ý nghĩa và giá trị đặc biệt, chỉ có điều chúng ta không biết mà thôi!” – Đường Phong giải thích.
“Nói như vậy thì vẫn chưa rõ ràng, nếu Tymoshenko muốn lấy pho tượng đó thì sao phải đợi tới hôm nay?
Anh ta lúc nào chẳng có cơ hội để đánh cắp pho tượng đó!” – Yelena lắc đầu nói.
Đường Phong nhìn tủ trưng bày thiếu mất pho tượng phật, thẫn thờ nói: “Tại sao những văn vật khác trong tủ trưng bày không thu hút họ, mà lại cứ phải là pho tượng đó? Còn tại sao Tymoshenko phải đợi đến bây giờ mới muốn chiếm đoạt pho tượng đó? Chỉ có một khả năng, họ tranh cướp nhau không phải vì bản thân pho tượng đó mà là vì bí mật ẩn chứa trong đó mà thôi, không biết chừng bí mật ở trong chính pho tượng!”
“Bên trong pho tượng? Không phải cậu nói rằng bên trong pho tượng là xương sọ của hoàng hậu Một Tạng sao?” – Hàn Giang hỏi.
“Đó là Tymoshenko nói, còn bên trong tượng phật có xương sọ của hoàng hậu Một Tạng hay không, thì chỉ có mở ra mới biết được!” – Đường Phong nói.
Yelena ngắt lời hai người: “Được rồi, tạm thời không nói về pho tượng nữa, nói về hai người tranh cướp pho tượng đi. u hồn Misha bỏ đi mang theo vết thương, vậy thì Tymoshenko đâu? Chắc là anh ta vẫn ở trong cung điện Mùa Đông, chúng ta vẫn còn cơ hội tóm lấy anh ta.”
Yelena vừa dứt lời thì điện thoại của cô đổ chuông, là Ivan Pavlov gọi tới, chỉ nghe thấy Yelena mắng mỏ ở đầu điện thoại bên này: “Đồ ngu!” – rồi tức tối dập máy.
Yelena nhún vai rồi giải thích với mọi người: “Đời là vậy đấy, luôn cỏ những người nhanh hơn chúng ta một bước, gã Tymoshenko đó, ban nãy đã nghiễm nhiên nghênh ngang ra ngoài từ cửa chính.”
“Ra ngoài rồi? Sao lại như vậy được?” – Mọi người vô cùng ngạc nhiên rồi cùng Yelena đến phòng giám sát tầng một. Ivan Pavlov rất cẩn trọng báo cáo: “Chúng tôi giải cứu được một viên cảnh sát trong nhà vệ sinh, quần áo ngoài của anh ta bị lột sạch.”
“Được rồi, tôi không hứng thú với lời giải thích của anh, chỉnh camera cho tôi xem!” – Yelena giống như biến thành một con người khác, nghiêm giọng nói.
5
Trên màn hình, xuất hiện hình ảnh trước cổng cung điện Mùa Đông, chẳng mấy chốc, một người dáng cao gầy mặc cảnh phục, xách theo một chiếc cặp da hình vuông đã ngang nhiên bước ra khỏi cổng cung điện Mùa Đông. Tuy Tymoshenko trên màn hình không đeo kính và đã thay trang phục khác, nhưng Đường Phong vẫn nhận ngay ra: “Chính là anh ta, bên trong chiếc cặp anh ta xách chắc chắn là pho tượng phật đó, kích thước vừa vặn.”
Lúc này, Ivan Pavlov bên cạnh lại báo cáo tiếp:
“Sau khi Tymoshenko lẻn ra ngoài cung điện Mùa Đông, anh ta đã không lên xe của mình mà lái một chiếc xe cảnh sát. Chúng tôi đã lục soát được thứ này trên xe của anh ta.”
Nói xong, Ivan Pavlov lấy từ trong túi vật chứng cỡ lớn ra một chiếc áo choàng màu trắng. Từ Hàn Giang đến Đường Phong, rồi tới Yelena, Makarov, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, trong xe của Tymoshenko lại có một chiếc áo choàng như thế này sao?
“Đây chính là áo choàng của u hồn, áo choàng của u hồn..- Makarov lẩm bẩm.
Hàn Giang tỉ mỉ quan sát chiếc áo choàng này, anh phát hiện dưới gấu áo choàng có vết tích bị vật sắc nhọn cào rách, ở đó khuyết một miếng. Hàn Giang vội vàng móc mảnh vải trắng mà mình nhặt được trên nắp cống ngầm ra so sánh, hoàn toàn vừa khớp với vị trí chiếc áo choàng bị cào rách, không sai một li.
“Thế này là thế nào? Sao lại xuất hiện thêm một u hồn?” – Đường Phong cảm giác đầu mình như sắp nổ tung.
“Rút cuộc ai mới là u hồn thật? Misha hay Tymoshenko?” – Yelena cũng chìm trong suy tư. Cô vốn cho rằng mình đã tìm ra ngọn nguồn sự việc, nhưng hiện giờ nhìn lại, những gì mà cô biết được chỉ vô cùng nhỏ bé.
Sau một hồi trầm ngâm, Đường Phong đột nhiên nhớ ra gì đó, anh nói với mọi người: “Sau khi tôi và Lương Viện vào nhầm phòng ở cung điện Mùa Đông, thì bỗng nhiên nghe thấy Tymoshenko gọi điện cho Stephen. Trong lúc nói chuyện, Tymoshenko đã nói, hiện giờ anh ta có thể chắc chắn u hồn đó chính là lão già, sau đó còn giải thích đó là thầy giáo của mình đồng thời nói ông lão vẫn chưa chết mà sống ở trong cống ngầm, giờ đã quay lại cung điện Mùa Đông.” “Thầy giáo của Tymoshenko ư?” – Từ Nhân Vũ đột nhiên kêu lên thất thanh.
Mọi người nhìn Từ Nhân Vũ, không hiểu sao Từ Nhân Vũ lại đột nhiên thất thần như vậy, chỉ có Đường Phong nhìn Từ Nhân Vũ, miệng chậm rãi thốt ra một câu:
“U hồn đó có khi nào là… có khi nào là giáo sư Boris?”
“Không! Điều này là không thể, giáo sư Boris đã mất cách đây tám năm rồi, không phải hai chúng ta đã từng tới mộ của ông đó sao? Có lẽ Tymoshenko còn có thầy giáo nào khác?” – Từ Nhân Vũ không thể tin vào điều đó.
“Đường Phong, ý cậu là giáo sư Boris chính là u hồn Misha?” – Hàn Giang đột nhiên cũng nhớ ra chuyện về giáo sư Boris mà Đường Phong và Từ Nhân Vũ từng kể cho anh.
Đường Phong gật đầu, nói: “Cũng có thể nói rằng u hồn Misha chính là giáo sư Boris!”
Lúc này Từ Nhân Vũ cũng không thể không tin vào phán đoán này, trước mắt anh lại hiện lên hình bóng giáo sư Boris năm nào: “Hai người họ quả thực rất gần về tuổi lác, hơn nữa ân sư của giáo sư Boris cũng là viện sỹ Arik, nếu sau năm 1988 Misha đến Đại học Saint Petersburg… nhưng tại sao giáo sư Boris lại trở thành u hồn nhỉ?”
Hàn Giang im lặng không nói năng gì, miệng lẩm bẩm: “U hồn Misha? Giáo sư Boris? Tymoshenko? Hồ sơ bị mất năm 1964, ai là u hồn thật đấy.
Từ Nhân Vũ kể lại cho Yelena và Makarov nghe về mối quan hệ giữa anh và giáo sư Boris năm đó, Yelena nghe xong, nói với Hàn Giang: “Được rồi, anh đừng nghĩ nữa, em chỉ cần đến Đại học Saint Petersburg tìm hiểu một chút là sẽ biết rõ tình hình của giáo sư Boris. Hiện giờ Tymoshenko cũng bỏ trốn rồi, âm mưu của bọn chúng đã hoàn toàn bại lộ, nhất định sẽ mang theo kệ tranh ngọc và cả đầu pho tượng phật thần bí tháo chạy, bởi vậy, chúng ta nhất định phải chặn chúng ở lại Saint Petersburg.”
6
Yelena ngập ngừng rồi lại hạ lệnh cho Ivan Pavlov: “Ivan Pavlov, anh để lại mấy người ở cung điện Mùa Đông, những người khác có thể rút đi. Nhiệm vụ chính của anh là đem người tới sân bay, bến xe và những ngả giao thông thắt chặt kiểm tra, tuyệt đối không được để Stephen và Tymoshenko thoát, có tình hình gì thì kịp thời thông báo cho tôi biết!”
Ivan Pavlov nhận lệnh rồi đi luôn, Hàn Giang lại nói: “Chỉ chặn như vậy không phải là cách, thành phố lớn thế này khó tránh khỏi để lọt mất chúng!”
“Vậy ý anh sao?” – Yelena hỏi.
“Chúng ta phải chủ động xuất kích!” – Hàn Giang nói như đinh đóng cột.
“Nhưng chúng ta xuất kích hướng nào đây? Chúng ta không biết kệ tranh ngọc bị giấu ở đâu!”
“Tôi còn nhớ Tymoshenko đã từng nói, trong lúc gọi điện, rằng anh ta sẽ lập tức tới chỗ đó lấy kệ tranh ngọc – Đường Phong cố gắng nhớ lại từng câu nói của Tymoshenko, nhưng lúc đó quả thực anh quá căng thẳng nên hiện giờ chỉ có thể nhớ lại đứt quãng những câu nói của Tymoshenko.
“Chỗ đó? Anh ta không nói là chỗ nào sao?” – Hàn Giang vội vàng hỏi.
“Không. Tôi nghĩ Stephen biết chỗ đó, trước đấy chúng đã hẹn nhau rồi” – Đường Phong nói.
“Điều này cho thấy hiện giờ kệ tranh ngọc vẫn ở trong tay Stephen và Tymoshenko. Sau khi đánh cắp kệ tranh ngọc chúng đã đem giấu nó ở một nơi không ai biết. Là nơi nào nhỉ?” – Hàn Giang băn khoăn.
Yelena nổi cáu: “Mặc kệ nó ở đâu, kiểm tra toàn bộ két bảo hiểm của tất cả ngân hàng trong thành phố trước đã!”
“Không được, làm lớn như vậy thì khuếch trương quá!” – Makarov khuyên nhủ Yelena.
“Vậy thì còn cách nào khác?”
“Sẽ có cách, mọi người cũng tĩnh tâm lại ngẫm nghĩ xem sao!” – Makarov vẫn giữ được bình tĩnh.
Đường Phong ngẩng đầu, nhìn thẫn thờ lên bức tranh sơn dầu trên trần nhà cung điện Mùa Đông. Bức tranh này hình như là bức “Chúa Jesus gặp nạn”, Đường Phong nhìn bức tranh, trước mắt bỗng hiện lên cả một vùng sắc đỏ, sắc đỏ đó từ từ lan rộng ra, giống như từng bông hồng đỏ thắm, cũng lại giống như một vệt máu loang đỏ thẫm… Đường Phong nhắm mắt lại, khi anh mở mắt ra, trước mắt anh lại hiện lên một bức tranh tĩnh, anh bình tĩnh nói với mọi người; “Tôi nghĩ tới một chỗ.”
“Chỗ nào?”
“Ngôi mộ, mộ của giáo sư Boris” – Đường Phong nhấn mạnh.
“Mộ? Tại sao lại là chỗ đó?” – Hàn Giang hỏi lại Đường Phong.
“Trực giác, hãy tin vào trực giác của tôi, đây chính là câu anh hay nói mà!” – Đường Phong đáp lại.
“Đó quả thực là nơi không ai chú ý tới!” – Từ Nhân Vũ gật đầu tán đồng suy đoán của Đường Phong.
Đường Phong lại giải thích: “Thực ra tôi cũng không phải hoàn toàn dựa vào trực giác. Lúc tôi và tiến sỹ Từ tới mộ của giáo sư Boris, đã từng nhìn thấy có người đặt một bông hồng đỏ trước ngôi mộ hiu quạnh của giáo sư Boris, chắc là đặt trước đó không lâu, khả năng là ngay trước khi chúng tôi đến. Lúc đó tôi đã nghĩ, mùa đông lạnh giá như vậy nếu mua một bông hồng đỏ tại Saint Petersburg chắc chắn sẽ rất đắt! Tiến sỹ Từ cũng từng kể rằng giáo sư Boris sống một mình, không có con cái, cũng chẳng có mấy bạn bè, mộ lại ở nơi xa xôi hẻo lánh, trong ngày giá lạnh như vậy liệu ai sẽ đội giá rét để đến thăm mộ của ông đây? Hơn nữa lại còn đặt lại một bông hồng đỏ đắt tiền. Bây giờ nghĩ lại, người đặt hoa chắc là Tymoshenko thôi!”
“Thời gian này ngược lại cũng gần với thời gian kệ tranh ngọc bị đánh cắp. Nhưng kể cả Tymoshenko có cất giấu kệ tranh ngọc tại ngôi mộ đi chăng nữa thì việc này liên quan gì tới việc tặng hoa?” – Hàn Giang không hiểu.
“Tất nhiên không liên quan gì ghê gớm tới việc tặng hoa, tôi nghĩ nếu giáo sư Boris chính là u hồn Misha, nếu Tymoshenko ám hại thầy giáo của mình thì chắc chắn sẽ chột dạ! Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi thôi!”
Yelena cũng bắt đầu tin vào suy đoán của Đường Phong: “Đường Phong nói cũng có lý, rất có khả năng Tymoshenko đã đem kệ tranh ngọc đánh cắp được giấu trong mộ. Được rồi, chúng ta không cần phải suy doán nữa, ngay sau đây sẽ chia ra để hành động, bất luận kệ tranh ngọc có giấu trong mộ hay không thì Hàn Giang, Đường Phong và cả cha nữa, ba người hãy tới mộ của giáo sư Boris trước, đề phòng có người đào mộ, rồi đợi tới khi trời sáng. Con lập tức đi làm công văn khai quật mộ, bên cạnh đó sẽ tới Đại học Saint Petersburg để xem lại hồ sơ về giáo sư Boris ở trong trường. Tiến sỹ Từ, tốt nhất là anh theo tôi, sau đó mọi người sẽ gặp nhau tại nghĩa trang.”
Từ Nhân Vũ gật đầu đi theo Yelena, Đường Phong, Hàn Giang, Lương Viện và Makarov vội vã tới nghĩa trang Shuvalov ở vùns naoại ô. Lúc này, đã là rạng sáng ngày hôm sau, cung điện Mùa Đông đã trải qua một đèm không ngủ.
7
Trời vẫn chưa sáng tỏ. Đường Phong, Hàn Giang, Lương Viện và Makarov đã tới nghĩa trang Shuvalov. Nghĩa trang yên tĩnh lạ thường, không thấy một tiếng chim hót, cũng không trông thấy một bóng người. Hai hàng tuyết tùng trải dài theo con đường nhỏ dẫn sâu vào nghĩa trang, bốn người giẫm trên tuyết, phát ra những âm thanh “rắc, rắc” nặng nề. Lương Viện vẫn nắm tay Đường Phong, hoảng sợ nhìn từng hàng bia mộ và thánh giá nhấp nhô hai bên đường. Bốn người đi tới cuối con đường, dựa vào trí nhớ, Đường Phong chỉ vào dốc núi nhỏ bên trái, khẽ nói: “Chắc là trên dốc núi đó.”
Bốn người tiếp tục tiến lên dốc núi, đột nhiên, họ nghe thấy tiếng sột soạt. Hàn Giang cảnh giác rút súng ra, đây là khẩu súng mà trước khi Yelena rời khỏi cung điện Mùa Đông đã đưa anh để phòng thân. Hàn Giang đi trước Đưòng Phong, đứng sừng sững trên tuyết, quan sát xung quanh. Trời sáng, trong nghĩa trang đã bốc sương trắng, Hàn Giang không nhìn rõ mọi vật cách khoảng chục mét, anh chỉ có thể lắng nghe. Anh lại nghe thấy những âm thanh sột soạt. Lúc này, trong nghĩa trang không thể có người, lẽ nào là Stephen hay là Tymoshenko? Đúng lúc Hàn Giang đang nghi ngờ thì Makarov bước tới, vỗ vỗ vai anh: “Đừng căng thẳng, đó chỉ là hai con sóc nshịch ngợm thôi.”
“Sóc! Ở đâu? Bác chắc chắn vậy sao?”’
“Đi thôi! Tôi có thể đảm bảo đó là sóc mà!”
Mười phút sau, họ đã leo lên sườn núi. Hàn Giang đứng trên sườn núi, nhìn xung quanh, vẫn chưa nhìn rõ cảnh vật, chỉ loáng thoáng trông thấy rặng thông um tùm trên dốc núi phía xa xa. Hàn Giang quay lại dùng đèn pin soi về phía vị trị họ đang đứng, anh trông thấy một bia đá to lớn, đen sì, bên trên khắc hai chữ Hán lớn: Bất uất.
Trong lúc Hàn Giang đang ngạc nhiên thì Đường Phong chỉ tấm bia đá giới thiệu: “Đây là mộ của bậc thầy Hán học nổi tiếng, viện sỹ Arika. ”
“Chính là thầy giáo của Misha?” – Makarov hỏi. “Đúng vậy, rất nhiều nhà Hán học của nước Nga đều là học sinh của ông!” – Đường Phong đáp.
“Mộ của giáo sư Boris đâu?” – Hàn Giang lại hỏi Đường Phong.
“Chắc là ở gàn đây!”
Nói xong, Đường Phong liền đi tới mộ của giáo sư Boris, nhưng lại bị Hàn Giang túm ngay lại. Hàn Giang cẩn trọng dùng đèn pin soi xung quanh khu vực mộ của viện sỹ Arika, soi tới sát gần mặt tuyết phía xa xa rồi mới yên tâm, anh nói: “Ở đây ngoài vết chân của chúng ta ra thì không phát hiện thấy dấu chân ai khác, xem ra ngoài chúng ta thì mấy hôm nay cũng không có ai tới đây cả!”.
Chẳng mấy chốc Đường Phong đã tìm thấy bia mộ của giáo sư Boris trong những tấm bia mộ ngổn ngang, bởi vì anh lại trông thấy bông hồng đỏ đó. Bông hồng đỏ vẫn nằm lặng lẽ trước mộ của giáo sư Boris, chỉ có điều sau vài ngày bị gió tuyết vùi dập, nên nó đã mất đi màu đỏ tươi vốn có.
Đèn pin của Đường Phong soi lên bia mộ, vẫn là tấm bia mộ bình thường, có thể nói là sơ sài, bên trên khắc bằng chữ Nga “Boris Mikhail Ivanovich Ustinov”. Ngoài dòng họ tên như vậy ra thì không có gì cả. Đèn pin của Đường Phong từ từ di chuyển tới phía sau bia mộ, đó chính là nơi yên nghỉ của giáo sư Boris. Đường Phong tiến lại gần, dùng đèn pin tỉ mỉ quan sát chỗ này. Đột nhiên, anh mở to mắt, hét lên: “Mọi người xem, ở đây hình như bị ai đó lật lên rồi!”
Mấy người xúm lại, thấy trên bia mộ của giáo sư Boris tuy phủ kín tuyết nhưng rõ ràng tuyết mỏng hơn trên những nắp mộ khác, hơn nữa lại còn có vẻ hỗn loạn. Đường Phong nói như đinh đóng cột: “Nhất định có vấn đề. Tôi còn nhớ lần trước đến đây với tiến sỹ Từ, tuyết ở đây rất dày, hơn nữa cũng không hỗn loạn như vậy.” “Xem ra cậu nói đúng đấy!” – Hàn Giang nói. Lương Viện đột nhiên hỏi lại Hàn Giang: “Nếu quả thực kệ tranh ngọc được cất giấu ở đây, thì hiện giờ chúng ta ở đây không phải rất nguy hiểm sao? Stephen và Tymoshenko có thể đem người tới đây giết chúng ta bât cứ lúc nào.”
Hàn Giang gật gật đầu, đáp: “Đúng vậy, chứng ta phải chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.”
“Mong rằng Yelena sớm đưa người tới đây!” – Makarov âm thầm cầu nguyện.
8
Khi Yelena và Từ Nhân Vũ dẫn theo cả đoàn người tới nghĩa trang Shuvalov thì trời đã sáng tỏ, nhưng sương sớm vẫn chưa tản hết. Giây phút mà Đường Phong và Hàn Giang trông thấy Yelena thì thần kinh đang căng như dây đàn của họ mới chùng xuống. Cảnh sát bố trí vài vòng cảnh giới xung quanh ngôi mộ, Yelena còn mang theo cả một vị bác sỹ pháp y giàu kinh nghiệm.
“Cuối cùng cũng đợi được em tới. Hiện giờ chúng ta có thể chắc chắn, thời gian gần đây mộ của giáo sư Boris đã bị người ta đụng tới!” – Hàn Giang nói thẳng với Yelena về những phát hiện của họ.
“Ồ, nói như vậy thì kệ tranh ngọc rất có khả năng được chôn ở đây sao?” – Yelena phấn khởi nói.
“Phải đào lên mới biết được!” – Makarov đáp.
Yelena lại tiếp lời: “Tôi cũng có phát hiện mới, chúng tôi đã làm rõ lai lịch của giáo sư Boris tại Đại học Saint Petersburg. Quả thực năm 1988 ông đã tới Đại học Saint Petersburg, Tymoshenko cũng đúng là học sinh của ông. Khoảng tám năm trước, giáo sư Boris chết vì một căn bệnh đáng sợ, nghe nói là bệnh truyền nhiễm về da, bởi vậy gần như không có ai tới tham dự tang lễ của ông và cũng rất ít người biết mộ của ông ở đâu.”
“Còn theo như những gì mà đồng nghiệp của giáo sư Boris kể lại thì trong thời gian ông lâm bệnh, đều do Tymoshenko chăm sóc ông. Sau khi giáo sư Boris chết, cũng là Tymoshenko giúp ông lo liệu tang lễ, giúp ông xây cất ngôi mộ này’’ – Từ Nhân Vũ bổ sung thêm.
“Hóa ra là vậy! Vậy thì suy đoán của chúng ta hoàn toàn có thể thành sự thật, sau năm 1988, Misha không còn được KGB bảo hộ nữa nên đã tới giảng dạy tại Đại học Saint Petersburg. Đáng lẽ ông có thể yên ổn tận hưởng tuổi già ở đây, nhưng cuối cùng lại bị chính học sinh Tymoshenko của mình hãm hại. Nhưng Misha chưa hề chết, ông đã trốn xuống dưới đường cống ngầm, và trở thành u hồn.” – Đường Phong nói.
“Vậy trong ngôi mộ sẽ là gì nhỉ? Lẽ nào bao nhiêu năm qua đều trống trơn?” – Lương Viện đột nhiên đưa ra câu hỏi.
“Đào lên xem nào!” – Yelena nói, rồi lệnh cho hai viên cảnh sát bắt đầu đào bới. Mộ rất nông, chỉ năm phút sau, một huyệt mộ không lớn lắm đã hiện lên. Trong huyệt mộ là một chiếc quan tài được làm bằng gỗ xoan. Makarov tỉ mỉ quan sát cỗ quan tài này, nói: “Từ chất liệu và cách chế tác cho thấy, đây là một cỗ quan tài khá tốt, tám năm rồi, không có bất cứ vết tích mục nát nào.” “Cỗ quan tài tốt vậy chắc là bên trong không thể trống rỗng đâu nhỉ?” – Lương Viện nói.
Yelena đưa mắt ra hiệu ột viên cảnh sát, anh ta dùng một chiếc xà beng cậy nắp quan tài trong huyệt mộ lên. Mọi người quây xung quanh huyệt mộ, căng thẳng nhìn chiếc quan tài trước mặt. Nắp quan tài đã thực mở ra, một bộ hài cốt thiếu mất xương sọ xuất hiện trước mắt. Mọi người thấy vậy không ai là không kinh ngạc: “Hài cốt không đầu?” – không ai bảo ai cùng đồng thanh kêu lên.
Hai phút sau, chỉ có Đường Phong nhanh chóng hình tĩnh lại. Anh không đợi bác sỹ pháp y ra tay mà liền thò tay vào trong quan tài nhặt một chiếc xương cánh tay, quan sát tỉ mỉ, sau đó nói với mọi người: “Bộ hài cốt này rất sạch sẽ, mọi người xem, trong quan tài tất cả đều rất sạch sẽ, rõ ràng không giống những quan tài chôn người chết thật sự, bộ hài cốt không đầu này khiến tôi nghĩ tới hoàng hậu Một Tạng mà Tymoshenko từng nói với tôi.” “Chính là vị hoàng hậu bị bọc trong pho tượng phật ư?” – Yelena hỏi lại.
Đường Phong gật gật đầu: “ừm, đây có thể chính là hoàng hậu Một Tạng đó!”
Yelena không nói gì, quay người ra hiệu cho vị bác sỹ pháp y giàu kinh nghiệm giám định bộ hài cốt. Chẳng mấy chốc vị bác sĩ này đã rút ra kết luận đầu tiên: “Bộ hài cốt không có xương sọ này là của nữ giới, phán đoán bước đầu là của một người phụ nữ thuộc chủng tộc Tây Tạng – Aryan – Mông cổ, khoảng trên dưới 40 tuổi, cũng có khả năng cao hơn một chút.”
Kết luận này lại khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, trong huyệt mộ của giáo sư Boris bỗng lại xuất hiện hài cốt phụ nữ, hơn nữa lại là chủng người Mông Cổ. “Cũng có nghĩa là bộ hài cốt này không thể là hài cốt của người Nga phải không?” – Yelena ngạc nhiên hỏi bác sỹ pháp y.
Bác sỹ pháp y gật đầu, khẳng định đáp: “Bộ hài cốt này chắc là đến từ Phương Đông, hơn nữa cũng có lịch sử rất lâu đời, ít nhất cũng hàng trăm năm, bà ta còn cổ xưa hơn bất cứ linh hồn nào trong nghĩa trang này. Đây quả thực là việc kỳ lạ không thể tin được, lần đầu tiên trong sự nghiệp mấy chục năm công tác tôi gặp phải đấy…”
Yelena đã không còn nghe rõ những lời nói sau đó của vị bác sỹ pháp y, cô chỉ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, rối tung cả lên. Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy Makarov nói: “Xem ra suy đoán của Đường Phong là chính xác đấy, bộ hài cốt này quả thực là hài cốt của hoàng hậu Một Tạng, bà đến từ Phương Đông xa xôi và bị chôn vùi ở đây.”
Makarov nói xong, lại làm dấu thập tự trước ngực. Đường Phong liền nảy sinh nghi ngờ mới: “Nhưng theo như những gì Tymoshenko nói, hài cốt của hoàng hậu Một Tạng đã bị thất lạc trong chiến tranh vệ quốc, sao giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
“Điều này thì phải hỏi Tymoshenko và u hồn Misha rồi!” – Yelena nói xong, dặn dò vị bác sỹ pháp y thu dọn cẩn thận bộ hài cốt phụ nữ không đầu để đem về phòng thí nghiệm xét nghiệm cẩn thận. “Vấn đề hiện giờ là kệ tranh ngọc đâu? Trong quan tài không hề có, lẽ nào Tymoshenko và Stephen đã nhanh chân trước một bước lấy kệ tranh ngọc đi mất?” – Yelena thất vọng nói.
Yelena vừa dứt lời, Đường Phong đã nhảy thẳng xuống huyệt mộ, đứng giữa quan tài. Lương Viện giật mình: “Đường Phong, anh định làm gì vậy?”
“Tôi tin rằng kệ tranh ngọc ở đây!” – Nói xong,
Đường Phong cúi người xuống sờ lên mảnh ván để quan tài, rồi dùng tay gõ gõ, sau đó cầm chiếc xà beng trong tay viên cảnh sát cắm vào cạnh để quan tài, ra sức nậy lên. Đế quan tài bị cậy bật lên, mọi người kinh ngạc phát hiện: hóa ra dưới đáy quan tài vẫn còn một lớp nữa. Đường Phong phấn khích nậy tất cả bản gỗ lên, lật lớp bọt biển đậy dưới tấm gỗ lên – một kệ tranh ngọc óng ả đẹp đẽ hiện lên trước mắt mọi người, trên mặt tấm ngọc còn lấp lánh ánh vàng. Đường Phong nhận ngay ra: đây chính là kệ tranh ngọc mà anh phát hiện ra trong Hắc Đầu Thạch Thất.
Đường Phong nâng kệ tranh ngọc lên khỏi cỗ quan tài, Makarov cẩn trọng đón lấy, đặt nó lên nền tuyết trước tấm bia mộ. Ngay sau đó, Đường Phong lại phát hiện ra dưới đáy quan tài còn một lớp nữa có xếp từng dãy súng tiểu liên M4A1 cùng những băng đạn lớn.
“Tymoshenko biến chỗ này thành kho lưu trữ của hắn ta rồi!” – Yelena nhìn những khẩu súng được lấy ra từ trong huyệt mộ nhận xét. Cô vừa dứt lời, từ phía sau những người đứng quanh bỗng vang lên tiếng nói hỗn loạn.
9
Mọi người xung quanh huyệt mộ cùng nhìn về một phía, trên con đường nhỏ gần đó, hơn hai chục cảnh sát trang bị đầy đủ súng đạn đang vây quanh một người đàn ông cao to, toàn thân khoác áo choàng trắng, đội mũ chụp đầu. Cảnh sát lớn tiếng hô hào người đó, yêu cầu ông ta dừng lại để kiểm tra nhưng người này không buồn để ý tới họ, cứ tiếp tục đi về phía ngôi mộ…
“Trời ơi, u hồn hiện thân thật rồi!” – Đường Phong chứng kiến cảnh tượng này thẫn thờ thốt ra câu đó.
Yelena thấy vậy vội vàng dùng bộ đàm ra lệnh cho cảnh sát: “Không được chặn lại, để ông ta tới đây.”
Hơn hai chục viên cảnh sát tản ra, mở đường cho u hồn. u hồn màu trắng một mình tiến lên sườn núi, mộ trắng, áo choàng trắng, mũ chụp đầu màu trắng, một thế giới trắng, dường như u hồn đang hòa cùng những gì xung quanh, ông cô độc, bước chân lảo đảo trên con đường tuyết phủ, giống như tù nhân Siberia lưu lạc…
Rút cuộc u hồn đã ngừng cầu nguyện, đứng dậy, đi về phía mọi người. Đến nơi còn cách mọi người khoảng năm mét, u hồn dừng lại. Đường Phong không thể tin đây chính là u hồn mà mình gặp trong cung điện Mùa Đông, anh càng không thể tin u hồn trước mặt này sẽ là Misha. Anh muốn nhìn rõ mặt u hồn, nhưng u hồn cúi đầu, chiếc mũ chụp đầu thùng thình che kín cả mặt u hồn. Đường Phong lại chăm chú quan sát chiếc áo choàng mà u hồn đang mặc, một chiếc áo thật kỳ lạ, Đường Phong không hiểu kiểu dáng của chiếc áo choàng này là của phương Tây phương hay phương Đông, “Misha, là anh phải không?” – Makarov lên tiếng trước.
“Ivan, tuy anh đã già rồi nhưng tôi vẫn nhận ra anh!” – u hồn Misha đã trả lời, giọng nói khàn khàn kỳ lạ.
“Anh không thể bỏ mũ chụp đầu ra sao?” – Makarov lại hỏi.
“Bởi vì như vậy có thể khiến các anh khiếp sợ!” – u hồn Misha đáp lại. Nói xong, Misha từ từ gỡ mũ chụp đầu xuống, ngẩng mặt lên. Mọi người chứng kiến đều vô cùng sửng sốt. Trên khuôn mặt sần sùi của Misha mọc chi chít những mụn bọc lớn nhỏ, có những mụn bọc còn tấy đỏ, có những mụn bọc đã vỡ ra chảy mủ xuống. Đó là một khuôn mặt khủng khiếp nhất trên thế giới này, khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả khuôn mặt đó.
“Sao? Anh…” – Makarov tức khắc khựng lại, không thốt nên lời.
Từ Nhân Vũ vô cùng kinh ngạc, run rẩy hỏi: “Thầy có còn nhớ em không? Hơn chục năm trước em đã từng nghe thầy giảng bài?”
“Từ, tất nhiên tôi vẫn nhớ cậu, thật không ngờ hôm nay lại gặp cậu ở đây. Tôi cũng biết cậu đến đây vì kệ tranh ngọc, đây là bí mật được tôi cất giấu hơn nửa thế kỷ qua, giờ xem ra không thể giữ được nữa rồi!”
“Misha chính là giáo sư Boris? Ông chính là người đã cứu mạng tôi trong cung điện Mùa Đông phải không?”
– Đường Phong hỏi.
U hồn Misha bỗng bật cười vài tiếng, âm thanh đó không giống cười mà lại giống như kêu khóc hơn.
“Không sai, Misha chính là Boris, Boris chính là Misha.
Chàng thanh niên, cho dù cậu là ai thì tôi cũng không muốn cậu chết trong tay Tymoshenko!” – Misha trả lời Đường Phong bằng tiếng Trung lưu loát.
“Misha, sau khi từ Trung Quốc trở về anh sống ra sao? Anh không chết vậy tại sao không đến tìm tôi?” – Makarov hỏi.
“ít nhất trước khi tôi ‘chết’ thì tôi sống cũng khá ổn. Nhưng làm người không nên đòi hỏi quá cao, KGB đã an bài mọi thứ cho tôi, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi chỉ cần theo vậy mà sống là được rồi. Trong cuộc sống đã được an bài đó, tôi không thể đi tìm anh.”
“Chúng tôi đã tìm thấy hồ sơ của anh tại KGB nhưng đến năm 1988 thì không còn ghi chép gì về anh nữa, vậy là thế nào?” – Makarov lại hỏi.
Misha thở dài: “Lúc đó khi tôi thập tử nhất sinh quay trở về, Shelepin đã thu xếp mọi thứ cho tôi, khiến tôi không thể tự lựa chọn cuộc sống của mình. Tôi đã từng oán hận ông ta, nhưng giờ nghĩ lại, tôi mới nhận ra Shelepin không hổ danh là một chính trị gia có tài nhìn xa trông rộng. Hình như ông đã sớm dự liệu được số phận của rất nhiều người, bao gồm cả cuộc đời tôi. Dĩ nhiên ông lại không thể dự liệu được số phận của chính mình. Ông sớm lo liệu, chỉ cần tôi mất đi sự bảo hộ hữu ích của KGB, thì nguy hiểm lúc nào cũng sẽ rình rập. Sự thật quả đúng như vậy, năm 1988, liên bang từng vững mạnh kiên cố đã bị lung lay, bản thân KGB còn khó giữ mình. Vì bị KGB bảo hộ từ lâu, giám sát 24 tiếng mỗi ngày, nên đã khiến tôi mất đi hầu hết không gian riêng tư, vậy là tôi xin được đến công tác tại Đại học Saint Petersburg. KGB không thể cài cắm người của họ trong trường đại học, cộng thêm tuổi tác tôi cũng cao, bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, vậy là đúng lúc đó, KGB đã gỡ bỏ sự giám sát bảo hộ đối với tôi”.
10
U hồn Misha ngừng lại một lúc, dường như ông đang hồi tưởng lại quãng thời gian tươi đẹp; “Những ngày tháng mới đến trường đại học quả là những ngày tháng rối ren, nhưng tôi say sưa với nghiên cứu của mình Cuộc sống tuy khó khăn đạm bạc nhưng đó lại là quãng thời gian vui nhất trong cuộc đời tôi, mãi cho tới khi Tymoshenko xuất hiện. Chính hắn, chính hắn đã hủy hoại cuộc sống của tôi, hủy hoại mọi thứ của tôi, khiến tôi trở thành hình dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như ngày hôm nay!”
“Tymoshenko đã hại ông thế nào? Tại sao anh ta lại phải hại ông?” – Đường Phong mạnh dạn hỏi.
“Bởi vì kệ tranh ngọc, bởi vì bí mật của kệ tranh ngọc! Tôi không thể không thừa nhận Tymoshenko là một trong những học sinh thông minh, cần cù và cũng tài hoa nhất của tôi. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, tôi đã tin rằng chỉ cần cậu ta cố gắng nỗ lực thì sẽ có thể vượt qua cả tôi, thậm chí đến một ngày còn có thể đứng ngang hàng với bậc thầy, ân nhân của tôi – viện sỹ Arik. Cũng bởi vậy mà tôi đã nói với cậu ta rất nhiều chuyện mà đáng ra là không nên nói.”
“Ví dụ như chuyện kệ tranh ngọc giấu dưới tầng hầm cung điện Mùa Đông và cả bí mật của kệ tranh ngọc nữa?” – Makarov nói chêm vào.
“Đúng vậy, cả chuyện những gì mà đội thám hiểm năm đó gặp phải, tuy vẫn giữ kín một vài bí mật quan trọng với cậu ta, nhưng những gì tôi nói cũng đã quá nhiều, quá nhiều. Tôi nhìn thấy sự tài hoa và thiên phú của cậu ta nhưng không nhìn rõ con người cậu ta, nên bỏ qua việc tìm hiểu con người này. Mãi sau này, tôi mới phát hiện ra dã tâm của cậu ta. Nhưng tới khi tôi muốn đi tìm KGB để họ di chuyển kệ tranh ngọc dưới tầng hầm cung điện Mùa Đông, thì KGB đã không còn tồn tại nữa. Tôi đến cục cảnh sát và một vài ban ngành khác nhưng không ai tin lời tôi, họ đều cho rằng tôi là một gã điên. Tymoshenko biết hành động của tôi, nhưng cậu ta không coi tôi là gã điên mà lại coi tôi là mối đe dọa lớn. Vì kế hoạch quy mô của họ, cậu ta đã âm thầm hạ độc tôi, biến tôi thành bộ dạng thế này, sau đó mua chuộc cảnh sát, tuyên truyền với bên ngoài là tôi đã chết, nhưng tôi vẫn chưa chết. Vậy là Tymoshenko lại âm mưu giết tôi lần nữa, cậu ta thuê một sát thủ giết hại tôi. Tôi phải lẩn trốn khắp nơi, một lần tôi đã bị sát thủ đó đuổi đến đường cống ngầm, gã đó đã nổ liền mấy phát súng, trong đó một phát súng đã bắn trúng tôi và tôi đã gục trong nước cống,bất tỉnh nhân sự. Gã sát thủ đó tưởng rằng đã kết liễu được tôi, nên đã bỏ đi. Tôi lại thoát được lần nữa và được những người nhặt rác cứu sống. Từ đó trở đi, tôi đã đi theo những người nhặt rác sống cuộc sống giống như kẻ ăn mày, tôi lựa chọn cuộc sống dưới đường cống ngầm.
Và như vậy, vài năm qua đi, Tymoshenko cho rằng tôi đã chết, nên không tiếp tục truy sát tôi nữa.”
“U hồn chúng tôi gặp trong lần đầu tiên xuống cống ngầm có phải là ông không?” – Từ Nhân Vũ hỏi.
“Là tôi, nhưng lúc đó tôi rất sợ, tôi sợ Tymoshenko phát hiện ra tôi vào trong cung điện Mùa Đông, biết tôi vẫn chưa chết thì sẽ lại tiếp tục truy sát tôi, bởi vậy tôi đã bỏ chạy. Hơn nữa lúc đó tôi loáng thoáng nghe thấy các cậu nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung Quốc, điều đó lại càng khiến tôi hoảng sợ, trong đường cống ngầm tại Saint Petersburg tại sao lại có người nói tiếng Trung? Tôi còn nhớ rất rõ gã sát thủ giết tôi trước đây chính là một người Trung Quốc”.
“Sao cơ? Sát thủ người Trung Quốc?” – Hàn Giang kinh ngạc.
“Đúng vậy, tôi nghi ngờ hắn cùng hội với Tymoshenko.”
“Vì thế ông cũng nghĩ chúng tôi là người của Tymoshenko!” – Hàn Giang nói.
“Đừng quên lúc đó các cậu còn cầm cả súng.”
“Nhưng khi chúng tôi phát hiện ra căn buồng nhỏ dưới lòng đất thì ông hình như đã rời khỏi đó, có phải căn phòng đó đã bị ông bỏ lại không?” – Hàn Giang nói ra thắc mắc trong lòng.
U hồn Misha cười nhạt, đáp: “Hình như gần đây Tymoshcnko đã phát giác ra tôi vẫn chưa chết, nhất là sau khi anh ta phát hiện ra tôi đột nhập vào cung điện Mùa Đông nên đã mấy lần xuống đường cống ngầm tìm tung tích của tôi. Anh ta cũng cải trang giống tôi thế này, anh ta cũng phát hiện ra căn phòng nhỏ dưới lòng đất của tôi, nên tôi không thể không di chuyển tới một căn phòng khác ở dưới đó, đấy chính là nhà của u hồn mà các cậu thường nói. Hàng nghìn hàng vạn con chuột đã chặn đứng đường đi của Tymoshenko, còn tôi với bộ dạng thế này lại khiến cho bọn chuột phải nhường đường, có lẽ bọn chúng cũng không muốn bị nhiễm mầm bệnh trên cơ thể tôi, khà khà… Tôi phải cảm ơn những con chuột đó, chính bọn chúng đã giúp tôi sống được đến ngày hôm nay.”
“Thảo nào khi lần thứ hai tôi xuống đường cống ngầm lại luôn cảm thấy có một đôi mắt chằm chằm nhìn mình, hóa ra là Tymoshenko.” – Hàn Giang hồi tưởng lại tình hình trong đường khi xuống đó lần thứ hai.
11
“Vậy ông xâm nhập vào cung điện Mùa Đông thế nào?” – Đường Phong hỏi Misha.
“Đó là mấy hôm trước, tôi vô tình phát hiện ra đường cống ngầm rất gần cung điện Mùa Đông đã bị ai đó đập thủng. Tôi chui vào xem thì hiểu ra cái lỗ đó thông tới gian mật thất cất giữ kệ tranh ngọc, nên tôi lập tức nghĩ tới Tymoshenko.”
“Vậy là ông đã đập tiếp cái lỗ đó, rồi từ đó chui vào cung điện Mùa Đông, đêm đêm lại nhát ma dọa quỷ. Nhưng tôi vẫn còn chút thắc mắc, ông làm thế nào mà có thể mở được những cánh cửa đó ra? Rồi còn trốn được cả camera giám sát?” – Đường Phong lại hỏi.
“Đừng quên, tôi đã từng làm việc trong đó mấy chục năm, tôi nắm rõ như lòng bàn tay từng căn phòng trong đó. Ngoài ra, tôi cũng học được một vài chiêu của người đặc công từng phụ trách bảo vệ tôi, ví dụ như tự tạo máy phá sóng, có thể làm nhiễu tín hiệu của camera, hay làm thế nào để mở cửa phòng.”
“Vậy tại sao ông phải đột nhập vào cung điện Mùa Đông?” – Đường Phong nói ra nghi ngờ lớn nhất trong lòng.
“Bọn chúng mà đoạt được kệ tranh ngọc thì một thảm họa sẽ bắt đầu, bởi vậy tôi phải dựa vào năng lực ít ỏi của mình để ngăn chặn âm mưu của hội Tymoshenko.”
“Âm mưu của Tymoshenko? Có phải vì pho tượng phật đó không? Lần đầu tiên khi tôi vô tình vào nhầm trong cung điện Mùa Đông thì phát hiện ra pho tượng phật trong gian triển lãm Trung Quốc đã biến mất, nhưng hôm sau nó lại xuất hiện nguyên vẹn trong tủ trưng bày, là do ông làm sao?” – Đường Phong hỏi thẳng vấn đề mà anh quan tâm nhất.
U hồn Misha cúi đầu, im lặng, giống như đang ngẫm nghĩ, cũng giống như có điều khó nói. Dốc núi nhỏ chìm trong tĩnh lặng, chỉ có âm thanh ghê rợn của những cơn gió lạnh chốc chốc lại thổi qua. Đường Phong phát hiện ra hình như cánh tay trái của Misha có chút không tự nhiên, anh nhìn theo cánh tay của ông, máu, anh nhìn thấy từng giọt từng giọt máu trên cánh tay của Misha đang nhỏ xuống nền tuyết, đây chắc là vết thương mà ông bị Tymoshenko bắn trúng. Đường Phong tiến lên phía trước, quan tâm hỏi: “vết thương của ông vẫn đang chảy máu kìa!”
Đường Phong định tiến lên nữa, nhưng Misha đột nhiên ngẩng đầu, hét về phía anh: “Đúng vậy, là vì pho tượng đó, lần đó đáng lẽ nó đã ở trong tay tôi nhưng vì cậu xuất hiện, chạm vào thiết bị cảnh báo nên tôi phải vội vã thoát thân, bất đắc dĩ mới phải đặt pho tượng về vị trí cũ.”
“Bên trong pho tượng rút cuộc có gì vậy? Là xương sọ của hoàng hậu Một Tạng sao?” – Đường Phong truy hỏi.
“Xương sọ của hoàng hậu Một Tạng?! Bà quá đẹp, vẻ đẹp phương Đông hoàn mỹ không tỳ vết” – Nói xong, Misha lại bật ra tràng cười ớn lạnh, giống tiếng sói hú, lại giống như… Đường Phong không thể tưởng tượng ra đó là âm thanh gì. Nhưng đúng lúc này, cơ thể Misha bỗng lắc mạnh một cái, rồi ngay sau đó lại thêm một lần nữa. Tiếng súng thảm khốc đã xé rách sự tĩnh mịch của rừng sâu.
“Nằm xuống, có súng bắn tỉa!” – Sau tiếng hét của Hàn Giang và tiếng súng chói tai, cả vũng máu đỏ tươi trước ngực Misha vương vãi khắp nơi, máu nhuộm đỏ áo choàng trên người ông.
Đường Phong sững sờ chết lặng trước mặt Misha, anh không biết phải làm thế nào. Hàn Giang xông lên, kéo Đường Phong vào phía sau bia mộ: “Cậu không muốn sống nữa sao!” – Hàn Giang gào lên với Đường Phong.
Đường Phong vẫn đang nghĩ tới những lời nói của Misha ban nãy, Hàn Giang đã rút súng ra, chỉ về phía rừng thông trước mặt nói với Yelena: “Ở đó, trong rừng thông trước mặt!” – Hàn Giang, Yelena và rất nhiều cảnh sát nấp sau từng bia mộ, cùng bắn về phía rừng thông đó, nhưng phía bên đó chẳng mấy chốc đã yên tĩnh trở lại.
Misha trúng đạn, nhưng vẫn gượng đứng trên sườn núi, hình như những tiếng kêu thét, tiếng súng bắn tỉa xung quanh đều không liên quan tới ông. Ông khó nhọc bước đi vài bước, tiến tới ngôi mộ của mình, đó là ngôi mộ Tymoshenko xây cho ông, họ tên trên mộ là do KGB đặt cho ông, mọi thứ ở đây vốn dĩ đều không liên quan tới ông, nhưng cuối cùng ông vẫn kết thúc mạng sống đổ gục trước mộ. Cơ thể Misha co giật mạnh một cái, miệng và người vẫn không ngừng trào máu đỏ, ông trợn trừng đôi mắt khủng khiếp, nhìn Đường Phong, mãi vẫn không chịu khép lại. Đường Phong hoảng hốt chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đột nhiên, anh nghe thấy từ miệng Misha thốt ra một câu không rõ lời: “Trong… trong tượng phật… có thứ… các cậu cần..
Nói xong câu này, cơ thể Misha lại co giật mạnh một lần nữa rồi bất động hẳn. Máu tươi của ông bắn lên ngôi mộ hoang sơ, bắn lên kệ tranh ngọc, và cũng từ từ nhuộm đỏ bông hồng đã úa tàn trước mộ…