Bạc Cận Ngôn và Giản Dao tạm thời bị trói vào ghế, có hai người chĩa súng vào đầu bọn họ. Ôn Dung đứng bên cạnh, không gần bất cứ ai. Tống Khôn vẫn ngồi thẳng sau bàn, bên cạnh là Tần Sinh và thuộc hạ khác. Ôn Dung thoáng cười: “King, làm thế nào anh phát hiện ra tôi là hung thủ giết Triệu Kiện?”
Tống Khôn cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ. Khoé miệng Bạc Cận Ngôn khẽ nhếch lên: “Mày cũng là do chuyện đột ngột xảy ra, cảm xúc kích động mới gây ra vụ giết người này, lộ ra nhiều manh mối như vậy. Nếu tao không nhìn ra, vậy chính là sỉ nhục IQ rồi.”
Tống Khôn không nghĩ đến người này vào lúc này vẫn còn ngang ngược được như vậy. Ôn Dung im lặng cười, dường như cảm thấy hứng thú hỏi: “Vậy sao? Nói thử xem.”
Bạc Cận Ngôn liếc hắn, sâu xa cười: “Không nói đến việc mày phù hợp hết với tất cả điều kiện của kẻ tình nghi: chiều cao, thủ đoạn cắt lưu loát, hộp thuốc lớn của mày, quan hệ người quen…Mày để lại một sơ hở lớn nhất ở nhà người chết. Tao đoán lần này mày lấy cớ chữa bệnh đi vào nhà Triệu Kiện. Nhà hắn vô cùng lôi thôi, chỉ có mỗi hộp thuốc được thu dọn vô cùng chỉnh tề – bởi vì đó là do mày thu dọn lại. Trước khi giết hắn, mày từng dùng hộp thuốc, nếu không thu dọn sẽ lập tức dẫn đến sự chú ý của người khác. Nhưng mày đã quên thói quen sạch sẽ của mày. Hơn nữa nhìn cả người mày, áo khoác trắng bên ngoài dính bẩn, nhưng đồ trong thì mới hoàn toàn. Nếu mày thật sự mới từ trên núi trở về, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay tới trị thương cho Tống Khôn – theo lý thuyết là như thế, vậy thì tại sao ống quần lại sạch sẽ như vậy, phía sau áo khoác lại có bùn? Nhưng mà đối với mày mà nói bị lộ cũng không quan trọng. Dù sao trước khi tới nơi này, mày đã hạ độc trong nước giếng, đủ để hạ độc tất cả chúng tao. Nếu không phải tao và Giản Dao cảnh giác không uống trà, thì cục diện hiện tại đã nằm trong khống chế của mày rồi.”
Ôn Dung thoáng cười, cũng không hoàn toàn phủ nhận: “Ừ.”
Tống Khôn lại âm thầm kinh hãi, gã không biết Ôn Dung hạ độc khi nào, lại không ngờ là trực tiếp hạ độc trong giếng. “Làm sao cậu biết cậu ta hạ độc trong nước giếng?” Tống Khôn hỏi.
Bạc Cận Ngôn ngước mắt, nhìn thoáng qua ống tay áo Ôn Dung, nơi đó có dấu vết màu xanh nấu: “Ống tay áo hắn còn ướt, còn có rêu xanh. Bên miệng giếng có rêu xanh. Hơn nữa với sức của một mình hắn muốn đấu với các người, thân là một bác sĩ, hạ độc là cách tốt nhất. Hơn nữa là hạ độc trong nước uống.”
Tống Khôn im lặng liếc Ôn Dung.
Ôn Dung càng cười dịu dàng hơn, chậm rãi lặp lại: “Đúng vậy, hạ độc là cách tốt nhất.” Sau đó hắn cúi đầu nhìn đồng hồ: “Chậc, bất tri bất giác chúng ta đã trò chuyện được năm phút rồi, có lẽ không còn sớm nữa.” Lời này không đầu không đuôi, Tống Khôn và A Sinh đều sững sờ.
Bạc Cận Ngôn lại thở dài: “Tống Khôn, tôi từng khuyên can, cảnh báo anh, đừng làm giao dịch với ác ma, anh không nghe theo. Bệnh tâm thần biến thái làm sao để ý đến trao đổi lợi ích chứ? Hắn và những tội phạm còn bị trần thế trói buộc như các anh khác nhau. Hắn làm sao có thể hi sinh mạng sống để đạt được mục đích? Với sát thủ như hắn, cho tới bây giờ chỉ dùng trêu đùa và hành hạ đến chết làm vui, anh cũng là một trong những hung thủ giết chết Cố An, còn là một lão đại xã hội đen nổi tiếng, chưa từng giết người như anh, sao hắn cam lòng bỏ qua cho anh?”
Trong lòng Tống Khôn chấn động, ngước mắt lên, quả nhiên nhìn thấy khoé miệng Ôn Dung lộ ra nụ cười kì lạ. Đồng thời hai thuộc hạ đang cầm súng chĩa vào Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, đột nhiên đồng thời che ngực, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, sắc mặt vô cùng đỏ ửng, lập tức ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép. Đột nhiên có cảm giác vô cùng buồn nôn xông lên đầu, Tống Khôn nghe thấy tiếng ngã xuống của Tần Sinh bên cạnh. Gã vươn tay muốn nắm lấy súng trên bàn, nhưng đã không còn kịp. Gã cảm giác được toàn thân như bị lửa thiêu, ầm một tiếng, trước mắt tối sầm, như rơi vào trong một vòng xoáy đen. Chỉ có đôi mắt khẽ ngước lên rồi đóng lại, chỉ còn lại chút ý thức vô cùng yếu ớt. Bạc Cận Ngôn lặng lẽ nhìn mọi thứ xảy ra trong phòng. Bên ngoài cửa đóng chặt cũng liên tiếp truyền tới tiếng ngã xuống đất. Không cần phải nói những thuộc hạ khác của Tống Khôn cũng đã trúng chiêu hết rồi.
Giản Dao ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Dung ở đối diện khẽ cười ha ha, sau đó nhặt lấy súng của Tần Sinh từ trên mặt đất. Trong căn phòng đó, chỉ còn lại mình hắn đứng đấy và hai người bọn họ tỉnh táo hoặc nói đúng hơn, là cả toà nhà này. Cô liếc Bạc Cận Ngôn, đột nhiên sinh ra can đảm. Trên mặt cô không có bất cứ biểu cảm gì, hai tay để ở sau lưng, dựa theo cách Phương Thanh đã dạy, ra sức liều mạng giãy dụa, chỉ thấy xương cổ tay vặn đến mức vô cùng đau nhức. Ôn Dung ngẩng đầu, nghiêm mặt nhìn Bạc Cận Ngôn: “Làm sao anh biết tôi hạ độc lúc nào?”
Bạc Cận Ngôn mỉa mai cười: “Hạ độc trong nước giếng cần bao nhiêu lượng chứ? Căn bản không thể khống chế được, hơn nữa mỗi người uống nước có nhiều có ít, có sớm có muộn, chỉ có chút sai lầm thì Tống Khôn sẽ phát hiện ra chuyện bất thường, kế hoạch của mày sẽ thất bại. Chỉ có những người không biết gì về thuốc và trình độ phạm tội của mày mới tin tưởng chuyện như vậy. Trên thực tế làm gì có ai khống chế được chuẩn xác thời gian trúng độc, xác suất thành công sao cao được? Rêu xanh ở ống tay áo mày, nước đọng, còn có đủ loại phản ứng vừa rồi đều chẳng qua là để nói dối chúng tao, nghĩ đến mày hạ độc trong nước giếng. Sau đó thuận lý thành chương để cho bọn họ cho tất cả mọi người uống thuốc độc, tất cả đều nằm trong sự khống chế của mày.”
Nụ cười của Ôn Dung càng thêm sáng lạn: “Không hổ là King! Dấu vết để lại không thoát khỏi mắt anh. Chậc, anh lấy lại ánh sáng quả thực làm cho người ta thấy đáng sợ. Nhưng mà hiện tại đến thời gian của tôi rồi. Xin lỗi, tôi đi chăm sóc hai người họ trước, rồi chăm sóc hai người – thứ tốt nhất luôn ở lại đến cuối.” Hắn nói đến hai từ “chăm sóc” khiến cho Giản Dao cảm thấy không rét mà run. Bạc Cận Ngôn không nói gì.
Ôn Dung nhanh chóng tìm được dây thừng, đồng thời cột cả Tống Khôn và Tần Sinh lên ghế. Đương nhiên hai người họ vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Sau đó Ôn Dung lấy từ trong hòm thuốc ra dao giải phẫu sắc bén, say mê nhìn. Hắn thậm chí còn khẽ huýt sáo, lộ ra vẻ mặt vô cùng nhàn nhã. Cùng là dáng vẻ cao gầy như Phó Tử Ngộ, nhưng là ác ma nhã nhặn tàn nhẫn.
“Sau này các người có tính toán gì không?” Lúc này đột nhiên Bạc Cận Ngôn hỏi.
“Chúng tôi…” Ôn Dung vừa đáp hai từ, tay cầm dao đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn bật cười, “King, anh quả thực quá âm hiểm rồi? Là ai nói anh tính cách đơn giản đấy!”
Bạc Cận Ngôn cũng cười. Anh đã có được đáp án.
Giản Dao nhìn chằm chằm vào dao trong tay Ôn Dung, cô không hề nghi ngờ gì về chuyện tương lai con dao này cũng sẽ đâm vào lồng ngực cô và Bạc Cận Ngôn. Cô vĩnh viễn sẽ không để cho chuyện này xảy ra. Sự đau đớn từ ngón tay truyền đến, mặt cô đã hơi đỏ lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Đã có nửa bàn tay sắp tuột khỏi dây thừng. Phương Thanh từng nói, ngay cả đàn ông đều không chịu được.
Cô quay đầu nhìn sang khuôn mặt như thần của Bạc Cận Ngôn.