Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 123



Ôn Dung vừa nói như vậy, trong lòng Giản Dao chùng xuống. Quả nhiên, sắc mặt Tống Khôn thay đổi, nhìn về phía ba người bọn họ, chậm rãi hỏi: “Cậu nói gì?”

“Tôi nói…” Ôn Dung vô cùng vui vẻ cười nói, “Đôi vợ chồng mà anh đang đối mặt đây vốn chẳng phải cái gì Tiếu Diện Xà, mà là chuyên gia trinh thám siêu đỉnh, giáo sư Bạc Cận Ngôn của đại học công an, còn cả vợ anh ta Giản Dao. Từng sát thủ liên hoàn vẫn còn bị Bộ công an để án treo, hơi có chút văn hoá tri thức, nghe qua đại danh của bọn họ đều không muốn rơi vào tay anh ta, ngoài đám điên cuồng biên giới các người. Nhưng mà năm đó ngay cả hoa tươi ăn thịt người anh ta đều lừa gạt được, cho nên các người bị lừa cũng không cần cảm thấy thẹn. Hơn nữa mắt anh ta cũng tốt, nếu không vừa rồi cũng đã không khuyên can Giản Dao, lại thêm vị cảnh sát Triệu Khôn này đừng uống trà – đương nhiên tôi không biết tên thật của anh ta là gì. Còn cần tôi nói thêm không? King thân yêu, Cố An có phải cứ thế bị anh lừa, nghĩ anh là kẻ mù, cho nên mới bị giết chết?”

Cơ bắp trên mặt Tống Khôn hơi giật giật, gã nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn: “Cậu ta nói thật sao? Ba người các người…đều là cảnh sát?”

Giản Dao và Triệu Khôn im lặng, giữ họng súng không nhúc nhích.

Bạc Cận Ngôn hơi suy tư, mỉm cười, không để ý tới Tống Khôn, nhìn Ôn Dung nói: “Mày đã buông tay đánh cược một lần, vậy tao cũng sẽ không dài dòng.” Anh tháo kính râm xuống, ném lên mặt bàn, đôi mắt trong suốt, trầm tĩnh như ẩn giấu trăm núi nghìn sông, nhìn mọi người.

Tần Sinh từ từ thở hắt ra, nhất thời cũng không biết nên nhắm súng vào Ôn Dung hay bọn người Bạc Cận Ngôn. Giọng Tống Khôn đột nhiên trầm xuống, khẽ gầm lên: “Cậu cũng là cảnh sát?” Những lời này là nói với Triệu Khôn.

Mặt Triệu Khôn hơi đỏ lên, trong mắt cũng hiện lên rất nhiều cảm xúc. Anh ta nói: “Phải. Tôi xin lỗi, lão đại.”

Tống Khôn im lặng một lát, mỉm cười. Trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp giống như dã thú bị thương.

“Hoá ra đã giết nhầm Cố An rồi.” Tống Khôn chậm rãi nói.

“Cũng không tính là giết nhầm.” Lời này là của Ôn Dung, hắn cười nói, “Tống Khôn, tôi và Cố An là tử địch của vị Bạc Cận Ngôn này, ánh mắt của hắn là do chúng tôi vinh hạnh làm mù năm ngoái. Hơn một năm nay cảnh sát không ngừng tìm kiếm chúng tôi, tôi và Cố An ở chỗ anh chỉ là tìm một chỗ đặt chân, giết người đã thành nghiện. Chúng tôi thực sự không có chút trung thành nào với anh, tình cảm còn không sâu bằng vị Triệu Khôn này đâu. Nhưng chúng tôi cũng không cần phải hại anh.”

Tống Khôn đã bình tĩnh lại, ánh mắt sắc bén thâm sâu khó phân biệt.

“Hắn đang nói dối.” Giản Dao đột nhiên mở miệng, “Trước khi chết Cố An đã từng nói, hắn đã đạt được thứ mình muốn ở Phật Thủ. Bọn họ ở lại Phật Thủ tất nhiên là có mưu đồ, chứ không đơn giản như vậy!”

Ôn Dung mỉm cười: “Tôi không nói sai đâu. Tuy tôi từng giết nhiều người, nhưng không nói dối. Không giống những người…cảnh sát, chuyên gia tâm lý tội phạm này luôn đùa bỡn lòng người.”

Giản Dao còn muốn phản bác, Bạc Cận Ngôn lại chạm vào vai cô, ra hiệu không cần nói nữa.

Tất cả mọi người nhìn qua Tống Khôn. Gã chỉ cúi đầu cười, thản nhiên nói: “Ôn Dung, chúng ta làm một ít giao dịch.”

Ôn Dung gật đầu: “Tôi muốn hai người bọn họ, tôi không có hứng thú với Triệu Khôn. Anh thả tôi đi, tôi đưa giải độc cho các người. Còn nữa, tôi muốn dẫn theo một người phụ nữ.”

Tống Khôn nói: “Cậu chỉ có thể ra đi tay trắng.”

Ôn Dung nói: “Được.”

Nhưng súng của Ôn Dung vẫn nhắm vào huyệt thái dương của gã. Súng của Tần Sinh vẫn không nhúc nhích.

Tay Tống Khôn từ từ mò súng dưới mặt bàn: “Cho nên nói tôi ghét nhất là cảnh sát. Bởi vì cảnh sát thực sự cho dù phải trả giá lớn thế nào đều muốn diệt trừ người, nhưng nguyên tắc của tội phạm thì khác. Giữa tội phạm vĩnh viễn có thể tiến hành trao đổi lợi ích. Ba người các người dám phản bội tôi, tôi cam đoan các người sẽ chết thảm hơn bất cứ người nào.”

Bạc Cận Ngôn lại lắc đầu: “Tống Khôn, anh sai rồi, bệnh tâm thần cũng không có cách nào tiến hành trao đổi lợi ích. Anh không phải tiếp xúc với tội phạm bình thường mà là ác ma. Anh phạm vào sai lầm lớn nhất đời này sẽ hối hận không kịp. Bây giờ điều anh cần làm nhất là bắt lấy Ôn Dung, hơn nữa tự thú với chúng tôi. Như vậy anh còn có thể sống nốt quãng đời còn lại trong tù.”

Ôn Dung khẽ cười ra tiếng.

Tống Khôn cũng cười, ngón tay ấn xuống, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng báo động, sau đó lập tức có bảy tám người xông vào, thấy thế tất cả đều giật mình. Tống Khôn hất cằm: “Trói vợ chồng A Xà lại, giao cho Ôn Dung. Triệu Khôn…bỏ súng xuống, tôi tự tay xử lý.”

Giản Dao và Triệu Khôn cầm súng giằng co, nhưng địch quá đông, thắng bại đã rõ. Bạc Cận Ngôn thở dài: “Bỏ súng đi.”

Giản Dao và Triệu Khôn hơi do dự, rồi bỏ súng xuống. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao bị trói chặt. Triệu Khôn tuy không bị trói, nhưng bị mấy khẩu súng chĩa vào đầu, quỳ trên mặt đất, kết cục chỉ sợ sẽ thảm hại hơn.

Tống Khôn liếc nhìn tình hình, mới cảm thấy cơn tức trong lồng ngực giảm đi đôi chút. Gã thản nhiên nhìn về phía Ôn Dung: “Thuốc giải đâu?”

Ôn Dung dường như hơi do dự: “Lão đại, anh cam đoan sau khi tôi đưa thuốc giải, sẽ thả tôi ra dẫn bọn họ đi chứ? Yên tâm, tôi cam đoan sẽ để cho hai người họ sống không bằng chết, bọn họ là kẻ thù chung của chúng ta, cam đoan sẽ làm cho anh dễ chịu. Đến lúc đó tôi sẽ gửi ảnh hoặc video cho anh.”

Tống Khôn thoáng cười: “Tôi cam đoan thả cậu đi. Nhiều anh em ở đây như vậy. Phật Thủ…có bao giờ nuốt lời chưa?”

Lời này thực sự là thật. Toàn bộ Phật Thủ ai mà chả biết lão đại một lời đã định, danh dự hơn người? Vẻ mặt Tống Khôn bình tĩnh chờ, Ôn Dung liếc nhìn mười mấy người xung quanh, như là đã có quyết định, ném súng xuống. Tần Sinh liếc Tống Khôn, Tống Khôn gật đầu, vì thế Tần Sinh bỏ súng đang chĩa vào Ôn Dung. Cục diện ba bên giằng co cứ thế nhanh chóng giải trừ. Tội phạm và tội phạm đạt thành thoả thuận, toàn bộ cảnh sát biến thành tù nhân.

Triệu Khôn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt ảm đạm. Giản Dao cắn chặt răng, nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Anh phát hiện, cũng nghiêng đầu nhìn về phía cô, sau đó đôi mắt thanh tịnh kia hơi nháy một cái, Giản Dao khẽ giật mình.

Lúc này Ôn Dung móc từ trong người ra một lọ thuỷ tinh, đầu tiên đổ ra một viên, tự mình uống, sau đó đưa cho Tống Khôn: “Để cho các anh em uống, chậm hơn gây ra bệnh cũng không hay.”

Tống Khôn ờ một tiếng, đổ một viên ra uống, sau đó là Tần Sinh. Tống Khôn liếc Triệu Khôn: “Cho hắn một viên đi. Tôi không muốn thấy hắn chết dễ dàng như vậy.” Lại có người mở cằm Triệu Khôn ra, ném một viên thuốc vào. Bạc Cận Ngôn nhìn Triệu Khôn, ánh mắt sắc bén, hai người nhìn nhau, gân xanh nổi lên, lặng im không nói.

Tống Khôn chỉ để lại ba thuộc hạ trong phòng khống chế cục diện, để cho những người khác đi ra ngoài, hơn nữa đem nốt thuốc chia cho thuộc hạ bên ngoài. Triệu Khôn với tư cách kẻ phản bội cũng bị bắt ra ngoài xử lý. Trong thư phòng lại trở về vẻ yên lặng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.