Trung tâm Jamjoom, gần Đài phun nước của Nhà vua trên phố Falasteen, là một công trình kỳ quái màu be bằng bê-tông nằm dưới bóng một toà tháp văn phòng bằng kính và crom xanh dương sẫm. Toàn bộ khu liên hợp này đã chiếm tới bốn khu nhà của thành phố, thuộc quyền sở hữu và điều hành của dòng họ Jamjoom, mà tộc trưởng của họ, lãnh tụ tôn giáo Ahmad từng giữ các vị trí từ Bộ trưởng Bộ Thương mại cho đến Tổng Giám đốc của hãng hàng không quốc gia trong suốt cuộc đời tám mươi năm của mình. Trung tâm mua sắm này từng là một địa điểm sang trọng trong những năm tám mươi, khi nó còn là công trình kiến trúc lớn nhất của cả nước. Giờ thì, so với những siêu thị hiện đại của Jeddah, Jamjoom dường như đã lỗi thời. Gần đây, cửa hàng rau quả Carrefour đã chuyển đi, và số lượng khách hàng đến mua sắm đã giảm mạnh, khiến cho nơi này có cảm giác trì trệ hơn.
Ngay trước giờ cầu nguyện buổi tối, Katya và Nayir đã bước vào khu đại sảnh và dừng lại bên tấm bản đồ toà nhà được gắn trên một chiếc hộp kính. Mặt sàn lát đá của toà nhà mới được đánh bóng, và phía trên là đèn phản chiếu theo mọi góc độ, một sự phô bày lòe loẹt. Rayhan Jewellers nằm giữa một cửa hàng nước hoa và một trung tâm trò chơi điện tử, nơi mà trẻ em chạy loanh quanh theo từng nhóm, la hét và gào thét, trong khi những bà mẹ mặc áo choàng phải cố để mắt tới chúng.
Bọn họ dừng lại ngay trước tiệm trang sức đó và nhìn vào trong. Nó là một cửa hàng bình thường, hơi tồi tàn và nhỏ bé, nhưng gọn gàng, có hai cửa sổ trưng bày ở phía trước và một quầy bán hàng dài duy nhât uốn theo hình chữ U dọc theo các bức tường. Không có cô bán hàng nào tươi cười trong đó, chỉ có một người đàn ông đứng bên quầy nói chuyện với một khách hàng nữ.
Vờ như đang ngắm nghía cửa sổ trưng bày, Katya tiến gần đến cửa chính và quan sát người chủ cửa hiệu. Ông ta cao, gầy gò và hốc hác, có cái mũi gãy và cái đầu to tròn. Ông ta đang tựa một cánh tay lên tủ trưng bày. Trông ông ta có vẻ mệt mỏi và chán nản. Người phụ nữ nói gì đó và ông ta thó tay vào chiếc tủ, lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ đặt lên mặt quầy. Cô ta cầm nó lên.
Người chủ cửa hiệu liếc nhìn Katya và cô vội vàng nhìn đi chỗ khác. Nayir đang ngắm những món đồ trang sức qua cửa trưng bày.
“Em có thích chiếc nhẫn nào trong số này không?” Anh hỏi.
“Em không thích lắm.” Cô tiếp tục quan sát người chủ cửa hiệu. Người phụ nữ kia đã đặt chiếc nhẫn lên mặt quầy và ông ta cất nó lại vào tủ. Khi người phụ nữ cảm ơn ông ta và quay đi, ông ta đứng thẳng lên. Katya nghe tiếng động. Chắc hẳn là do cổ tay của ông ta. Giờ ông ta đã đứng thẳng, cô có thể nhận thấy ông ta có một bàn tay giả. Nó đã va vào mặt quầy bằng kính khi ông ta đẩy người lên.
Cô quay người lại, cảm thấy cái nhói đau vì adrenaline.
“Gì vậy?” Nayir hỏi.
“Đi thôi anh.”
Bọn họ bước trở ra lối vào khu mua sắm. Cô thấy hối hận vì đã không giải thích với Nayir cô đang làm gì ở đây. Cô không còn năng lượng và cô không muốn anh hỏi gì cả. Khi cô nói là cửa hàng đôồ trang sức, anh đã nghĩ rằng đó là vì đám cưới. Cô rút điện thoại từ trong túi xách ra và nó rơi xuống mặt sàn. Nayir nhặt nó lên. Cô liếc nhìn lại cửa hàng đó, thì thấy người chủ hiệu lúc này đang đứng ngoài cửa. Ông ta đang quan sát họ. Có điều gì đó đầy hung tính và nghi hoặc trong ánh mắt của ông ta. Ông ta quay đi và trở vào trong.
Cô tóm ngay lấy điện thoại từ tay Nayir rồi gọi về đồn.
“Chuyển máy cho tôi gặp Mu’tazz.”
Việc đó phải mất đến cả phút. Trong lúc ấy, cô thấy người chủ hiệu kéo cửa sắt xuống, đóng cửa tiệm của mình vì đến giờ cầu nguyện, ông ta khóa trái bên trong.
“Mu’tazz nghe.”
“Katya đây. Tôi nghĩ là đã tìm ra tên giết người rồi.”
Cô không biết liệu sự im lặng của ông ta là xẩu hổ hay thích thú nữa. “Dựa vào đâu mà cô nói vậy, cô Hijazi?”
“Hắn ta làm việc tại Rayhan Jewelers ở Trung tâm Jamjoom. Hắn đã làm một bộ trang sức cho Amina al-Fouad mà đã mua nó không lâu trước khi bà ta mất tích. Hiện tôi đang ở trung tâm đó. Người chủ hiệu cao khoảng một mét chín, đầu hói. Hắn có một cái đầu có hình thù quái đản và đôi tai to.”
“To đến mức nào?” Mu’tazz giờ có vẻ quan tâm.
“Chúng vểnh ra rất rõ. Hắn cũng bị mất một bàn tay nữa. Hắn mang một bàn tay giả.”
“Chúng ta có một đội ở gần đó.” Ông ta nói.
Cô thực sự bất ngờ trước sự đồng thuận của Mu’tazz.
“Tôi sẽ cử họ tới Jamjoon ngay tức thì.”
“Hắn ta đã đóng cửa hiệu vì tới giờ cầu nguyện.” Cô nói. “Nhưng có thể có lối hậu.”
“Đừng hành động gì hết.” Mu’tazz gay gắt nói. “Cho đến khi nào cảnh sát đến.”
Ngay lập tức cô nghe tiếng còi xe cảnh sát. Không thể là họ được. Điện thoại mất tín hiệu. Cô bỏ nó trở lại túi xách và nhận ra Nayir đang nhìn cô chăm chăm với vẻ kinh ngạc rõ ràng.
“Em xin lỗi đã không nói với anh.”
“Em ở lại đây, ở chỗ mà người ta có thể thấy em nhé.” Anh nói. I “Anh sẽ đi xem có lối hậu nào không.” Và anh biến mất.
Cô đứng đó, sợ hãi đến mức không thể cử động. Nhưng cô phải đến gần hơn. Cô phải xem liệu hắn còn ở đó không. Cô chậm rãi tiến về phía trước, nhìn thấy ánh đèn phía sau quầy đã tắt. Chỉ còn ánh đèn trưng bày. Cửa hàng trống không.
Theo bản năng, cô bắt đầu đi về phía lối vào ở phía đằng xa. Nayir đã rời khỏi toà nhà. Cô sẽ theo lối vào phía tây, quay lại và gặp anh ở hướng đối diện.
Ngoài trời tối nhập nhoạng, nhưng ánh đèn sáng trưng trong khu đỗ xe. Ngay lập tức cô nhìn thấy Nayir. Anh đang chạy chầm chậm dọc theo mặt tiền của khu mua sắm. Cô đi về phía anh, quan sát một lượt khu đỗ xe và những lối khác nhau để vào toà nhà. Khu đậu xe rất nhộn nhịp. Từng đám thanh niên tụ tập bên ô-tô nghe nhạc với vẻ chán nản. Một đại gia đình đang vào trong một chiếc xe tải mini. Vài nhân viên của khu mua sắm đang quây tụ quanh một chiếc bệ đặt gạt tàn.
Đột nhiên, có chuyển động.
Nayir đã phát hiện ra hắn và đang chạy băng qua bãi đỗ xe. Cô giật mạnh chiếc áo choàng của mình và cởi bỏ nó ra. Tên thợ kim hoàn nhận thấy Nayir đang đuổi theo hắn và bắt đầu bỏ chạy. Hắn ta nhanh hơn cả hai người bọn họ, hai cẳng chân dài của hắn đạp liên hồi, chẳng hề vướng víu bởi chiếc áo thụng. Hắn nhắm hướng phía đông của khu đỗ xe, cách Katya khoảng hai trăm mét, xa hơn so với Nayir. Ngay cả khi có chạy hết tốc lực, cô cũng không thể chặn đường hắn được.
Dù thế nào thì cô vẫn chạy, hết sức mình, vứt bỏ túi xách và vén váy lên trên đầu gối. Nửa đường giữa cô và hắn ta là một đám thanh niên.
“Ăn trộm!” Cô hét lên.
Đám thanh niên không cần gì để kích động hơn thế; bọn họ nhìn thấy cô đang chỉ tay và đuổi theo hắn ta.
“Kẻ mặc áo xanh lục đó!” Cô gào to.
Những tiếng la hét vang lên khắp khu đỗ xe.
“Ăn trộm!”
“Chặn hắn lại!”
Một trong những thanh niên tóm được hắn. Katya nhận ra khi đã quá muộn rằng tên thợ kim hoàn có vũ khí. Có ẩu đả. Một thanh niên đã ngã xuống. Máu ướt trên áo sơ-mi. Nhưng vẫn có một người khác đuổi theo hắn. Ba người nữa lao ra từ phía khác. Tất cả những thanh niên đó, cuộc đời của họ đã phí hoài trong những bãi đỗ xe của khu mua sắm, đang chờ đợi một cơ hội để được chứng tỏ mình. Hạ gục một tên trộm, cũng chính là một kẻ giết người. Đế cứu một phụ nữ khỏi sự hổ thẹn. Để giáo hóa xa hội này khi mà cảnh sát không thể làm gì. Bọn họ bắt hắn như một bầy chó hoang, ném hắn tên mặt đất, lăn xả vào hắn, giằng xé tứ chi hắn. Cảnh tượng đó thật hoang dại và đẹp đẽ biết bao. Cô đã quên mất cảm giác đó là thế nào khi được chứng kiến công lý của loài người, chứng kiến một kẻ đã giết hại những người vô tội bị hạ gục.