Tawfiq Zhouri đã làm việc ca đêm cho Trăng lưỡi liềm Đỏ được năm năm rồi và luôn cảm thấy biết ơn khi cuộc gọi đầu tiên của đêm không liên quan đến tai nạn giao thôn thông thường. Ca này đã đưa anh đến khu vực gần Jamjoom, tới một ngôi nhà cổ kính với vẻ vương giả, có phần tồi tàn phía bên ngoài và dễ nhớ, nằm kín đáo giữa những toà nhà chung cư.
Sau tám phút bọn họ có mặt và thấy sáu chiếc xe cảnh sát đang chờ ở đó. Hai viên cảnh sát đẩy họ vào nhà, và Tawfiq, thuộc nhóm khiêng cáng phía sau, đã ngay lập tức cảm thấy khó chịu.
Qua hành lang dẫn vào ngôi nhà, anh ta thấy ngôi nhà khá bình thường. Có phần trang trí sơ sài, nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Gần như ngay lập tức anh ta được dẫn dắt tới cửa tầng hầm. Không khí đưa lên cầu thang toàn mùi chất tẩy trắng và mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, khiến anh thấy buồn nôn khi bọn họ đi xuống tầng hầm.
Căn phòng ảm đạm và sáng đèn. Nền bê-tông, tường đá trắng, một dãy tủ bằng thép không gỉ, và một chiếc tủ lạnh khổng lồ ở xa phía cuối căn phòng. Mùi hôi thối và ánh đèn huỳnh quang kết hợp với nhau khiến anh nghĩ đến nhà xác trong bệnh viện.
Trong góc xa nhất là một căn phòng nhỏ được làm hoàn toàn bằng Plexiglas (1). Các sĩ quan cảnh sát đang vây quanh nó, và khi Tawfiq đến gần anh thấy một phụ nữ bên trong. Cô ta đã bất tỉnh và nằm trên mặt sàn kim loại của căn buồng Plexiglas ấy. Cạnh đầu của cô ta là một cái rãnh và rõ ràng ở đó có vết máu. Có một chiếc ghế bên cạnh người phụ nữ này. Nó đã được hàn vào mặt sàn kim loại. Trông có vẻ cô ta đã ở trên chiếc ghế ấy và cảnh sát đã giải thoát cho cô ta. Trên mỗi bên tay vịn là một chiếc còng đã gãy, vẫn còn những đoạn dây kim loại nhỏ quấn quanh hai cẳng chân cô ta. Bọn họ đang cắt nó ra.
(1) Một thương hiệu nhựa trong suốt chống chịu được với thời tiết nổi tiếng của Mỹ.
“Cô ta vẫn còn sống.” Một sĩ quan nói.
Tawfiq và đồng sự của mình đặt cô ta lên cáng và vội vã đưa ra xe cứu thương, vừa bởi bọn họ chỉ mong muốn sớm thoát ra khỏi đó vừa bởi tình trạng khẩn cấp của cô ta.
Tawfiq trèo lên phía sau xe để hỗ trợ một nhân viên khác và bắt đầu lấy chăn che chắn cho cô ta. Cô ta bị choáng. Anh rối trí tự hỏi chuyện gì đã xảy ra; cơn buồn nôn của anh và những hình ảnh không chủ đích hiển hiện cùng với mùi thuốc tẩy còn sót lại trong căn hầm đó. Anh có cảm giác vừa chạm vào một tội ác mà anh chưa bao giờ phải đối mặt, và anh bắt đầu lầm rầm cầu nguyện để chống chọi lại thế lực của bóng tối. Ôi Allah, con xin dâng mình cho Người, con dẫn đường chỉ lối bản thân mình đến với Người, con xin giao phó những ràng buộc của mình cho người, nên hãy bảo vệ con, bằng sự gìn giữ niềm tin, từ những gì phía trước con, phía sau con, bên phải con, bên trái con, phía trên con, phía dưới con, và đẩy lùi cái xấu trong con bằng sức mạnh và quyền lực của Người, bởi đích thực không có sức mạnh và quyền lực nào không ở bên Người…