Dòng Máu

Chương 47



BERLIN

Thứ hai, mồng 1 tháng Mười hai, 10 giờ sáng

Cơn đau thật không sao chịu nổi và ông đã phải sống với nó suốt bốn tuần lễ.

Bác sĩ đã để lại vài viên thuốc, nhưng Walther Gassner sợ không dám uống.

– Ông phải đề cao cảnh giác để Anna không thể giết ông một lần nữa hoặc bỏ trốn. Ông nên đến bệnh viện ngay, – viên bác sĩ bảo ông. – Ông đã mất khá nhiều máu…

– Không!

Đó là điều cuối cùng Walther muốn. Những vết thương do dao đâm sẽ bị báo lại với cảnh sát. Walther đã cho mời bác sĩ của tập đoàn vì ông biết ông ta sẽ không nói ra chuyện nầy. Walther không thể để cho cảnh sát can thiệp vào. Nhất là lúc nầy. Tay bác sĩ lặng lẽ khâu vết thương đang há miệng, cặp mắt đầy vẻ hiếu kỳ. Khi ông ta xong việc, ông ta hỏi:

– Ông có cần tôi cho một y tá đến đây không, ông Gassner?

– Không. Vợ… vợ tôi sẽ lo cho tôi.

Chuyện đó cách đây đã một tháng. Walther đã gọi điện cho cô thư ký và thông báo rằng ông gặp một tai nạn và sẽ phải ở nhà. Ông nghĩ đến cái giây phút khủng khiếp khi Anna cố giết chết ông bằng lưỡi kéo. Ông đã xoay người kịp lúc để nhận nó vào vai thay vì vào tim. Ông đã gần như ngất đi vì đau đớn và choáng váng nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để lôi Anna vào phòng ngủ và nhốt bà lại. Và trong suốt thời gian đó bà cứ gào lên “Anh đã làm gì các con? Anh đã làm gì các con?” Kể từ đó Walther nhốt hẳn bà trong phòng ngủ. Ông chuẩn bị tất cả các bữa ăn cho bà. Ông mang khay lên phòng của Anna, mở khoá cửa và vào phòng.

Bà thường ngồi thu mình vào góc tường, co rúm người trước mặt ông và thì thầm “Anh đã làm gì các con?”.

Đôi khi ông mở cửa phòng ngủ và thấy bà áp tai vào tường, lắng nghe những âm thanh của đứa con trai và con gái họ. Căn nhà lúc nầy hoàn toàn yên ắng, ngoại trừ hai người. Walther biết còn lại rất ít thời gian. Ý nghĩ của ông bị gián đoạn bởi một tiếng động yếu ớt. Ông lắng nghe. Và ông lại nghe thấy nó. Ai đó đang di chuyển ở hàng lang trên lầu. Không thể có người nào khác trong nhà. Chính tay ông đã khoá hết tất cả các cửa.

Trên lầu, Frau Mendler đang quét nhà. Cô là người giúp việc lĩnh lương theo ngày và đây mới là lần thứ hai cô làm việc trong căn nhà nầy. Cô không thích nó. Khi cô làm ở đây vào thứ tư tuần trước, Herr Gassner đã theo dõi cô mọi nơi như thể ông ta nghi ngờ cô định ăn trộm cái gì. Khi cô định lên lầu để quét dọn, ông ta đã giận dữ ngăn cô lại, trả tiền công cho cô và đuổi cô về Có một cái gì đó trong thái độ của ông ta khiến cô sợ hãi.

May thay, hôm nay không thấy bóng dáng ông ta đâu cả Frau Mendler tự mở cửa vào nhà bằng chiếc chìa khoá cô đã lấy tuần trước và đi lên lầu. Căn nhà im lặng một cách không bình thường và cô cho rằng không có ai ở nhà. Cô đã dọn dẹp một phòng ngủ và thấy một ít tiền, một lọ thuốc viên bằng vàng. Cô bắt đầu đi tới phòng ngủ bên và thử mở cửa. Nó bị khoá chặt. Kỳ lạ. Cô tự hỏi có phải họ cất cái gì có giá trị bên trong. Cô quay quả đấm lần nữa và một giọng nữ từ đằng sau cánh cửa vọng ra:

– Ai đó?

Fráu Mendler giật tay ra khỏi quả đấm, sửng sốt.

– Ai đó? Ai ở ngoài đó?

– Frau Mendler, người quét dọn. Bà có muốn tôi dọn dẹp phòng ngủ của bà không?

– Cô không thể vào được. Tôi bị nhốt trong nầy.

Giọng nói lúc nầy to hơn, đầy kích động.

– Cứu tôi! – Làm ơn cứu tôi! Hãy gọi cảnh sát. Nói với họ chồng tôi đã giết chết các con. Ông ấy sắp giết cả tôi. Nhanh lên! Hãy đi ngay khỏi đây trước khi ông ấy…

Một bàn tay xoay người Frau Mendler lại và cô thấy mình đang nhìn thẳng vào mặt của Herr Gassner. Ông ta tái mét như xác chết.

– Cô lẻn vào đây làm gì? – ông ta hỏi. Ông ta vẫn nắm chặt cánh tay cô.

– Tôi… tôi không lẻn vào, – cô trả lời. – Hôm nay là ngày tôi đến quét dọn. Hãy…

– Tôi đã nói với hãng của cô là tôi không muốn bất kỳ ai đến đây nữa. Tôi… – ông ta dừng lại.

Ông đã gọi điện đến cho hãng rồi sao? Ông đã định như thế, nhưng vì đau đớn quá nên ông không còn nhớ gì nữa. Frau Mendler nhìn vào mắt ông ta và kinh hoàng vì những gì cô thấy trong đó.

– Họ không hề cho tôi biết, – cô nói.

Ông vẫn đứng yên, lắng nghe những âm thanh từ đằng sau cánh cửa bị khoá, Yên lặng.

– Ông quay sang Frau Mendler. – Đi ngay khỏi đây. Đừng quay lại nữa.

Cô không thể đi khỏi căn nhà nhanh hơn nữa. Ông ta không trả tiền cho cô, nhưng cô đã kịp lấy lọ thuốc bằng vàng và ít tiền lẻ cô tìm thấy trên tủ bát. Cô cảm thấy tội nghiệp cho người đàn bà bất hạnh đằng sau cánh cửa. Cô ước gì mình có thể giúp đỡ bà ta, nhưng cô không thể dính vào vụ nầy. Cô đã có tên trong hồ sơ cảnh sát.

° ° °

Ở Zurich, thám tử Max Hornung đọc một bức điện từ trụ sở Interpol ở Paris gửi đến.

SỐ HOÁ ĐƠN VỀ NGUYÊN LIỆU ĐỂ QUAY CUỐN PHIM SNUFF ĐƯỢC TÍNH VÀO TÀI KHOẢN CỦA HỘI ĐỒNG QUẢN TRỊ TẬP ĐOÀN ROFFE VÀ CÁC CON. NHÂN VIÊN MUA HÀNG KHÔNG LÀM VIỆC CHO TẬP ĐOÀN NỮA. ĐANG CỐ TÌM KIẾM. SẼ BÁO TIN SAU. CHẤM DỨT.

° ° °

Ở Paris, cảnh sát vớt được một cái xác nữ trần truồng từ dưới sông Seine. Cô ta tóc vàng, tuổi gần hai mươi. Cô ta có quấn một dải băng đỏ quanh cổ.

Ở Zurich, Elizabeth Williams được đặt dưới sự bảo vệ của cảnh sát hai mươi bốn trên hai mươi bốn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.