Jenmfer bay từ New York qua London tới Singapore, dừng chân hai giờ tại Bahrain. Sân bay mới ở tiểu vương quốc dầu hoả này đã gần biến thành một khu ổ chuột, đầy đàn ông, đàn bà và trẻ con trong các bộ quần áo dân tộc nằm ngủ trên sàn nhà hoặc trên các ghế dài. Trước các cửa quán bán rượu ở sân bay có dòng chữ cảnh cáo rằng, bất cứ ai uống rượu ở nơi công cộng đều có thể bị tống giam. Không khí ở đó thật thù nghịch và Jennifer thấy nhẹ cả người khi được rời khỏi đó.
Chiếc Boeing 747 hạ cánh tại sân bay Changi ở Singapore vào lúc 4 giờ 40 phút chiều. Đó là một sân bay hòan tòan mới, cách trung tâm thành phố 14 dặm thay thế cho sân bay quốc tế cũ. Khi máy bay hạ cánh, Jennifer có thể thấy dấu hiệu các công trình xây dựng đang tiếp tục tiến hành. tòa nhà hải quan rộng rãi, hiện đại và thoáng khí, xếp đầy xe chở hàng để hành khách tiện lấy. Nhân viên hải quan ở đây rất lịch sự và có nghiệp vụ cao, và chỉ sau mười lăm phút Jennifer đã làm xong thủ tục rồi đi ra bến taxi.
Ở lối ra, một người đàn ông Trung Quốc đứng tuổi tiến đến bên cô.
– Cô là Jennifer Parker phải không ạ?
– Vâng.
– Tôi là Chou Ling. – Đầu mối của Moretti ở Singapore. – Tôi có xe chờ ở ngoài kia.
Chou Ling kiểm tra việc xếp va li của Jennifer lên thùng chiếc xe hòm sang trọng của ông ta và vài phút sau họ đã đi về phía thành phố.
– Chuyến bay của cô dễ chịu chứ? – Chou Ling hỏi.
– Vâng, cám ơn ông. – Nhưng đầu óc Jennifer đang nghĩ về Stefan Bjork.
Dường như đọc được ý nghĩ của cô, Chou Ling hất hàm về phía một khu nhà trước mặt họ. – Đó là nhà lao Changi, Bjork đang ở đó.
Jennifer quay sang nhìn. Nhà lao Changi là một khu nhà lớn cách xa trục đường chính, bao quanh bằng một hàng rào xanh có dây thép gai mắc điện ở trên. Ở mỗi chỗ khuất đều có một chòi gác có lính mang súng ở trong, và cửa vào được rào thêm một lớp hàng rào dây thép gai có điện thứ hai, phía trong có thêm lính gác đứng ở cạnh cổng.
– Hồi đại chiến hai. – Chou Ling nói, – Tất cả người Anh trên đảo này bị nhốt ở đây.
– Khi nào tôi có thể gặp Bjork được?
Chou Ling thận trọng trả lời:
– Tình hình khá rắc rối đấy, cô Parker ạ. Chính phủ rất cứng rắn đối với việc sử dụng ma tuý. Thậm chí những người phạm phải lần đầu cũng bị xử rất nặng. Những người buôn ma tuý. Chou Ling nhún vai. – Singapore do một vài gia đình có thế lực kiểm soát. Gia đình Shaw, C.K. Tang, Tan Chin Tuan và Lý Quang Diệu, thủ tướng. Những gia đình này kiểm soát tài chính và thương mại của Singapore. Họ không muốn có ma tuý ở đây.
– Chúng ta phải có những người bạn có thế lực chứ.
– Có một viên thanh tra cảnh sát, David Touh – Một người rất biết điều.
Jennifer tự hỏi không biết từ “biết điều” ấy đáng giá bao nhiêu, nhưng cô không nói ra. Sau này rồi sẽ biết thôi.
Cô ngồi ngả ra sau ghế và xem phong cảnh. Giờ đây họ đang đi ngang qua vùng ngoại ô Singapore và cảm giác bao trùm là cây cối xanh tươi cùng với hoa nở khắp mọi nơi. Hai bên đường của xa lộ Mac Pherson là các siêu thị hiện đại, bên cạnh những đền miếu cổ kính.
Một vài người đi lại trên đường phố trong những bộ quần áo cổ điển, trong khi những người khác mặc những kiểu quần áo theo mốt mới nhất ở phương Tây.
Cả thành phố như là một sự hoà hợp đầy màu sắc giữa văn hoá cổ điển và siêu đô thị hiện đại. Các trung tâm buôn bán trông rất mới và mọi thứ đều hết sức sạch sẽ. Jennifer nhận xét về điều đó.
Chou Ling mỉm cười.
– Lý do thật đơn giản, vứt rác bừa bãi sẽ bị phạt 500 đôla và điều này được thi hành rất nghiêm. – Chiếc xe rẽ vào đường Stevens và ở trên ngọn đồi trước mặt họ. Jennifer nhìn thấy một khu nhà màu trắng rất dễ thương, xung quanh đầy cây cối và hoa lá.
– Đây là Shangri-la, khách sạn mà cô sẽ ở.
Hành lang và tiền sảnh của khách sạn này cực rộng, sạch như lau với cột đá hoa và kính khắp nơi.
Khi Jennifer đang làm thủ tục nhập khách sạn, Chou Ling nói.
– Thanh tra Touh sẽ liên lạc với cô. – Ông ta đưa Jennifer một tấm danh thiếp. – Cô có thể gọi tôi lúc nào cũng được theo số điện thoại trong này.
Một người phục vụ niềm nở xách va li hộ Jennifer và dẫn cô đi ngang qua sân trời tới thang máy. Trong sân có một chiếc vườn lớn có thác nước chảy xuống và một bể bơi. Shangri-la là một khách sạn đẹp nhất mà Jennifer từng thấy. Phòng của cô nằm trên tầng hai gồm một phòng khách và phòng ngủ lớn, một hàng hiên rộng nhìn ra một biển hoa cúc đỏ và trắng, hoa lan tím với những hàng cọ xanh. Giống như trong một bức tranh của Gauguin vậy. Jennifer nghĩ.
Một làn gió nhẹ thổi qua, Joshua rất thích một ngày như thế này. Chúng mình đi bơi thuyền chiều nay được không hả mẹ. Thôi đừng nghĩ ngợi như thế nữa, Jennifer tự nhủ.
Cô bước đến bên điện thoại. – Tôi muốn gọi điện đến Hoa Kỳ, thành phố New York. Gọi riêng đến ông Michael Moretti. Cô nói số điện thoại.
Nhân viên tổng đài khách sạn trả lời.
– Xin lỗi thưa bà. Đường dây bận hết cả rồi. Chút nữa bà gọi lại vậy nhé.
– Cám ơn.
Dưới nhà, nhân viên tổng đài liếc nhìn một người đàn ông đứng cạnh.
Người này gật đầu.
– Tốt – Hắn nói, – Tốt lắm.
Một giờ sau khi Jennifer tới khách sạn, thanh tra Touh gọi điện tới.
– Cô Jennifer Parker đấy phải không ạ?
– Tôi đây.
– Đây là thanh tra David Touh. – Giọng ông ta thật nhẹ rất khó xác định.
– À ông thanh tra đấy à. Tôi đang chờ ông gọi đấy. Tôi sốt ruột muốn bố trí…
Viên thanh tra ngắt lời.
– Không biết bà có vui lòng ăn tối cùng tôi hôm nay không nhỉ?
Một lời cảnh cáo. Có lẽ anh ta sợ có ai nghe trộm điện thoại.
– Rất vui lòng.
Đại Thượng Hải là một khách sạn lớn, ồn ào, đầy người bản địa. Họ vừa ăn vừa nói chuyện ầm ỹ. Có một ban nhạc đang chơi trên sàn diễn và một cô gái hấp dẫn trong bộ quần áo dân tộc đang hát một bài hát Mỹ thịnh hành.
Người phục vụ hỏi Jennifer:
– Một bàn cho một người chứ ạ?
– Tôi gặp một người. Thanh tra Touh.
Người phục vụ toét miệng cười.
– Ngài thanh tra đang chờ bà đấy. Xin mời bà đi lối này. – Anh ta dẫn Jennifer tới một chiếc bàn gần bục biểu diễn.
Thanh tra David Touh là một người đàn ông cao, gày hấp dẫn trạc ngoài bốn mươi một chút. Trông ông thật tế nhị với cặp mắt đen ướt. Ông ta ăn mặc có vẻ long trọng với bộ comlê sẫm màu.
Ông ta kéo ghế cho Jennifer và sau đó cùng ngồi xuống ghế của mình. Ban nhạc chơi một bài nhạc rock điếc tai.
Thanh tra Touh nhón người qua bàn và nói với Jennifer:
– Tôi gọi chút gì cho cô uống nhỉ?
– Vâng, xin cám ơn ông.
– Cô phải thử món Chendon.
– Món gì cơ?
– Nó được làm từ nước dừa, cùi dừa và một ít gelatin. Cô sẽ thích đấy.
Viên thanh tra ngẩng lên và một cô phục vụ lập tức đến bên ông ta. Ông ta gọi hai cốc rượu khai vị Tầu.
– Chắc cô không phản đối nếu tôi gọi món cho cô chứ?
– Ồ không đâu, tôi sẽ rất thích đấy.
– Tôi biết là ở nước cô phụ nữ quen ra lệnh. Nhưng ở đây người chỉ huy vẫn là đàn ông.
Tay này có vẻ coi thường phụ nữ, Jennifer nghĩ, nhưng cô không còn lòng dạ nào tranh cãi với ông ta nữa. Cô cần người đàn ông này. Xung quanh ồn ào tới mức không thể tiếp tục nói chuyện được. Jennifer ngồi ngả ra sau ghế và quan sát căn phòng. Cô đã đến nhiều nước phương Đông khác, nhưng người Singapore dường như đẹp một cách khác thường, cả đàn ông và đàn bà cũng vậy.
Cô phục vụ đặt đồ uống của Jennifer trước mặt cô.
Nó giống như soda sôcôla và một cục gì nhầy nhẫy bên trong cốc. Thanh tra Touh hiểu vẻ mặt của cô. – Cô phải khuấy lên.
– Tôi không nghe thấy gì cả.
Ông ta nói to lên:
– Cô phải khuấy nó lên!
Jennifer miễn cưỡng khuấy cốc rượu. Cô nếm thử, thật là ghê, quá ngọt và rất khó nuốt, nhưng Jennifer gật đầu và nói:
– Có vẻ hay đấy.
Gần một chục cốc nước kiểu ấy được bầy trên bàn và Jennifer quyết định không nhắc gì đến chúng nữa.
Thức ăn thì ngon tuyệt. Thanh tra Touh gào to cho át tiếng ồn ào trong phòng:
– Khách sạn này nổi tiếng với món Nonya. Đó là món ăn thành phần hỗn hợp giữa Trung Quốc và Mã Lai, Cách nấu ăn được giữ bí mật.
– Tôi muốn nói với ngài về chuyện Stefan Bjork.
– Tôi không nghe thấy gì cả. Ban nhạc chơi to đến ù cả tai.
Jennifer ghé sát ông ta.
– Tôi muốn biết khi nào tôi có thể gặp Stefan Bjork.
Thanh tra Touh nhún vai và ra hiệu là ông ta không nghe thấy gì hết. Jennifer chợt băn khoăn không biết có phải ông ta chọn khách sạn này là để họ có thể nói chuyện với nhau một cách an tòan hay là để họ không thể nói được chuyện gì. Người ta bưng ra liên tiếp các món ăn mới và tất cả đều rất ngon. Chỉ có một điều làm Jennifer khó chịu là cô không thể đề cập tới Stefan Bjork, dù chỉ một lần.
Khi họ đã ăn xong và ra ngoài phố, thanh tra Touh nói:
– Tôi để xe ở đây. – Ông ta bật ngón tay và một chiếc xe Mercedes đen tiến lại chỗ họ. Viên thanh tra mở cửa sau cho Jennifer. Một người đàn ông to lớn trong sắc phục cảnh sát đang ngồi sau tay lái. Có chuyện gì đó không ổn ở đây. Nếu thanh tra Touh muốn bàn bạc những chuyện cơ mật với mình, Jennifer nghĩ, ông ta phải sắp xếp chỉ có hai người thôi chứ. Cô ngồi vào ghế sau ô tô và viên thanh tra ngồi xuống cạnh cô.
– Đây là lần đầu tiên cô đến Singapore phải không?
– Vâng.
– Vậy thì cô sẽ có nhiều cái để xem đấy.
– Tôi không đến đây để ngắm phong cảnh, ông thanh tra ạ. Tôi phải trở về nhà càng sớm càng tốt.
Thanh tra Touh thở dài:
– Người châu Âu các vị lúc nào cũng vội vàng. Cô đã nghe nói đến phố Bugis chưa?
– Chưa.
Jennifer vặn người trên ghế để có thể nhìn thanh tra Touh rõ hơn. Ông ta có một khuôn mặt sinh động và cử chỉ đầy diễn cảm. Ông ta có vẻ thân thiện và dễ nói chuyện, nhưng cả buổi tối đã trôi qua mà ông ta chưa nói ra điều gì chính yếu cả.
Chiếc ô tô dừng lại tránh một xe xích lô đi ngang qua. Thanh tra Touh nhìn với vẻ khinh bỉ chiếc xe xích lô chở hai khách du lịch xuống phố.
– Sẽ có ngày chúng tôi cấm loại xe này.
Jennifer và thanh tra Touh xuống xe cách phố Bugis một dẫy nhà.
– Ô tô không được phép vào đây. – Thanh tra Touh giải thích. Ông ta khoác tay Jennifer và họ bắt đầu đi dọc trên vỉa hè đông nghịt người. Vài phút sau họ dường như không thể đi tiếp được nữa.
Phố Bugis này rất hẹp, hai bên đường đều có cửa hàng bán rau, hoa quả và thịt cá. Có những quán hàng bầy bán ghế trên vỉa hè. Jennifer đứng ở đó uống một cốc nước giữa cảnh hỗn loạn của mầu sắc, mùi vị và âm thanh. Thanh tra Touh kéo cô đi và dùng vai huých chen đường. Họ đến một quán ăn có ba bàn bầy trên vỉa hè, tất cả đều có người ngồi. Viên thanh tra tóm tay một người phục vụ đi ngang qua và chỉ một lát sau chủ quán đã đến bên họ. Viên thanh tra nói với ông ta mấy câu tiếng Tầu. Người chủ quán bước tới một chiếc bàn nói vài câu với khách và họ lập tức đứng dậy, liếc nhìn viên thanh tra và bỏ đi ngay. Viên thanh tra và Jennifer ngồi xuống bàn đó.
– Tôi có thể gọi gì cho cô uống được nhỉ?
– Không, xin cám ơn. – Jennifer ngắm nhìn biển người đang chen chúc dọc theo đường phố và vỉa hè.
Nếu ở hoàn cảnh khác có lẽ cô sẽ thấy thích thú. Singapore là một thành phố hấp dẫn, một thành phố mà ta có thể san sẻ cùng người yêu.
Thanh tra Touh nói:
– Nhìn kìa, sắp nửa đêm rồi đấy.
Jennifer nhìn lên. Đầu tiên cô không để ý thấy gì cả. Sau đó cô thấy tất cả các chủ hàng nhất loạt đóng cửa hàng của mình lại. Khoảng mười phút sau tất cả các cửa hàng đã được khoá lại và chủ của chúng biến đi đâu mất cả.
– Chuyện gì xảy ra vậy? – Jennifer hỏi.
– Rồi cô sẽ thấy.
Có tiếng ồn ào từ đám đông ở phía cuối phố và mọi người bắt đầu dồn lên vỉa hè, để cho đường phố rộng rãi. Một cô gái Trung Quốc trong bộ áo dài bó sát người đi xuống giữa phố. Đó là người bà đẹp nhất mà Jennifer từng thấy. Cô ta bước chậm rãi và kiêu hãnh, thỉnh thoảng đứng lại chào hỏi người quen ở các bàn và rồi tiếp tục đi.
Khi cô gái đến gần bàn nơi Jennifer và viên thanh tra đang ngồi, Jennifer nhìn thấy cô ta rõ hơn và trông gần cô ta càng đẹp. Khuôn mặt cô thật mềm mại, dịu dàng và thân hình cô thật hết chê. Chiếc áo dài lụa trắng của cô ta xẻ tà và ngực để cho mọi người có thể nhìn thấy bộ đùi tròn lản và cặp vú nhỏ rắn chắc của cô ta.
Khi Jennifer quay sang nói chuyện với viên thanh tra, một cô gái khác lại xuất hiện. Cô này còn dễ thương hơn cô trước. Hai cô gái nữa đi sau cô gái đó và chỉ trong phút chốc phố Bugis đầy những cô gái trẻ đẹp Họ gồm những người Malaysia, Ấn Độ và Trung Quốc.
– Đó là những cô gái điếm. – Jennifer đoán.
– Đúng đấy. Những kẻ đổi giới tính.
Jennifer nhìn ông ta ngạc nhiên. Vô lý thật. Cô quay sang nhìn lại các cô gái. Cô không hề thấy có chút vẻ nam giới nào ở họ cả.
– Ông nói đùa đấy chứ?
– Người ta gọi là những gã Billy.
Jennifer lúng túng. – Nhưng họ…
– Tất cả bọn họ đều qua giải phẫu rồi. Họ vẫn coi mình là phụ nữ. – Ông ta nhún vai. – Sao lại không được nhỉ? Họ chẳng làm hại ai cả. Cô biết đấy. – Ông nói thêm – nghề đi điếm bị cấm ở đây. Nhưng những gã trai Billy này hấp dẫn khách du lịch và chừng nào họ không làm phiền khách, lực lượng cảnh sát làm ngơ cho họ.
Jennifer lại nhìn những con người trẻ trung xinh tươi đang đi dọc đường phố, dừng lại ở các bàn để mặc cả với khách hàng.
– Họ kiếm khá đấy. Có lúc họ đòi tới 200 đôla. Khi họ trở về già họ làm chủ chứa.
Bây giờ hầu hết các cô gái đã ngồi vào bàn cùng với những người đàn ông, thoả thuận với họ về giá phục vụ. Từng người một, họ bắt đầu đứng dậy và đi cùng với khách hàng của mình.
– Họ làm tới hai ba vụ một tối, – Viên thanh tra giải thích.
– Họ đến phố Bugis vào lúc nửa đêm và khoảng sáu giờ sáng phải rời đây để lấy chỗ cho người buôn bán. Chúng ta có thể đi khi nào cô thấy thích.
– Vậy thì ta đi thôi.
Khi họ đi dọc theo đường phố, hình ảnh Ken Bailey chợt hiện lên trong đầu Jennifer và cô nghĩ, em hy vọng là anh sẽ hạnh phúc.
Trên đường trở về khách sạn Jennifer quyết định rằng có tài xế hay không, cô cũng phải nhắc đến tên Bjork.
Khi chiếc xe rẽ vào đường Orchard, Jennifer cương quyết nói:
– Về Stefan Bjork…
– A, đúng rồi. Tôi đã bố trí để cô gặp anh ta vào lúc mười giờ sáng mai.