Nick Vito, Tony Santo, Salvatore Fiore và Joseph Colella đang ăn trưa tại nhà Tony.
Chúng ngồi ăn ở phòng ngoài và mỗi khi có ai đi vào phòng chúng đều ngước nhìn kiểm tra. Michael Moretti đang ở phòng trong và mặc dù hiện nay không có cấn cá gì giữa các gia đình, tốt hơn hết vẫn là phải cảnh giác.
– Điều gì đã xảy ra với Jimmy vậy? – Tên khổng lồ Joseph Colella hỏi.
– Nghẻo rồi. – Nick Vito bảo hắn. – Thằng chó đẻ ngu xuẩn ấy yêu em gái của một tay thám tử. Hai anh em nó đưa hắn vào bẫy. Jimmy bố trí nói chuyện với Mike và hắn giấu đoạn dây dẫn trong người?
– Rồi sau thế nào? – Fiore hỏi.
– Jimmy quá hồi hộp nên hắn phải đi đái. Khi hắn mở cúc quần, đoạn dây chết tiệt thò ra.
– Ồ! Cứt thật?
– Nó làm thế đấy. Mike giao hắn cho Gino. Thằng này dùng chính dây dẫn của Jimmy để thắt cổ hắn. Hắn chết rất từ từ.
Cánh cửa bật mở và bốn gã đàn ông đều nhìn lên.
Đó là cậu bé bán báo với tập báo buổi chiều Bưu điện New York.
Joseph Colella gọi to:
– Đến đây, bé con.
Hắn quay sang bọn kia.
– Tao muốn xem lại thứ tự các con ngựa tại cuộc đua ở Hialeah. Tao đánh cá rất nhiều vào cuộc đua hôm nay.
Người bán báo đưa cho Joseph Colella một tờ và Collela đưa cho anh ta một đô la.
– Không phải trả lại tiền lẻ đâu.
Đó là điều mà Michael Moretti thường làm. Joe Colella chuẩn bị giở tờ báo và Nick Vito chợt thấy một tấm ảnh trên trang nhất.
– Ê tao đã thấy thằng cha này rồi.
Tony Santo nhìn qua vai Vito:
Tất nhiên rồi, thằng ngốc. Đó là Adam Warner. Ông ta đang tranh cử Tổng thống đấy!
– Không phải thế, – Vito cãi – Tao muốn nói là tao đã gặp ông ta. – Hắn vò đầu bứt tai, cố nhớ lại. Bất chợt hắn nhớ ra. – Đúng rồi! ông ta chính là người ngồi trong quán ở Acapulco với Jennifer Parker.
– Mày nói cái gì vậy?
– Bọn mày có nhớ tháng trước tao xuống dưới đó để chuyển một gói đồ không. Tao thấy cha này cùng với Jennifer. Họ đang uống cùng nhau mà.
Salvatore Fiore nhìn hắn.
– Mày có chắc không?
– Có. Sao?
Fiore nói chậm rãi:
– Tao nghĩ mày nên kể với Mike chuyện đó!
Michael Moretti nhìn Nick Vito và nói:
– Mày loạn óc mẹ nó rồi. Jennifer Parker nói chuyện với Thượng nghị sĩ Warner làm gì?
– Ông cứ đánh tôi đi nếu ông không tin, sếp ạ. Tôi chỉ biết là họ ngồi ở quán đó uống nước.
– Chỉ có hai người thôi à?
– Vâng.
Salvatore Fiore lên tiếng:
– Tôi nghĩ ông cần nghe kỹ về chuyện ấy, Mike ạ. Thằng chó Warner này đang điều tra chúng ta. Làm sao Jennifer lại có thể ngồi uống cùng nó được cơ chứ?
Đó cũng chính là điều mà Michael muốn biết.
Jemifer đã nói với hắn về Acapulco và cuộc họp, mà cô cũng nhắc đến khoảng một chục người cô đã tình cờ gặp ở đó Nhưng cô không hề nói gì đến Adam Warner.
Hắn quay sang Tony Santo:
– Ai là quản trị kinh doanh của liên đoàn những người coi nhà hiện nay.
– Charlie Corelli.
Năm phút sau, Michael nói chuyện với Charlie Corelli qua điện thoại.
– Khu tháp Belmont, – Michael nói. – Một người bạn của tôi đã sống ở đó chín năm trước đây. Tôi muốn nói chuyện với tay coi khu nhà này lúc đó. – Michael lắng nghe một lát. – Tôi xin cảm ơn anh. Tôi nợ anh một chuyện nhé. – Hắn đặt máy.
Nick Vito, Santo, Fiore và Collela đang nhìn hắn.
– Chúng mày còn việc gì để làm ở đây nữa hả? Cút mẹ nó ra ngoài đi!
Bốn gã vội vã chuồn thẳng.
Michael ngồi đó suy nghĩ, tưởng tượng ra cảnh Jennifer và Adam bên nhau. Vì sao cô ta không bao giờ nhắc đến hắn cả. Và cha của Joshua, người đã chết trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Vì sao Jennifer không bao giờ nói về hắn.
Michael Moretti bắt đầu bồn chồn đi lại trong phòng.
Ba tiếng sau Tony Santo dẫn vào một người đàn ông rụt rè, ăn mặc tồi tàn trạc khoảng sáu mươi tuổi.
Ông ta rõ ràng là đang rất hoảng sợ.
– Đây là Wally Kawolski. – Tony nói.
Michael đứng dậy và bắt tay Kawolski.
– Cám ơn vì đã đến, anh Wally. Rất cám ơn. Ngồi xuống đi. Anh uống gì nào?
– Không ạ, cảm ơn ngài Moretti: Tôi khoẻ, thưa ngài.
– Hết sức cảm ơn ngài. – Ông ta cứ cúi chào mãi.
– Đừng sợ. Tôi chỉ muốn hỏi anh vài câu thôi mà, Wally ạ.
– Tất nhiên, thưa ngài Moretti. Tôi xin trả lời tất cả những gì mà ngài yêu cầu.
– Anh còn làm việc ở khu tháp Belmont nữa không?
– Tôi ạ? Không, thưa ngài. Tôi đã rời đó được khoảng năm năm rồi. Bà nhà tôi bị thấp khớp nặng nên…
– Anh còn nhớ những người thuê nhà ở đó không?
– Có thưa ngài. Có lẽ phần lớn số họ. Họ có…
– Anh có còn nhớ người nào tên là Jennifer Parker không?
Khuôn mặt của Wally Kawolski sáng hẳn lên.
– Ồ, có chứ. Đó là một phụ nữ tuyệt. Tôi còn nhớ số căn hộ cô ấy nữa, 1929. Trùng với năm khủng hoảng kinh tế ấy mà, ngài có biết không. Tôi rất mến cô ta.
– Cô Parker có nhiều người đến thăm không. Wally?
Wally chậm chạp vò đầu.
– Ồ, điều này khó nói đấy, ngài Moretti ạ. Tôi chỉ thấy cô ta khi cô ấy đi ra đường hoặc trở về nhà thôi.
– Có người đàn ông nào ngủ lại nhà cô ta không?
Wally Kawolski lắc đầu.
– Không có đâu, thưa ngài.
Vậy là mọi lo lắng của hắn đều là không đâu cả.
Hắn thấy nhẹ nhõm cả người. Hắn đã biết từ lâu là Jennifer không bao giờ…
– Bồ cô ta có thể về nhà gặp cô ta.
Michael tưởng mình nghe nhầm.
– Bồ cô ta à?
– Vâng. Anh ta sống cùng với cô Parker ở đó.
Những từ ấy đập vào tai Michael như một nhát búa tạ. Hắn mất cả bình tĩnh. Hắn túm lấy thắt lưng Wally Kawolski và nhấc bổng ông ta lên.
– Thằng đần độn, ngu xuẩn này! Tao hỏi mày nếu… tên hắn là gì?
Người đàn ông nhỏ bé sợ chết khiếp.
– Tôi không biết, ngài Moretti ạ. Thề có Chúa, tôi không biết đâu!
Michael bỏ ông ta ra. Hắn nhạt tờ báo và dí vào mũi Wally Kawolsli.
Kawolski nhìn vào ảnh Adam Warner và run rẩy nói:
– Hắn đây rồi! Đó chính là bồ cô ấy đấy.
Và Michael thấy thế giới như đang sụp đổ bên hắn.
Jennifer đã nói dối hắn suốt thời gian qua. Cô ta đã phản bội hắn vì Adam Warner. Hai người đã lẩn trốn sau lưng hắn, âm mưu chống lại hắn, nhạo báng hắn.
Cô ta đã cắm sừng hắn.
Cơn giận dữ cổ điển đòi trả thù sôi sục trong người hắn và Michael Moretti biết rằng hắn sẽ giết chết cả hai người.